Phía Dưới Hoang Đường


Ông xã
Editor: Đá bào
Beta: Gió

Bài diễn thuyết kết thúc bằng một tràng pháo tay và tiếng bàn tán ồn ào. 
Các sinh viên ở trong lớp học bậc thang đang ra về, giáo sư ngồi ở hàng ghế đầu đi lên nói chuyện với Lục Thanh Trạch. 
Vưu Niệm và Chu Thư Thư ngồi ở trong lớp học đến cuối cùng để chờ anh về. 
“Chị dâu.” Chu Thư Thư nhỏ giọng ghé tai với Vưu Niệm, “Chờ bộ phim mà chị làm biên kịch bắt đầu quay, có thể giúp em xin mấy tấm ảnh có chữ ký của Cố Hoài Lương được không? Anh ấy là thần tượng trong truyền thuyết của chúng em!” 
Vưu Niệm buồn cười nhìn cô một cái, “Có thể.” 
“A!” Chu Thư Thư vui vẻ hô lên, “Thành thật cảm ơn chị.” 
“Lát nữa em sẽ mời hai người đến một nhà ăn mới mở trong căng tin để ăn tối.

Nhà ăn đó siêu cấp ngon…” 
“—— Niệm Niệm, Thư Thư.” 
Chu Thư Thư còn chưa nói xong đã bị Lục Thanh Trạch cắt ngang. 
Anh đứng ở lối đi ngược ánh sáng, ngón tay khẽ gõ xuống bàn làm việc. 
“Giáo sư muốn mời anh dùng bữa.” 
“A…” Chu Thư Thư đột nhiên thấy thất vọng. 
Vưu Niệm nhìn về phía anh: “Vậy anh cứ đi đi, bọn em sẽ đi ăn sau.” 
Lục Thanh Trạch cười: “Cùng đi đi.

Anh đã báo, có thể mang người nhà theo.” 
Vưu Niệm hồi còn đi học vốn không sợ các giáo sư, càng đứng nói đã tốt nghiệp nhiều năm về sau. 
Nhưng Chu Thư Thư thì vẫn còn sự kính sợ tự nhiên đối với các giáo sư, nói thế nào cũng không chịu cùng bọn họ ăn cơm. 
Đùa sao.

Làm sao cô có thể nuốt trôi khi ngồi dùng bữa với các thầy của mình được chứ? 
Cuối cùng, cô lưu luyến nói lời tạm biệt với anh trai và chị dâu, trở về ký túc xá trước. 
Bữa trưa của Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch là ở trong phòng ăn của căng tin dành cho cán bộ nhân viên của đại học A. 
Ăn tối cùng nhau, ngoài một số giáo sư tại khoa Vi điện tử, còn có một số sinh viên xuất sắc trong khoa. 
Trong bữa tiệc, các thầy cô đều khen ngợi Lục Thanh Trạch không ngớt. 
“Nghe nói quy trình CPU 5nm của bên em đã đi vào sản xuất rồi, vô cùng tuyệt vời.” Người nói chuyện là một giảng viên họ Lý. 
Vưu Niệm biết ông ấy, mấy năm qua đi, đường chân tóc đã có dấu hiệu của thời gian. 
Lục Thanh Trạch cười lãnh đạm: “Đúng vậy.


Nó sẽ được đưa vào sử dụng trên dòng điện thoại của Lam Kình trong nửa cuối năm nay.” 
Một giảng viên khác vỗ vỗ vai nam sinh bên cạnh, trong giọng nói mang chút kiêu ngạo tự hào: “Nhìn sư huynh của các em kìa.

Học tập và nghiên cứu đều tốt, là tấm gương tiêu biểu đấy.” 
Nam sinh cũng có chút hâm mộ: “5NM… Những gì chúng em làm bây giờ chỉ như một thí nghiệm nhỏ so với điều này.” 
Chỉ tính riêng chi phí thử nghiệm, đó không phải là một dự án mà phòng thí nghiệm bình thường có thể làm được. 
“Ai!” Thầy Lý không đồng ý mà nhíu mày, “Sư huynh các em năm đó không phải cũng từ khoa nghiên cứ nhỏ từng chút từng chút một vươn lên hay sao?” 
“Thầy Lý nói rất đúng.” Lục Thanh Trạch cười, “Điều kiện hiện tại so với mấy năm trước đã tốt hơn nhiều rồi.” 
Lục Thanh Trạch nói đến những điều này cũng có chút cảm thán: “Hiện tại ngành công nghiệp chip trong nước so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.

Chúng ta đã có thể tự thiết kế nhiều loại chip, ít phụ thuộc vào công nghệ nước ngoài.” 
“So với trước đây thì tốt hơn, nhưng là EDA, còn công nghệ bán dẫn so với nước ngoài vẫn còn cách rất xa.” Một giáo viên khác cũng phát biểu. 
Lục Thanh Trạch gật đầu đồng ý, không nhanh không chậm nói: “Cứ từ từ mà tiến tới.” 
Các thầy cô cùng Lục Thanh Trạch nói chuyện rất vui vẻ, Vưu Niệm ngồi ở một bên yên lặng dùng bữa. 
Trước đây ở trường, cô đã nghe nói rằng các món ăn trong căng tin của giáo viên và nhân viên vừa rẻ lại ngon.

Giá rẻ hay không thì không biết nhưng ngon là sự thật. 
Đột nhiên, trong chiếc chén nhỏ màu trắng sứ trước mặt Vưu Niệm có thêm một con tôm. 
Vưu Niệm ngước mắt lên, Lục Thanh Trạch ở bên cạnh vẻ mặt tự nhiên đang lột vỏ tôm cho cô. 
Tay áo sơ mi được cuộn lên cánh tay và chiếc đồng hồ màu bạc được đeo nơi cổ tay.

Móng tay cắt ngắn gọn gàng, con tôm đỏ lăn lộn vài lần giữa các ngón tay thon dài, vỏ tôm đã được lột sạch sẽ chỉnh tề, lộ ra bên trong là những thớ thịt màu hồng nhạt. 
Diện mạo của anh văn nhã, động tác bóc tôm thong dong bình thản, nhìn qua rất vui mắt. 
Liên tiếp đem mấy con tôm đã bóc xong bỏ vào trong chén Vưu Niệm, Lục Thanh Trạch cầm lấy khăn ướt bên cạnh, lau sạch ngón tay. 
Vưu Niệm thản nhiên tiếp nhận sự phục vụ của Lục Thanh Trạch.

Đối với hai người mà nói, là chuyện không thể tự nhiên hơn. 
Đổi lại, cô gắp một miếng sườn và đặt nó vào bát của Lục Thanh Trạch. 
“Cái này rất ngon.” Vưu Niệm nhỏ giọng nói. 
Lục Thanh Trạch cười cười, “Được.” 
Một nữ giảng viên bên cạnh chuyển ánh mắt sang Vưu Niệm, nói đùa: “Tình cảm của đôi vợ chồng trẻ thật là tốt.” 
Vưu Niệm cười cười không nói gì. 
“Vợ xinh đẹp như vậy, khó trách.” Nữ giảng viên nhìn Vưu Niệm, cũng không tránh khỏi bị kinh diễm một phen. 
Thầy Lý cũng nhìn chằm chằm Vưu Niệm trong chốc lát, nhíu mày không nói gì. 

“Thầy à, đàn anh và đàn chị là học cùng trường trung học, đàn chị cũng tốt nghiệp đại học A đấy.” Một nữ sinh ngồi trên bàn không nhịn được mà xen vào. 
Thân là sinh viên khoa vi điện tử, cái tên Lục Thanh Trạch như sấm truyền bên tai.

Giảng viên lớp chuyên ngành thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới một hai câu lục Thanh Trạch ở trong lớp. 
Năm ngoái trên các diễn đàn mạng xã hội có người bàn tán chuyên bát quái về Lục Thanh Trạch, bài viết này trong nháy mắt đã được đăng tải lên diễn đàn sinh viên đại học A.

Nữ sinh kia với bạn cùng phòng của mình đã thảo luận về chuyện này một thời gian.

Đối với chuyện của Lục Thanh Trạch và Vưu Niệm rất có ấn tượng. 
“Oa, thật kì diệu.” Nữ giảng viên có chút kinh ngạc. 
Thầy Lý, người vẫn luôn im lặng, bừng tỉnh: “Thảo nào tôi thấy em có hơi quen quen.” Trước kia có phải em hay đến phòng thí nghiệm tìm Lục Thanh Trạch phải không? ” 
Vưu Niệm nặn ra một nụ cười, khen ngợi nói: “Thầy Lý, trí nhớ của thầy thật tốt.” 
Lại nói tiếp có chút xấu hổ. 
Lúc còn học đại học, thỉnh thoảng cô hay đến tìm Lục Thanh Trạch ở phòng thí nghiệm. 
Chỉ là Lục Thanh Trạch thường xuyên bận rộn làm dự án, cô chỉ biết tìm một góc đeo tai nghe xem phim chờ đợi. 
Hồi đó thầy Lý phụ trách phòng thí nghiệm, hầu như ngày nào cũng đến đây, cứ như vậy rồi cũng gặp qua Vưu Niệm vài lần. 
“À, hai em là ai thổ lộ trước vậy?” Nữ giảng viên hào hứng hỏi. 
Hai người đều đẹp như vậy, thoạt nhìn cũng không thiếu những vệ tinh xung quanh. 
Lục Thanh Trạch cong môi nhìn Vưu Niệm. 
“Là em.” Vưu Niệm hơi liếc Lục Thanh Trạch ở bên cạnh, lại chuyển hướng về các thầy cô, cười nói: “Anh ấy rất khó đổ, em phải theo đuổi suốt mấy tháng.” 
Nữ giảng viên cũng cười và đùa giỡn với cô gái bên cạnh: “Có thấy không? Con gái nên chủ động thì phải chủ động.” 
Ánh mắt nữ sinh rất hâm mộ, nhỏ giọng nói: “Nhưng trước tiên em phải xinh đẹp được như đàn chị mới được…” 
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, một bữa cơm rất vui vẻ. 
Sau khi kết thúc, các giảng viên trở về trường. 
Lục Thanh Trạch và Vưu Niệm nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường. 
Hai người đều lái xe tới, Lục Thanh Trạch muốn đi cùng Vưu Niệm, liền gọi điện thoại thông báo trợ lý đến lái xe về. 
Sau khi cúp máy, Lục Thanh Trạch rũ mắt nhìn Vưu Niệm: “Đi cửa nam, lát nữa trợ lý của anh sẽ qua đây.” 
“Được, tiện đường chúng ta đi mua bánh ngọt.” Vưu Niệm đáp. 
Cô mặc chiếc váy màu đỏ nổi bật.

Khuôn mặt nhỏ bị kính râm che khuất hơn phân nửa. 
Ngũ quan nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ riêng dáng người và làn da này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt người khác. 

Lục Thanh Trạch đặt tay lên vai cô, nhíu nhíu mày. 
Vưu Niệm lại đắm chìm trong chủ đề của bữa cơm hôm nay, khẽ nâng cằm nhìn về phía Lục Thanh Trạch. 
“Lục Thanh Trạch, em phát hiện ra, cả hai lần đều là em chủ động!” Cô khẽ hừ một tiếng, có chút giận dỗi: “Anh cũng không theo đuổi em, em cứ vậy mà đồng ý kết hôn với anh.” 
Nói xong, cánh môi hồng nhuận hơi cong lên, bộ dáng kiều diễm “bổn cô nương phải chịu thiệt rồi”. 
Lục Thanh Trạch siết chặt lực đạo trên tay, cười nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?” 
Vưu Niệm mím môi, lại ngước mắt nhìn Lục Thanh Trạch. 
Thở dài một hơi, “Bỏ đi, ai bảo em lại là một Nhan Cẩu chứ.” 
*Nhan Cẩu: người u mê nhan sắc.
Cô là người rộng lượng, không thèm so đo với anh. 

Sau khi về đến nhà, Vưu Niệm không thể chờ nổi mà chạy ngay đi tắm rửa. 
Nhiệt độ phòng ở trung tâm rất thoải mái. 
Vưu Niệm thay một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, tóc ướt xõa sau lưng, khiến phần vải màu hồng phía sau bị nước thấm vào thành màu sẫm. 
Cô lấy một cốc sữa chua từ tủ lạnh, nằm trên ghế sofa vừa ăn vừa xem TV. 
Một chương trình talk show đang được phát sóng trên TV. 
Vưu Niệm đang xem rất say sưa, điện thoại di động đột nhiên vang lên một tiếng. 
Lấy điện thoại di động từ bàn trà nhìn lướt qua, là tin nhắn trên ứng dụng WeChat. 
Lúc trước Tiết Nhu có gửi danh thiếp của bác sĩ Tiểu Đàm cho cô, nhưng Vưu Niệm không muốn làm phiền đến người ta, liền một mực không thêm. 
Không ngờ, co bác sĩ đó ngược lại chủ động thêm cô. 
Vưu Niệm nhìn avatar và nickname, đồng ý kết bạn. 
Thì ra cô gái tên thật là Đàm Thanh Nghiên, một cái tên rất đáng yêu. 
Đàm Thanh Nghiên chủ động chào hỏi Vưu Niệm, nói là được Tiết Nhu cho phương thức liên lạc. 
Vưu Niệm và cô ấy nói chuyện đơn giản vài câu, hẹn nếu như cần thì đến bệnh viện Minh Nhân tìm cô ấy. 
Tán gẫu xong, Vưu Niệm nhấn vào vòng bạn bè của Đàm Thanh Nghiên, nhất thời bị ảnh bìa hấp dẫn. 
Ảnh bìa là tấm hình chụp chung của cô ấy và bạn trai, nhìn qua chỉ mới 17, 18 tuổi, ngũ quan ngây ngô tú lệ, vẻ mặt thuần khiết trong sáng.

Hai người mặc đồng phục học sinh, ngồi trên bậc thềm đá bên đường đá xanh.

Giống như chụp khi đi du ngoạn ở thị trấn cổ nào đó. 
Vưu Niệm bất giác cười khẽ. 
Hôm nay lúc dùng bữa, giảng viên thấy bọn họ là cặp đôi trẻ tuổi, trên thực tế cô nhìn Đàm Thanh Nghiên và bạn trai, họ mới là nhừng người trẻ tuổi.

Thoải mái khoe ân ái trong vòng bạn bè như vậy. 
“Nhìn thấy gì mà cười tươi vậy?” Giọng nói của Lục Thanh Trạch đột nhiên vang lên bên cạnh. 
Giây tiếp theo, anh ngồi xuống, cánh tay tự nhiên vòng quanh bả vai Vưu Niệm. 
“Em đang xem ảnh một cô bạn.” Vưu Niệm đưa điện thoại di động cho Lục Thanh Trạch. 
Lục Thanh Trạch cũng liếc mắt một cái.

chú ý tới trang bìa bạn bè, mím môi không tình nguyện nói: “Rất đẹp trai.” 
Anh rời khỏi vòng bạn bè, tiện tay đặt điện thoại sang một bên. 

“Niệm Niệm, anh phải nhắc nhở em.

Cậu chàng đẹp trai kia trông giống như một học sinh trung học, và cậu ta đã có bạn gái.” 
Vưu Niệm nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lục Thanh Trạch, khẽ cười ra tiếng. 
Anh cho rằng cô đang ngắm soái ca sao? 
“Bức ảnh này hẳn là chụp từ mấy năm trước.” Vưu Niệm suy nghĩ một chút rồi nói. 
Ánh mắt tối như mực của Lục Thanh Trạch chăm chú nhìn cô, đôi mày dần dần nhíu lại. 
Trước khi anh mở miệng, Vưu Niệm đột nhiên cười, nghiêng đầu về phía bả vai anh. 
“Lục Thanh Trạch, sao ngay cả giấm của bạn nhỏ mà anh cũng ăn được vậy.” 
Cô xoay người, quỳ gối trên sô pha, đối mặt với Lục Thanh Trạch. 
Hai tay cô xoa lấy mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc. 
“Em đã từng nói rồi mà, chỉ có anh là người hợp khẩu vị của em nhất, không phải sao?” 
Lục Thanh Trạch gục đầu, cánh tay ôm lấy thắt lưng cô đề phòng cô ngã xuống. 
Chính bởi vì như vậy, anh mới luôn không yên tâm về cô.

Điều gì sẽ xảy ra nếu có một người đàn ông đẹp trai hơn anh, hợp gu cô hơn anh xuất hiện? 
Lục Thanh Trạch không muốn suy nghĩ sâu xa, dứt khoát hôn cô. 
Vưu Niệm ôm cổ anh hôn lại. 
“Anh đang lo lắng về điều gì vậy? Em thích anh nhất.” Thanh âm của Vưu Niệm mơ mơ hồ hồ từ trong miệng thoát ra. 
Giọng Lục Thanh Trạch khàn khàn: “Thích chỗ nào? Khuôn mặt hay vóc dáng?” 
Vưu Niệm sửng sốt một giây, hơi lui ra. 
Ánh mắt Lục Thanh Trạch rất sâu, lồng ngực săn chắc hơi phập phồng. 
Vưu Niệm cong môi, nụ hôn tỉ mỉ từ trán, một đường đi xuống dưới. 
“Chỗ nào cũng thích hết.” 
Cô cởi nút áo của anh ra và hài lòng khi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh. 
“Anh không tin em sao?” 
Vưu Niệm dán sát vào cơ thể Lục Thanh Trạch, giống như một con hồ ly vừa quyến rũ lại thuần khiết. 
Cô hôn lên môi anh, nhẹ giọng nỉ non: “Ông xã…” 
Sợi dây căng thẳng trong đầu Lục Thanh Trạch hoàn toàn bị chặt đứt, anh xoay người đè cô lên sofa. 
Anh cúi đầu, nụ hôn triền miên nồng nhiệt kéo dài thật lâu. 
“Gọi một lần nữa đi, Niệm Niệm.” 
Lục Thanh Trạch không hề biết, một cái xưng hô cũng có thể làm cho người ta phấn khởi và tê dại như thế này. 
“Ông xã.” 
“Ông xã.” 
…… 
Vưu Niệm cũng không rõ chính mình đã kêu bao nhiêu tiếng, khó khăn lắm mới được buông tha. 
Đến cuối cùng, thể lực của cô không thể chống đỡ được, nặng nề buồn ngủ. 
Trong mơ màng, cô nghe tiếng Lục Thanh Trạch thì thầm bên tai mình: “Anh yêu em.” 
Vưu Niệm cong môi, trong hơi thở nam tính mát lạnh của anh, tiến vào mộng đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận