Xe của Dạ Thiên Hoài dừng lại dưới một chung cư nhỏ, anh ta điềm tĩnh bước vào thang máy ấn lên tầng sáu.
Đến cửa căn hộ có số 260 anh ta thuần phục lấy trong túi áo một cái chìa khóa, mở cửa rồi cởi giày, không thừa một động tác mà thay đôi dép lông, bản thân anh tự nhiên như ở nhà.
Trên ghế sopha một người phụ nữ đang ngồi đưa tay vuốt cái bụng đang nhô ra, vẻ mặt lộ rõ biểu hiện bản thân mình đang không được khỏe.
Dạ Thiên Hoài tiến tới sờ sờ trán cô ta rồi áp cũng áp tay lên bụng: "Em có hơi sốt rồi, để anh đi hỏi bác sĩ, xem có thể dùng thuốc cho em được không?"
Nói rồi anh liền bước về phía cửa, mang lại giày của mình rồi rời đi. Người phụ nữ ngồi trên sopha không ai khác ngoài Lục Hi Hòa, và hiện đang mang thai được 5 tháng.
Nhìn Dạ Thiên Hoài rời đi, cánh cửa khép lại cô ta nhịn không nổi, liền nở nụ cười vui sướng nhớ lại khoảng thời gian trước đây.
Cô và Dạ Thiên Hoài vốn là bạn thân, cùng ăn cùng chơi cùng lớn lên, cho tới một ngày nữ thần thanh xuân gì đó xuất hiện. Liền một phát đạp phá nát đi tình yêu non nớt chưa kiệp chớm nở đã lụi tàn cô.
Ngồi trên lớp vô tình nghiên đầu nhìn ra ngoài sân trường thì thấy Dạ Thiên Hoài đang dùng cái xe bản thân mình từng đèo cậu ta đi chơi bất kể mưa gió. Nhưng bây giờ cậu ta đã gắn vào cho xe một cái yên nhỏ phía sau. Rồi chở cô bạn gái hoa khôi Cố Vấn Như đi hẹn hò.
Lúc nhìn thấy gương mặt ngọt ngào tươi sáng vui cười rạng rỡ, ai ai cũng yêu thích của Cố Vấn Như. Từ khoảng thời gian đó Lục Hi Hòa căm ghét cô ta đến nổi không muốn thở cùng một bầu không khí.
Đôi co với bố mẹ mấy tháng liền, cuối cùng Lục Hi Hòa đã được cho phép đến Hàn Quốc du học, cũng chẳng đơn giản gì mới thuyết phục, xin được tiền từ phía gia đình. Bản thân lúc vừa mới đến Hàn Quốc cô không có lấy một nguồn trợ cấp nào. Cô phải sống trong một phòng trọ nhỏ, nằm ở nơi bẩn thỉu nhất, phía dưới đầy gián, trên nóc nhà thì đầy chuột. Thứ đáng sợ nhất vẫn là những người hàng xóm rất lập dị, bọn họ luôn nhìn cô bằng ánh mắt dị nghị phán xét. Mỗi đêm cô đều lo sợ ngủ cũng không dám ngủ.
Buổi sáng cô đi lau dọn nhà vệ sinh, nhà tắm hơi công cộng, rồi buổi trưa thì đi làm phục vụ quán ăn. Tối đến lại phải ngồi rửa chén giữa mùa đông tuyết rơi trắng xóa, nhưng đôi tay trần này của cô vẫn phải làm việc không dám nghỉ ngơi một phút.
Sau đó cô ta vào trường đại học, cuộc sống lại càng bấp bênh khó khăn hơn. Một ngày chỉ ngủ được 4 tiếng đủ thứ vấn đề trên trời dưới đất phải lo, cô không dám ăn cũng không dám mặc.. Cho đến năm cuối đại học, cơ hội cuối cùng đã đến với cô, Lục Hi Hòa vô tình nghe được cuộc đối thoại của Henry trong quán cafe mình đang làm thêm.
Cô bám theo anh ta tận hai tháng trời, rồi cũng đợi được cơ hội tới, Lục Hi Hòa canh chuẩn thời gian giả vờ lao thẳng về phía xe ô tô Henry đang chạy, khiến bản thân bị thương không nhẹ, rồi được đưa vào viện nằm nên bỏ lỡ việc học. Henry cảm thấy bản thân là người có lỗi, lòng trác ẩn nổi lên nhận cô làm thực tập sinh trong công ty.
Rồi cô ta từng bước cố gắng mới bò lên ngồi vào vị trí thư ký trưởng phòng, chỉ còn chờ đợi cơ hội được trở về nước thực hiện cái chấp niệm thanh mai trúc mã kia, đằng nào chờ đợi nhẫn nhịn cũng là thứ cô ta giỏi nhất.
Suốt những năm tháng đó cô luôn lấy Cố Vấn Như làm mục tiêu sống, lấy Dạ Thiên Hoài làm phần thưởng cho mình. Nghĩ về hai người họ ý chí và kiên định của cô lại vững chắc.
Cô vẫn xoa xoa cái bụng rồi cười thật to
"Haha" mở livestream cửa Cố Vấn Như lên xem cô ta lại càng đắc chí.
Nhìn vào cô gái đang nói nhảm trên sóng trực tuyến Lục Hi Hòa nói với cái màng hình vô thanh vô thức: "Nữ thần à ai trụ lại được cuối cùng, mới là kẻ thật sự chiến thắng."
* * *
Quay lại phía Cố Vấn Như
Cô nàng này chơi game tới gần sáng, bò vào phòng chợp mắt tới 11 giờ trưa, cái bụng đói cồn cào thúc giục gọi cô dậy.
Cô cầm lấy cái điện để thoại trên bàn lên, thấy trên màng hình chỉ hiển thị một cuộc gọi nhỡ từ mẹ, cô nàng thở dài một hơi rồi mở máy ấn gọi lại cho mẹ. Càng không quên tiến lại phía máy tính gửi một tin nhắn cho Dạ Thiên Hoài.
"Bình thường cũng ngủ tới giờ này à?" trong điện thoại là giọng một người phụ nữ dịu dàng hỏi thăm.
Cố Vấn Như cười cười: "Mẹ ơi, trưa nay mẹ nấu gì thế? Con sẽ về nhà ăn ké."
Nói chuyện với mẹ xong Cố Vấn Như đi làm vệ sinh cá nhân, tiến lại tủ quần áo, cô để ý thấy mấy cái cà vạt được bản thân treo ngay ngắn. Chúng nó điều cùng là một kiểu nhưng lại đủ tất cả các màu, chô thắc mắc chẳng biết là ai có tâm tặng Dạ Thiên Hoài cả một set thế này.
Cố Vấn Như lấy cho mình một chiếc quần jean trắng, phối cùng một chiếc áo trễ vai mát mẻ. Nhìn bản thân trong gương hiện lên sự cá tính mạnh mẽ, makeup kỹ lưỡng xong.
Cô tiến đến tủ giày lựa ra một đôi bata New Balance, Cố Vấn Như rất thích giày hầu như giày cô mua toàn dòng có thương hiệu lớn. Cô không quên cảm thán một câu vui miệng: "Để dành tiền để làm phú bà, mà tiền nó toàn đi du lịch rồi mang quà là giày về, thật bó tay mà."
Ngắm nhìn mình trong giương một lần nữa cô hài lòng rồi mới mở cửa bước đi. Khu nhà bố mẹ ở khá xa nên cô phải ngồi xe buýt xong lại đổi qua taxi mới tới được.
Lúc này cô đi dạo ngang một cửa hàng bán hoa, cô rất thích cái loại hướng dương rực rỡ trong cửa hàng, nhưng đừng nói tới mua ngay cả tới gần cô cũng không dám. Vì người bạn trai Dạ Thiên Hoài bị dị ứng rất nặng với Hướng Dương do anh có tiền xử bị bệnh viêm thế quản.
Mà trong phấn hoa có tới hai chất gây dị ứng cho đường hô hấp bao gồm protein ofilin và lyase pectate. Nên cô chỉ dám nhìn từ xa ngắm cho đỡ thèm.
Lúc này cô ghé vào cửa hàng tiện lợi định sẽ mua cho bố ít bánh ngọt ăn khuya, rồi lại nhìn qua khu vực trái cây vì mẹ cô đặt biệt thích ăn táo.
Tới cửa nhà cô hớn hở ấn chương cửa, có một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi bước ra, bà ấy ăn mặc giản dị nhưng lại toát ra khí chất tao nhã, bà ấy nhìn cô trong giây rồi cau mày thở dài.
"Con mặc như vậy không cảm thấy nắng sẽ cháy da sao? Giới trẻ lại thích kiểu áo như này, thật không hiểu nổi mà."
Cố vấn Như giúp bà xách đồ vào bếp, rồi lại hỏi: "Bố đang ở đâu vậy mẹ, gọi bố ăn cơm nhé, con đói lắm rồi."
Mẹ Cố Vấn Như ra giấu ý bảo cô nhỏ tiếng lại: "Hôm nay bố con phải đi khảo sát địa hình, chắc tình hình này tới tối mới về."
Cố Vấn Như nghe xong thì bước ra ngoài phòng khách, cô nhìn lên những tác phẩm để đời được bố mình cẩn thận chụp lại treo lên tường, bản thân cô lại có chút chạnh lòng.
Mẹ cô nhìn thấy con gái mình như vậy cũng chỉ biết thở dài gọi cô mau vào ăn cơm.
Cố vấn Như đang thích thú ăn món gà hầm được nấu rất công phu thì nghe người mẹ ngồi đối diện nói: "Con còn định làm cái nghề kỳ lạ kia tới khi nào? Lúc nào mở lên xem, cũng thấy con đang mắng người ta."
Cố vấn như bị sặc vội lấy ly nước uống rồi bĩu môi trả lời: "Không kỳ lạ đâu mẹ, nghề này kiếm được rất nhìu tiền đó, chỉ là do con game nhìu nên lâu lâu quen miệng mới nói bậy thôi."
Mẹ cô ăn một miếng nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Khi nào thì định cưới sinh? Cũng hơn một năm nay rồi mẹ chưa gặp được mặt nó."
Cố vấn Như trầm ngâm mất vài giây rồi lại mỉm cười trấn an mẹ: "Anh ấy dạo này rất bận lun ấy ạ, với lại bọn con còn trẻ mà, đợi ổn định hơn thì cưới sau."
Sự im lặng lại kéo dài cho tới hết bữa cơm, cô biết mẹ không hài lòng với đáp án khi nãy, nhưng cũng phải chịu thôi vì lời cô nói vốn là sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...