Khi vừa về đến nhà Dạ Thiên Hoài liền bị tiếng tivi mở rất to làm cho đau hết cả đầu, anh nhìn qua thì thấy Cố Vấn Như đang ngồi trước máy tính. Cô đang đeo một cái tai nghe màu hồng, nhấp nháy đèn trông khá dễ thương. Trong tai nghe cô vẫn bật full nấc âm thanh để dễ dàng có thể nghe được tiếng chân của kẻ thù.
Cô đang chơi dở trong trận game, và còn là lúc quan trọng khi đồng đội vừa đáp dù xuống khu Georgopol hay còn gọi thân thuộc là cảng.. Vì vị trí thuận lợi nằm cạnh đường bay nên số lượng người nhảy gần như là đen cả bầu trời.
Vừa đáp xuống khu nhà kho với kỹ năng chơi game nhiều năm Cố Vấn Như đã gạt được bốn đứa nhảy chậm hơn mình một phút, sẵn tay cô KS lun một kill chưa kịp gạt của team nào đó.
Cố Vấn Như vui như đi hội, cô kiêu ngạo mở mic tất cả, gáy một tràng thật to vì Clear được nguyên team, vừa mới gáy sớm thì làm bản thân mình mất cảnh giác. Cố Vấn Như liền ngậm ngay bó hành vào mồm, cô bị dính một băng đạn 5 đến từ vị trí phía ngoài kho.
Cô hét vào mic với đồng đội: "** **** *** cứu tao, nó yếu lắm rồi." Bản thân cô thì cố gắng bò về phía an toàn.
Dạ Thiên Hoài một bụng đầy tâm sự, vừa về đến nhà lại nghe cô người yêu nói ra câu nào, là văng tục câu đấy. Anh ta đau hết cả đầu đưa tay ấn ấn vào thái dương mình, rồi bước đi thẳng vào phòng ngủ. Tiện tay anh đóng cửa "Rầm!" một cái tạo ra âm thanh rất to.
Cố Vấn Như có nghe qua tiếng động lớn, nhưng cô đang thật sự đang rất bận, cô không muốn chết sớm ở đây rồi bị trừ điểm. Bản thân đã là Chí Tôn 37 sao rồi, cô còn tham vọng lên rank cao hơn nữa. Cũng kể từ lúc ấy mọi thứ về cuộc sống bình dị của cô đã dần đi sai hướng.
* * *
Dạ Thiên Hoài ngày hôm sau đi tới công ty trễ hơn bình thường, anh nhìn thấy phía trước bàn làm việc của mình có một thân ảnh vừa lạ cũng vừa thân thuộc. Đó là một người phụ trên tay đang ôm tập tài liệu dày cộp, cô đang quay đầu về phía đồng nghiệp, chắc là đang nói về công việc.
Dạ Thiên Hoài ngẩn ra nghĩ bản thân mình đang gặp ảo giác, cô gái đang đứng trước mặt anh không ai xa lạ mà chính là chính là Lục Hi Hòa, cô bạn thân từ nhỏ.
Lục Hi Hòa của bây giờ khác hẳn so với hồi học cao trung, tóc cô dài ngang eo được uốn gợn sóng trong rất tao nhã quyến rũ, trên người cô mặc bộ đồ công sở ôm trọn cơ thể mãnh mai, cả người thoảng phất toát lên vẻ quyến rũ, ngọt ngào chỉ khiến người đối diện nhìn vào sẽ không thể rời mắt. Lục Hi Hòa quay đầu lại rồi mỉm cười với Dạ Thiên Hoài miệng nói: "Xin chào tôi là thư ký của giám đốc bộ phận vừa về từ Hàn Quốc do phải xử lý vài thủ tục cho anh ấy."
Nói rồi cô nàng lịch sự đưa cánh tay mảnh mai ra: "Sau này tôi sẽ làm việc ở đây, xin được anh giúp đỡ."
Kinh nghiệm giao tiếp nhiều năm khiến anh không thất thố, Dạ Thiên Hoài nhanh nhẹn cùng Lục Hi Hòa bắt tay chào hỏi đúng mực.
Lục Hi Hòa đang cố ý làm ra không quen biết anh, nên anh cũng ngại nên không hỏi cớ sao cô ta lại cư xử lạ lùng như vậy nữa, xong anh đi đến bàn làm việc của mình. Anh đang suy nghĩ tan làm đợi cô ta một chút rồi hỏi thăm cũng không muộn.
* * *
Buổi chiều vừa tan làm Dạ Thiên Hoài đang nhìn vào đồng hồ trên tay, hiển thị là bảy giờ kém mười. Anh đợi thêm hơn hai mươi phút thì nhìn thấy Lục Hi Hòa đang bước ra từ thang máy, anh tiến tới gần đi song song với cô ta rồi bắt đầu nói.
"Hiện tại cậu đang ở đâu, vẫn còn sớm có muốn tôi cho quá giang một đoạn không?"
Lục Hi Hòa quay mặt sang cười, đưa tay lên miệng ra dấu im lặng rồi chỉ vào điện thoại trên tay cô ả: "Tôi có hẹn rồi, chỗ đó cũng không xa nếu anh không phiền cho tôi đi cùng một đoạn cũng được."
Câu trả lời vừa hay hợp tình hợp lý đúng ý cả hai người. Lúc cả hai đang ngồi trên xe Dạ Thiên Hoài một bụng đầy câu hỏi, nhưng khi nhìn qua cô nàng kia, anh cảm thấy hơi khó mở lời. Cô ấy bây giờ khác hẳn trước kia cứ như là biến thành một người khác vây, điềm đạm dịu dàng quyến rũ hơn, nên anh không dám tùy tiện.
Xe đậu trước một KTV Lục Hi Hòa bước xuống xe, cô quay đầu mở lời trước: "Anh có muốn vào uống một ly không, để cảm ơn vì đã cho tôi đi nhờ."
Dạ Thiên Hoài đương nhiên đồng ý, anh nhanh chóng tìm chỗ để xe. Bản thân nghĩ rằng có thể mượn rượu sẵn hỏi cô ấy vài chuyện. Lúc ngồi trong phòng bao anh vẫn chưa nhìn thấy người bạn nào của cô nàng tới. Lục Hi Hòa lúc này mới gọi phục vụ mang một chai Chianti không hợp hoàn cảnh đi vào.
Mượn men rượu Dạ Thiên Hoài bắt chuyện, cố ý hỏi han thăm dò, cô gái trước mặt có vẻ cũng đang sẵn lòng trả lời.
Lục Hi Hòa nâng ly rượu trên tay nhấp một ngụm nhỏ mờ môi quyến rũ nhẹ nhàng mở ra nói: "Cũng rất cơ duyên nên tôi được làm việc dưới trướng cho sếp Henry từ sớm thôi."
Dạ Thiên Hoài khi nghe cô ấy tới người đàn ông này, lại thấy khó chịu trong lòng trả lời: "Anh ta có vẻ không vừa mắt tôi, vừa vào công ty cứ nhắm mỗi tôi mà công kích."
Lục Hi Hòa nhẹ nhàng vén lọn tóc rũ xuống bên tai, cười cười nói: "Anh phải đáp ứng ba tiêu chí của anh ấy trước đã, cái đầu tiên là nể mặt cấp trên."
Dạ Thiên Hoài bắt đầu ngấm men say, anh nghe được lời có lời không, rồi nhanh chóng gục thẳng xuống bàn lăn ra ngủ. Lục Hi Hòa nhấp môi uống cạn hết ly rượu, cô ta gọi phục vụ thanh toán tiền nhờ người dìu anh ta ra ngoài bắt một chiếc taxi rời đi miệng vẫn không quên cảm thán với phục vụ.
"Bạn trai tôi không biết hôm nay làm sao mà tửu lượng kém thế không biết, làm phiền anh giúp đỡ rồi, để tôi gửi thêm phí nhé."
Người phục vụ không chút nghi ngờ vì nếu lời cô ta nói là giả thì người có lợi vẫn là người đàn ông, nên phục vụ cười như nở hoa tay chân nhanh nhẹn giúp đỡ.
* * *
Ngày hôm sau Dạ Thiên Hoài đang say giấc nồng thì bị ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào mặt, anh khó chịu mở mắt. Anh vẫn tưởng mình đang ở nhà cho tới khi nhìn qua phía bên kia giường, một gương mặt xinh đẹp đang ngủ rất ngon nhưng lại không phải bạn gái mình.
Dạ Thiên Hoài có chút giật mình, vén chăn lên nhìn xong thì dùng tay xoa thái dương thở dài: "Toang rồi, hôm qua uống bao nhiêu mà để chuyện đi xa tới vây!"
Anh đứng lên mặc lại quần áo, anh không định chờ đối phương thức dậy, bản thân ăn no lại muốn quất ngực truy phong, xem chuyện này như tình một đêm bình thường.
Lục Hi Hòa chẳng biết đã dậy từ lúc nào, bước thẳng xuống giường đi về hướng toilet, trên người cô không một mảnh vải che thân, đi lướt ngang qua người Dạ Thiên Hoài thì cô dừng lại đứng trước mặt, đưa tay giúp anh ta chỉnh lại cà vạt.
Cô nói bằng giọng điệu ngọt ngào như người vợ sắp tiễn chồng đi làm: "Những bản thiết kế cũ, chỉ cần sửa lại đôi chút, em có thể giúp anh đưa nó lên Henry."
Dạ Thiên Hoài nghi ngờ nhân sinh, nhìn vào cô gái lõa thể trước mặt mình, anh suy nghĩ một hồi lâu, nắm lấy cánh tay thon dài đang giúp anh chỉnh cà vạt, lật người ôm cô ta nằm xuống lại xuống giường làm thêm vài hiệp vì sự mới mẻ kích thích này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...