Một giọng đàn ông trầm thấp nói với cô: “Xem ra, chuyện em cần giải thích với anh, lại thêm một chuyện nữa rồi.”
Giọng nói dù chẳng cần nặng lời cũng đủ sức thị uy… Là Thịnh Viễn Thời!
Thịnh Viễn Thời? Nhớ lại xem vừa rồi gọi anh như thế nào? Em trai Tề! Còn tự xưng: Chị Nam Đình! Nam Đình hận không thể nổ tung ngay tại chỗ. Quá hoảng hốt, cô bất giác buông lỏng tay, chiếc điện thoại rơi xuống nền đất, màn hình vỡ tan nát.
Mất Ngủ không sủa nữa, nó cúi đầu nhìn chiếc di động, giơ một chân ra hẩy hẩy, nhìn điệu bộ như đang muốn dùng miệng ngậm lấy.
Nam Đình ngăn cản kịp thời, tự mình cúi xuống nhặt chiếc điện thoại bị vỡ màn hình lên, sau đó vội vàng ra phòng khách lấy điện thoại của mình, mở giao diện Wechat ra, tìm trang cá nhân của em trai Tề. Ba tháng trước, cậu ta có đăng bài: “Tuy chỉ số đẹp trai có giảm, nhưng chỉ số an toàn lại UP, chú út cừ quá đi!”, đi kèm là bức ảnh chụp một phi công mặc áo phản quang.
Thân là người làm trong ngành hàng không dân dụng, với cảnh tượng trong bức ảnh, Nam Đình chẳng mấy xa lạ, đó là khi cơ trưởng phải kiểm tra quanh máy bay một lượt mỗi lần chuẩn bị cất cánh, mà người phi công trong ảnh, là Thịnh Viễn Thời chứ chẳng còn gì để nghi ngờ, sau lưng anh là chiếc máy bay được phun chữ “Tập đoàn Trung Nam”. Hiển nhiên, bức ảnh này được chụp khi Thịnh Viễn Thời chấp hành chuyến bay đầu tiên của hàng không Nam Trình.
Cô lại lướt sang xem trang cá nhân của Tề Diệu, một tháng trước, cô nàng mới cập nhật: “Năm nay vừa tròn ba mươi, cơ trưởng ngành hàng không dân dụng, lương năm ổn định, có đủ công năng của máy ATM, xét tướng mạo, nói một cách khiêm tốn là thuộc hàng siêu đẹp trai, không có sở thích xấu, có thể gánh vác trách nhiệm, hiện cần thu mua một cô bạn gái, yêu cầu…”, đi kèm là bức ảnh chụp Thịnh Viễn Thời mặc bộ đồ phi công.
Bức ảnh được chụp trong hoàn cảnh nào thì Nam Đình không biết, nhưng cô có thể xác nhận thông qua ba vạch trên huy hiệu của Thịnh Viễn Thời, bức ảnh được chụp khi anh còn là cơ phó, chưa được lên cơ trưởng. Mà nụ cười tự tin trên gương mặt anh, càng khiến anh trông khôi ngô, rạng rỡ hơn.
Nam Đình hoàn toàn có thể tưởng tượng được, bài đăng này của Tề Diệu sẽ kéo đến một cơn lũ kinh khủng như thế nào.
Em trai Tề bình luận nhắc nhở cô nàng: “Có chặn chú út không đấy? Bị chú ấy thấy thì bác thảm luôn.”
Tề Diệu trả lời: “Là chị cơ mà, bác mà lại sợ nó?”
Em trai Tề bực bội, “Chẳng bù cho cháu, rõ ràng là ý tốt, thế mà vẫn bị phạt đến thảm. Đúng là vai vế hại chết người. Cháu không phục!”
Em trai Tề không phải là em của Tề Diệu, mà Thịnh Viễn Thời mới phải ư? Mà anh lại là chú út của em trai Tề?
Hôm cô mới đến tiểu khu Hàng Thiên, sở dĩ gặp được anh, không phải vì anh sống ở đây, mà là anh phải giúp chị gái Tề Diệu giao chìa khóa cho cô, sau đó có việc nên đi trước, đành tóm em trai Tề đến làm “khổ sai” ư?
Thịnh Viễn Thời và Tề Diệu, vậy mà lại là chị em!
Mà mình đang thuê nhà của chị gái anh? Nam Đình nhất thời không biết, đối với mình mà nói, đây là tin tốt hay là tin xấu nữa, nhưng cô lại không kiềm chế được mà nghĩ: Nếu mình tò mò hơn một chút, sau khi kết bạn Wechat liền xem trang cá nhân của Tề Diệu luôn, hoặc xem của em trai Tề cũng được, thì sẽ sớm phát hiện ra tầng quan hệ này. Vậy sẽ ra sao?
Từng nghĩ một thành phố rất rộng lớn, chỉ một cái xoay người cũng đủ để cắt đứt mọi mối liên hệ. Sự thật là, ngay cả thế giới cũng cực kỳ nhỏ bé, người mà bạn cho rằng suốt quãng đời sau này sẽ chẳng gặp lại nữa, có lẽ sẽ bởi bạn luôn thầm nhớ nhung mà xuất hiện như một kỳ tích, chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy.
Chẳng qua là, thấy rồi thì sao, thứ mình tự tay buông bỏ, mình có tư cách lấy lại không?
Nam Đình đứng trước cửa sổ, hàng vạn hàng nghìn tâm sự, phải kể từ ngày cô lần đầu tiên gặp Thịnh Viễn Thời…
***
Mùa đông năm đó, đúng vào đợt tuyết mạnh nhất, cô hẹn bạn thân cùng đi du lịch Thụy Sĩ. Ngày xuất phát, chuyến bay bị hoãn hơn hai tiếng vì lý do thời tiết, cô không đủ kiên nhẫn chờ, gần như là chỉ thẳng vào mặt nhân viên ở quầy check-in để đòi được thông báo thời gian cất cánh chính xác.
Nhân viên mặt đất hết lần này đến lần khác giải thích nguyên nhân hoãn chuyến, cũng hứa hẹn ngay khi thời tiết chuyển biến tốt sẽ nhanh chóng làm thủ tục đăng ký. Nhưng cô nhất quyết không chịu, gay gắt đòi cơ trưởng phải ra giải thích. Nếu không có thông báo bắt đầu được đăng ký, có lẽ người nhân viên mặt đất sẽ bị cô ép cho bật khóc. Cô lại đắc ý nói với những hành khách khác: “Phải gây áp lực cho họ, thấy chưa, được đăng ký đấy còn gì.”
Thời tiết chẳng chuyển biến tốt, kể cả cô có làm loạn lên tận trời thì cũng vẫn không bay được. Nhưng cô của khi đó căn bản không hề ý thức được rằng mình đang kiêu ngạo và vô lý mà lại cho là chính nghĩa, oai hùng.
Tiến vào cầu ống lồng, lúc gần đến cabin, cô nhìn vào khoang điều khiển, bên trái là một người đàn ông Trung Quốc mặc đồng phục phi công, đeo tai nghe, đang cúi đầu xem tập tài liệu trên tay, anh chàng phi công ngoại quốc ngồi bên phải đang nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cung kính, như thể đang xin chỉ thị gì đó. Cô không nhìn rõ mặt của người đàn ông ấy, chỉ có thể mượn vầng sáng từ ngọn đèn, quan sát đường cong của sườn mặt và đôi môi anh… Quá quyến rũ!
Hiển nhiên cô bạn thân cũng nhìn thấy cảnh tượng trong khoang điều khiển, ánh mắt bị anh chàng phi công ngoại quốc thu hút, “Anh tây kia trông đẹp trai thế.”
Cô nghe thấy thế liền cười nhạt, “Chọn bạn trai thì hàng nội địa vẫn tốt hơn.”
Cô bạn thân không hiểu ra làm sao.
Cô bâng quơ hỏi: “Tiếng Anh của cậu kém như thế, không sợ rào cản ngôn ngữ à?”
Cô bạn thân lại nói: “Vừa hay có thể học tiếng Anh với anh ấy mà.”, sau đó còn bất mãn đẩy khẽ cô, “Nói cứ như là tiếng Anh của cậu tốt lắm không bằng.”
Cô nở nụ cười quyến rũ động lòng người, “Thế nên tớ mới thích anh chàng Trung Quốc kia.”
Ít tuổi nên cực kỳ hiếu thắng, chém gió không biết ngượng.
Sau khi máy bay cất cánh, phần phát thanh đầu tiên do tiếp viên trưởng thực hiện. Lúc máy bay đi vào trạng thái bình ổn, tiếp viên hàng không bắt đầu phục vụ đồ ăn. Suất ăn ở khoang hạng nhất tinh tế hơn gấp trăm lần suất ăn ở khoang phổ thông, vậy mà cô vẫn khinh khỉnh, chẳng thèm ăn miếng nào, vứt bỏ hết sạch.
Bay đường dài hết sức mệt, chẳng bao lâu sau cô đã thiếp đi. Lúc tỉnh lại, còn tận sáu tiếng nữa mới tới Zurich, cô liền bấm chuông gọi tiếp viên hàng không đến, mơ mơ màng màng nói: “Tôi muốn khiếu nại cơ trưởng của các cô.”
“Khiếu nại, cơ trưởng ạ?”, cô tiếp viên lần đầu tiên gặp phải tình huống này, thoáng tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Cô chẳng quan tâm có đánh thức hành khách bên cạnh hay không, cứ lớn tiếng nói: “Vốn dĩ đã bay muộn hai tiếng rồi mà lại còn bay chậm như thế, các cô chưa cho anh ta ăn cơm à?”
Cô tiếp viên không tiếp chiêu được, đành phải nói câu “Xin cô đợi một chút!”, rồi đi gọi tiếp viên trưởng đến.
Tiếp viên trưởng là một người nước ngoài, dùng tiếng Anh hỏi cô cần giúp gì.
Trình độ tiếng Anh của cô có hạn, nghe thấy vậy lại càng tức tối, cứ thế chỉ trích một cách vô lý: “Cô không thấy tôi là người Trung Quốc hả? Công ty không đào tạo tiếng Trung cho cô à?”
Nụ cười trên môi tiếp viên trưởng thoáng cứng lại, sau đó cô ấy đổi sang tiếng Trung hỏi một lần nữa.
Cô bực bội nói: “Tôi muốn khiếu nại cơ trưởng của các cô, vì anh ta lái quá chậm, càng lái càng như bà già ấy.”
Không biết tiếp viên trưởng đã truyền đạt lại cho cơ trưởng như thế nào, nhưng chỉ vài phút sau, hệ thống loa được bật lên, một giọng nam giàu từ tính nói bằng tiếng Trung: “Thưa quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay ngày hôm nay, để thể hiện sự xin lỗi của chúng tôi vì chuyến bay chậm trễ, tiếp sau đây, tôi sẽ lái máy bay nhanh như đi ăn cắp, xin quý khách vui lòng thắt đai an toàn.”
Sau đó là một tràng tiếng Anh lưu loát.
Đó là đoạn phát thanh cơ trưởng hài hước nhất mà cô từng được nghe. Từ đó về sau, cô bị chết mê chết mệt giọng Anh Mỹ của đối phương.
***
Nếu như Nam Đình hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào, thì Thịnh Viễn Thời cũng trở tay không kịp. Vốn dĩ giọng nói quen thuộc nhưng lại bị anh phủ nhận rồi hóa ra lại là Nam Đình, đã là chuyện đáng ngạc nhiên, kết quả là, cô nàng này lại là khách thuê nhà của chị họ anh, nếu hôm đó anh không đi trước vì có việc, thì người giao chìa khóa cho cô là anh rồi. Mà ngay tối hôm qua, Tùng Lâm lại nói với anh, ngày anh dẫn học viên của đội bay về nước, người anh tiện tay “cứu”, cũng là cô.
Chiều hôm ấy, anh vừa dẫn một nhóm học viên mới hoàn thành chương trình đào tạo ở New York về, đi tới chỗ thang cuốn thì Cố Nam Đình gọi điện tới. Lúc bắt máy, anh chợt nhìn thấy một cô gái đưa lưng về phía mình, loạng choạng lùi về phía thang cuốn, nếu cô giẫm lên bậc thang thật, chắc chắn sẽ bị ngã.
Người đàn ông trước giờ không muốn động chạm tay chân với người khác giới, vậy mà như bị ma làm, tay phải giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, tay trái giang ra kịp thời, tóm lấy eo cô gái một lúc.
Cái eo nhỏ nhắn mềm mại, xúc cảm nhẵn nhụi mịn màng, có một khoảnh khắc, trong đầu Thịnh Viễn Thời đột nhiên xuất hiện một cảm giác khác thường, dù không nghĩ được gì nữa, nhưng anh vẫn lý trí nói một câu, “Xin lỗi.”. Vào lúc cô đứng vững, anh thu tay về trong tức khắc, không dừng lại thêm dù chỉ một giây.
Mái tóc đen dài, áo thun trắng, ba lô, giày đế bằng, cách ăn vận giản dị, khác quá nhiều so với người trong hồi ức, nhưng mùi hương trên người cô mà gần như anh đã quên mất… Lúc cuộc trò chuyện gần kết thúc, Thịnh Viễn Thời đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng dáng cô gái kia cúi người nhặt chiếc mũ lưỡi trai lên.
Anh đứng yên không nhúc nhích, cố chấp chờ đối phương quay đầu lại. Kết quả là, cô đứng dậy, rồi đi về phía ngược lại.
Thịnh Viễn Thời gần như định đuổi theo để xác nhận.
Ở đầu bên kia điện thoại, Cố Nam Đình gọi: “Viễn Thời?”
Tùng Lâm đứng bên cạnh cũng nhắc: “Sư phụ, xe cho đội bay của công ty đến rồi.”
Không thể là cô được. Nếu gặp lại dễ dàng như vậy, thì chia ly sẽ chẳng đau đến thế.
Giống như nửa năm trước nghe được một giọng nói giống cô từ đài quan sát, Thịnh Viễn Thời lại một lần nữa chọn từ bỏ. Anh không ngồi xe của công ty như những học viên khác, mà một mình lái chiếc Range Rover trắng về.
Vậy mà lại là cô thật.
Cô lặng lẽ trở về bên cạnh anh, thành… người quen với mọi người xung quanh anh.
Chỉ mỗi anh, đối với sự trở về của cô là hoàn toàn không biết gì.
Đêm nay, ở một góc tĩnh lặng của thành phố, trong một cái chớp mắt, Thịnh Viễn Thời như bị dòng hồi ức bủa vây bốn phía…
***
Mùa đông với cái lạnh kinh khủng năm ấy, Thịnh Viễn Thời đảm nhiệm chuyến bay thẳng từ thành phố A đến Zurich.
Vì lý do thời tiết, chuyến bay bị chậm hơn hai tiếng. Lúc đó, theo giờ Bắc Kinh là vào nửa đêm, hành khách trên máy bay đều đã ngủ, để tránh việc máy bay rung lắc làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người, anh điều chỉnh về tốc độ tuần tra.
Tiếp viên trưởng gõ cửa rồi tiến vào khoang điều khiển, cúi người nói với cơ trưởng là anh: “Có một vị khách muốn khiếu nại anh.”
Khi đó Benson còn là cơ phó, nghe thấy thế liền tỉnh táo ngay tức khắc, hỏi thay thầy Thịnh Viễn Thời: “Why?”
Tiếp viên trưởng thoáng do dự, nhưng vẫn quyết định nói thật: “Nói cơ trưởng lái chậm, càng lái càng giống bà già.”
Đó là lần khiển trách đầu tiên mà Thịnh Viễn Thời nhận từ lúc chào đời đến giờ, lý do không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Benson tỏ vẻ khóc dở mếu dở, Thịnh Viễn Thời lại thong dong phát loa “thông báo tăng tốc”. Sau đó, tới tận khi bay đến Zurich, vị khách phàn nàn về anh lại không có hành động nào khác. Anh cứ tưởng chuyện này sẽ dừng lại ở đó, kết quả là khi ra khỏi khoang điều khiển, một cô gái tóc ngắn, ăn vận rất cá tính chặn ở trước cửa tàu bay, dùng giọng nói rất đặc biệt mà đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn nắm chắc cơ hội cuối cùng, để làm quen với cơ trưởng một chút, được chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...