- Chiếu theo luật chung của Tu Chân Giới, hành vi hãm hại đổ lỗi, không làm tròn trách nhiệm sẽ bị trả về với mẫu tộc vĩnh viễn không bước khỏi cửa cũng như không thể trở thành người kế vị ở mẫu tộc.
Giả lời Thánh Chủ coi khinh người khác, kiêu căng ngạo mạn xúc phạm người của Thánh Điện, Chiếu theo Thánh Quy của Thánh Môn thì sẽ phải chịu 30 trượng hình, phế bỏ chức danh, chép đủ 49 lần Thánh Quy, khổ sai 3 tháng, cuối cùng đuổi khỏi Thánh Môn.
Người vừa lên tiếng tên Thanh Duệ, cũng chính là Thái Tử Long Tộc đang được Tĩnh Nguyên ôm trong lòng.
Không ai ngạc nhiên vì hắn biết những điều này, bởi Thái Tử Long Tộc nổi tiếng khắp giới nhờ khả năng ghi nhớ siêu phàm, cái gì cũng vậy, đọc hoặc nghe sơ một lần là nhớ luôn.
Vậy nên luật nơi nào hắn cũng có thể trôi chảy mà đọc ra.
Thanh Duệ phất tay, y phục của Tĩnh Nguyên liền được thay mới ngay sau đó.
Nhưng bộ y phục mới này thế mà lại là một bộ hỷ phục có kèm theo cả khăn chùm đầu.
Tĩnh Nguyên thoạt đầu hoang mang không biết vì sao bản thân lại đột nhiên bị che mặt lại, xong nghe mọi người xung quanh ồn ào mới hiểu.
Y nói nhỏ.
- Thái Tử điện hạ, có nhầm lẫn gì không?
Thanh Duệ lắc đầu.
Hạc Chính Quân và Dương Ninh Lan nhất thời không biết phải nói gì, Dương Ninh Lan sau một hồi sắp xếp từ ngữ không thành công liền hỏi thẳng luôn.
- Nếu không phải nhầm lẫn, Thái Tử Long Tộc đây là muốn đem Cung Chủ nhà chúng ta rước về Long Tộc các ngài làm Thái Tử Phi hả?
Thanh Duệ gật đầu.
Cả Thánh Điện lập tức im bặt không một tiếng động, đến cả Tĩnh Nguyên sau lớp khăn voan cũng mở to hai mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng.
- Điện hạ, việc này không thể đùa.
Tĩnh Nguyên nhỏ giọng nói.
Nhưng trong không gian yên tĩnh như này thì ai cũng có thể nghe rõ lời nói ấy của y.
Thanh Duệ không trả lời y mà nói.
- Vũ Nhược Đàm khinh thường thê tử của ta, chiếu theo luật Long Tộc thì là 30 trượng hình, tống vào đại lao ba tháng.
Ai đó đưa nàng ta đi đi, ngứa mắt quá.
Vũ Nhược Đàm bị lôi ra ngoài mà không có cơ hội phản bác.
Hồ Đế từ đầu đến cuối không lên tiếng bênh con gái nửa câu vì lão cũng không có lý do gì để bênh cả.
Nói lão vô tâm cũng được, con phạm lỗi đất nhà thì còn có thể dung thứ, con phạm tội đất người thì theo luật người mà làm thôi.
Lão dù sao cũng đã hết cách với đứa con gái này.
- Điện hạ...!Đừng đùa nữa mà.
Thanh Duệ lúc này đang tựa đầu vào lồng ngực của Tĩnh Nguyên, ánh mắt vẫn là cái vẻ lạnh lùng hờ hững như ban đầu.
Nghe thấy tiếng nói của y thì hắn lại nhíu mày, dùng một lực nhẹ đánh vào tay của người đang ôm mình một cái.
Tĩnh Nguyên bất lực chỉ đành thở dài một tiếng, mặc người kia muốn làm gì thì làm vậy.
- Cho ngươi xem mắt bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ rồi mà vẫn chê bai đủ điều, ấy vậy mà nay lại đòi rước một nam nhân về nhà.
Thích nam nhân thì phải nói một tiếng chứ?
Long Vương nhìn con trai, sau lại nhìn đến Dương Ninh Lan cùng Hạc Chính Quân mà bày ra bộ mặt "nước đi này ta cũng không ngờ đến." Cả Thánh Điện bắt đầu ồn ào trở lại, riêng Thanh Duệ vẫn như cũ ngồi yên không nói gì, mãi đến khi cuộc họp bắt đầu trở lại thì hắn lại lăn ra ngủ tiếp.
Sau cuộc họp mặt, ai về nhà nấy.
Dương Ninh Lan tìm đến chỗ cha con Thanh Duệ, biểu tình thập phần nghiêm túc nói.
- Hôn sự, nếu các vị quyết định muốn tổ chức thì phải chờ ngày khác hai bên chúng ta bàn bạc, đồng thời Thánh Môn yêu cầu nếu Thái Tử muốn đem Cung Chủ làm Thái Tử Phi thì tuyệt đối không được nạp thêm thê thiếp.
Thanh Duệ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau lại kéo Thanh Viễn đang bán dưa cùng Mạnh Quyết rời đi.
Còn về phần Tĩnh Nguyên, y được Hạc Chính Quân đích thân đưa về Hoài Văn Cư ở Hoài Lưu Cung nghỉ ngơi.
Hỷ phục đã được thay bằng bộ thường phục thuần trắng cho dễ chịu, kỳ thực hỷ phục nhiều họa tiết cùng trang sức, mặc lên cũng khá vướng víu khó chịu đấy.
60 trượng hình được thi hành trên người Vũ Nhược Đàm trước sự chứng kiến của thành viên Hồ Tộc, Long Tộc và tất nhiên không thể thiếu Thánh Môn và Thần Môn.
Tuy việc này Thần Môn không liên quan nhưng Thần Chủ đối với vị Hoài Lưu Cung Chủ này cũng có nhiều phần thiện cảm.
Được sủng không kiêu, am hiểu lễ nghĩa.
Tuy đích thân ôm cả Thái Tử Long Tộc nhưng trong mắt ngoài vẻ điểm tĩnh thì không có bất cứ loại cảm xúc nào khác càng đừng nói đến chút kiêu ngạo của phàm phu tục tử.
Hành vi ôm người cũng thập phần cẩn trọng không quá phận, dung nhan cũng có thể thuộc hàng thượng phẩm.
Tóm lại y không chê nổi người này.
- Trượng hình đã xong, tước bỏ chức danh cũng đã hoàn thành, việc còn lại có thể giao cho Hồ Đế xử lý rồi.
Cố Ngôn Sinh tay cầm quạt xếp khẽ phẩy mấy cái, ánh mắt quét qua một lượt nữ tử nằm bất động dưới đất mà cất giọng.
Trong giọng nói cũng không nghe ra tức giận, khinh bỉ hay mỉa mai gì cả.
Vũ Nhược Đàm lại được đem về Hồ Tộc, Thánh Môn lại yên bình như những ngày không bị nàng ta phá rối.
Hoài Lưu Cung đêm đó vọng tiếng đàn hát êm tai của một nam nhân, đèn Trường Minh bay đầy trời chẳng biết là do ai thả.
Dưới ánh đèn trời, Tĩnh Nguyên một thân áo trắng ngồi bên chiếc đàn giữa sân Hoài Văn Cư.
Đôi mắt tựa minh châu lấp lánh đang khép hờ như đang tưởng tượng đến khung cảnh trong ca khúc mà y đang hát, làn da trắng hồng dưới ánh Trường Minh lại trở nên cuốn hút đến lạ, còn cả đôi môi mỏng giống như cánh hoa kia....!Quá giống nữ nhân rồi.
- Ngài nói xem, có khi nào là do Thái Tử bên kia tưởng nhầm Cung Chủ là nữ tử nên đòi cưới không?
- Ngài nói linh tinh cái gì vậy? Người ta cũng biết y là nam.
- Ta thấy Đại Trưởng Lão có khi nói không sai đâu Trấn Chủ, hắn nhầm thật thì sao? Ngài xem, y thực sự rất giống nữ tử mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...