“…”Cũng không biết là do chột dạ hay gì, Tống Úc vô thức liếc nhìn người đàn ông trước mặt một cái.
Bùi Chỉ vẫn đang đi trước, dường như không để ý gì tới cuộc đối thoại của hai người họ.“Thảo nào Chu Diễm theo đuổi cậu, cậu không thèm để ý người ta.” Từ Chu Húc luôn cảm thấy Chu Diễm là người có khí chất nhất trong số những người mà cậu ta biết, cậu ta lắc lắc đầu, “Không ngờ là khẩu vị của cậu đặc biệt như vậy đấy.”Tống Úc thu lại tầm nhìn, cô đút hai tay vào túi, văn tròn hạt ngọc trong tay, nó đang phát ra tiếng leng keng, “Anh ta theo đuổi tôi lúc nào?” Cô chuyển chủ đề nói chuyện.Từ Chu Húc ngạc nhiên, “Cậu không nhìn ra ư? Anh ấy theo đuổi cậu nhiều năm như vậy rồi mà, nếu không tại sao mỗi lần đánh bài đều nhường cậu chứ.” Cho nên cậu mới cực kì thích đem theo Tống Úc đánh bài cùng Chu Diễm, những năm qua cậu đã thắng được của Chu Diễm không ít tiền.“Không cần anh ta nhường, tôi cũng có thể thắng, hiểu không?”Nhớ bài, biết xem bài thì có gì hay ho chứ, cũng có phải chuyện gì khó khăn đâu, chỉ có điều Tống Úc vốn là người lười động não mà thôi.Đúng lúc này, người đàn ông trước mặt dừng lại bước chân.
Anh giơ tay ra trước mặt cô, “Ăn không?”Có hai quả mọng màu xám trắng nằm trong lòng bàn tay to lớn của anh, không biết anh hái từ lúc nào.Tống Úc ngẩn ra, nhìn vào tròng mắt bình thản của anh, tuy biết anh nghe không hiểu, nhưng cô vẫn thấy hơi ngượng ngùng vì nói chuyện phiếm trước mặt người khác.“Loại quả này không độc, có thể ăn.” Bùi Chỉ nhẹ nhàng giải thích.Tống Úc lại nhớ lại trước đó cô đã hái loại quả có độc rồi đưa anh ăn, cười cười, lấy quả từ lòng bàn tay anh rồi bỏ vào miệng, “Vậy sau này tôi sẽ tìm loại như thế này để hái nhé.”Từ Chu Húc mới không thèm quan tâm quả có mọng hay không mọng.Cậu ta không vừa lòng câu chuyện đang nói dở thì bị cắt ngang, tiếp tục hỏi Tống Úc, “Cho nên cậu không phải đang trêu ghẹo anh ta chứ?”Tại sao cậu nghe Tống Úc nói chuyện với người đàn ông này lại ấm áp hơn nhiều so với khi nói chuyện với cậu nhỉ.
Mới đưa cho có hai quả mọng đã cười toe toét cả ra.
Chu Diễm nhường cho nhiều bài như thế, cũng không thấy cậu ta cười với Chu Diễm lần nào (khổ thân ông anh :) )Tống Úc đang nhai quả mọng trong miệng, nước quả trào ra, tuy là quả không được đẹp mắt cho lắm nhưng vị lại ngọt dìu dịu.
Cô liếm liếm môi.Cũng không biết là ai đang trêu ghẹo ai trước nữa.Tống Úc chớp chớp mắt, “Việc của cậu à, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi.” Ngữ khí của cô có chút trẻ con, có chút hờn giỗi vì bị người khác xen vào chuyện của mình.
Từ xa, Khải Tây đã đứng ở cửa chờ Tống Úc, nhìn thấy cô xuất hiện, con bé vừa vẫy tay vừa hét to gọi cô.Tống Úc đi nhanh đến, cô không đợi những người đằng sau, chạy thẳng về phía Khải Tây, giống như một con nai mẹ đang chạy về phía con mình.
Thuận theo động tác của Tống Úc, có một trận gió nhẹ thổi qua, những lọn tóc của cô bị thổi bay, quẹt nhẹ vào cắm Bùi Chỉ, hơi ngưa ngứa, ngứa vào tận tâm can anh.Trong không khí tỏa ra mùi rượu gin…Bùi Chỉ nhìn vào bóng lưng của cô, khóe môi cong lên một vòng cung mơ hồ.Một lúc sau.
Anh cụp mắt, lại bất lực mà lắc lắc đầu.Người trong bộ lạc vẫn giống như thường ngày, khi hoàng hôn tới sẽ nhóm lửa, họ đặt vào một cái nồi, trưng bột sắn trộn với bột ngô lên.
Đáp Khắc Ngõa Nhĩ rất hoan nghênh khi nhìn thấy Tống Úc quay lại, nhưng lại đem theo cặp mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy Từ Chu Húc.
Tuy nhiên, bọn họ đều bị năng lực xã giao mạnh mẽ của Từ Chu Húc đánh gục.
Từ Chu Húc đang một bên kêu khổ nói mình ăn khổ ngủ khổ trong vùng rừng mưa, khoa tay loạn xạ diễn cảnh cái giường hồi sáng bị sập, một bên khen ngợi khả năng kế thừa tổ tiên của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ và bộ lạc.Những lời nói hoa mĩ thì nói giỏi hơn bất cứ ai.Tuy là ngôn ngữ bất đồng, nhưng dựa vào động tác cơ thể cùng lời phiên dịch lúc được lúc không của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, khiến cho mọi người trong bộ lạc cười nghiên ngả, thậm chí chưa bao lâu sau Từ Chu Húc đã được mọi người lôi đi đá bóng.
Trận bóng này khiến cho những cái gọi là văn minh hoặc lạc hậu đều quay về sự nguyên thủy nhất của con người.
Từ Chu Húc rất biết cách hòa nhập, chưa được mấy phút đã vứt hết tất cả các quy tắc trong bóng đá, dùng tay chen lấn xô đẩy hết tất cả mọi người.Những người phụ nữ đang chuẩn bị bữa tối cũng đem theo ánh mắt hiếu kì ấm áp nhìn cậu.Khải tây chống cằm, ngồi trên tấm thảm ngoài trời, bĩu môi.
Tống Úc đem tới nhiều hạt ngọc lấp lánh để đổi lại rất nhiều tấm ảnh, thậm chí còn chụp ảnh ngôi nhà trên cây của thầy phù thủy già phủ đầy da hươu, để chụp được nó cô đã phải dùng tới một loại thảo mộc thơm quý hiếm mua tại Paul để đổi lấy.Khi cô từ nhà cây trèo xuống, cô phát hiện ra là Đáp Khắc Ngõa Nhĩ không chơi bóng cùng mọi người.
Anh ấy đang chuyển thịt hươu khô và các loại da động vật khác lên hai chiếc thuyền, thân thuyền bằng gỗ mảnh, hai đầu thuyền vểnh lên.
Đáp Khắc Ngõa Nhĩ gọi với một tiếng với Khải Tây, Khải Tây chậm rãi đứng dậy từ thảm, đi tới giúp đỡ anh ta.
Tống Úc hiếu kì đi theo hỏi, “Mọi người đang làm gì thế?” Bàn tay của Khải Tây đang tháo sợi dây rối rắm ra, nói : “Chuẩn bị hành trang để ngày mai đi Paso.”“Paso?” (El Paso, Texas, Hoa Kỳ)Khải Tây gật gật đầu, giải thích, “Mỗi năm vào thời điểm này, các bộ lạc trong rừng mưa nhiệt đới đều sẽ tới đó, bán hoặc là trao đổi hàng hóa của một năm làm lụng.”Tống Úc hiểu ra, nó cũng giống như họp chợ ở các vùng nôn thôn Trung Quốc, “Em cũng đi hả?”Khải Tây cuối cùng cũng giằng được sợi dây rối rắm ra khỏi tay, thắt gọn gàng lại tấm da hươu, “Vâng, ngày trước là Mai Tà đi cùng với Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, nhưng hiện tại Mai Tà phải chăm sóc trẻ con.”Con bé nghiêng đầu, “Trong hai ngày em đi này, liệu có phải cũng sẽ được tính vào một tháng ở đó không?” Khải Tây đang kì kèo từng ngày một với cô.Tống Úc nghĩ ngợi, “Nếu em đem theo tôi thì sẽ được tính.”Nghe cô nói xong, Khải Tây cực kì vui mừng, không có thêm lời thừa thãi nào, con bé liền đi thuyết phục được Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, được anh ta đồng ý đưa Tống Úc đi cùng.
Những con mồi săn được năm nay ít hơn năm ngoái, hai con thuyền đều được chất đầy nửa, thêm Tống Úc ngồi vào là vừa đủ.
Hơn nữa Tống Úc cũng trả công hậu hĩnh cho hai chuyến đi lại, đủ cho Đáp Khắc Ngõa Nhĩ mua thêm vài túi ngô và vải bông ở Paso.Giờ ăn tối, Ba Mẫu bị thương ở chân cũng được mọi người dìu ra ngoài, nằm trên tấm da gấu mới làm.
Mắt Từ Chu Húc sáng lên, nhìn ngay vào tấm da gấu ấy, ra một cái giá rất cao để mua lại.
Nhưng Ba Mẫu không đồng ý, lắc lắc đầu, sao cũng không chịu bán.
Tấm da gấu cậu ấy đang nằm đó, là bằng chứng cho sự vào sinh ra tử của cậu, là lễ vật từ thần bảo vệ ban cho.Tuy là vết thương của Ba Mẫ rất nghiêm trọng, nhưng người Anh-điêng sống trong rừng mưa, dường như vết thương dù có nặng tới đâu cũng hồi phục rất nhanh, cậu bé đã có thể chống nạng đi lại được rồi.Cậu dịch chuyển tới gần đám lửa trại bên nhà Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, nách áp vào cây nạng để chống đỡ sức lực cơ thể, cầm một mũi tiễn bằng cả hai tay, cẩn thận dè dặt đưa lên trước mặt Tống Úc, cây tiễn này từng bắn trúng họng con gấu to, mũi tễn sắc nhọn đã được mài mòn, nhuốm màu máu không thể rửa sạch.Đó là bằng chứng của những chiến binh Anh-điêng chinh phục vùng hoang dã.Ba Mẫu dùng nó làm lời cảm tạ cho sự cứu mạng của Tống Úc.Tống Úc cười cười, cùng lúc đó cô làm động tác đưa hai tay ra đỡ tiễn, rất trân trọng mà sờ vào nó.
Tuy là ngôn ngữ bất đồng, nhưng dường như đôi bên đều hiểu được ý nhau.
Ba Mẫu nhìn chằm chằm vào nụ cười trong đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ mà thất thần.Thầy phù thủy dựa vào cây đa già, bóng cây to lớn che phủ đi một mảnh hoàng hôn rộng lớn.
Đôi mắt đục ngầu của ông thầy già như một hồ nước sâu, âm thầm quan sát những người trong bộ lạc.“Đứa trẻ đáng thương.” Giọng nói của thầy phù thủy khàn khàn, giọng nói của ông thầy già theo một nét độc nhất vô nhị, giống như lời thì thầm từ vũ trụ,“Thằng bé yêu cô gái ấy rồi.’“…” Cái bóng trên cay lay động.Bùi Chỉ ngồi trên tàng cây to lớn, tầng tầng lớp lớp cây cối đỡ lấy anh, hai chân anh dài thẳng tắp, thân cây rủ xuống, trên đầu gối đang đặt cuốn sổ da.
Anh ngẩng đầu lên, thông qua những kẽ lá hở, anh nhìn xuống những ngọn lửa phía bên dưới.
Ánh lửa chiếu lên làn da hơi ngăm của Ba Mẫu, làm màu má nó ửng lên màu hồng nhẹ.Mắt của Tống Úc sáng bừng, cô đang không biết nói gì với Ba Mẫu.
Ba Mẫu nở một nụ cười chất phác cùng ngại ngùng.Thầy phù thủy lắc lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài, “Nó đang làm một chuyện không có kết quả.”“….” Bùi Chỉ thu lại tầm mắt, hàng mi đen dài phủ xuống, che đi cảm xúc phức tạp trong con ngươi.
Đầu bút cào lên hàng giấy tạo thành một vệt hằn rõ ràng.
Ở cuối trang giấy, ngòi bút đọng lại rất lâu trên đó, nhòe ra một vết mực đen ngòm.Từ Chu Húc nghe nói Tống Úc sẽ ra ngoài hai ngày, ngược lại là cậu ta không tỏ ra thái độ không vui vẻ như tưởng tượng của cô, cũng không thấy cậu ta nói muốn đi cùng.
Cậu ta sớm đã có kế hoạch riêng của bản thân.
Chuẩn bị đi săn mồi cùng những người đàn ông khác trong bộ lạc, muốn tự mình làm ra một tấm da động vật.Tống Úc không biết đi Paso thì nên đem theo những gì, Khải Tây bảo cô không cần phải đem theo gì hết, vì bọn họ sẽ chuẩn bị hết những thứ cần đem theo.
Vì thế nên cô chỉ đem theo vài thứ, cô chỉ khoác theo một chiếc túi leo núi thấm nước, bên trong là vài bộ quần áo thay dùng, laptop, máy ảnh và bộ sạc chiếm phần lớn.Khi cô tới bờ sông như đã thỏa thuận, Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đã tới, có hai chiếc thuyền đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước được cố định bằng hai sợi dây thừng để giữ cho chúng không trôi đi.
Tống Úc phát hiện ra có nhiều thêm một người.Bùi Chỉ dựa vào đầu thuyền, mí mắt mỏng rủ xuống, nhìn như chưa tỉnh ngủ, ngón trỏ đang móc móc sợi dây chuyền trên cổ.
Sợi dây chuyền được làm từ cây gai dầu thô, luồn thêm một chiếc răng trắng của con vật nào đó, cong và nhọn như vầng trăng khuyết, khẽ khàng đung đưa.
Tống Úc không nhịn được mà nghĩ, rõ ràng là một sợi dây rất đơn giản, nhưng khi đeo lên người anh, thì lại lộ ra sự hoang dã nguyên thủy khiến người khác không khống chế được mà muốn tới gần.
(Có mà chị yêu ai yêu cả đường đi thì có +.+”)Giống như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhẹ nhàng mở mắt, nhìn sang phía cô.
Hai người họ mắt đối mắt, trầm mặc mà bình tĩnh, như đang trong thế giằng co.
Cho tới khi Khải Tây vẫy tay với cô.Số họ rất may mắn, trên đường đi không gặp phải bão mưa.
Mặt sông bằng phẳng, dùng tốc độ ổn định phiêu dạt.
Đáp Khắc Ngõa Nhĩ và Bùi Chỉ mỗi người chèo một thuyền, Đáp Khắc Ngõa Nhĩ và Tống Úc ngồi chung một thuyền, Bùi Chỉ và Khải Tây ngồi chung một thuyền.
Bởi vì lúc xuất phát, không biết Đáp Khắc Ngõa Nhĩ và Khải Tây lại xảy ra xung đột gì mà cãi nhau, hiện tại chỉ có thể tạm thời tách hai người họ ra.Tuy là hôm nay trời không mưa, nhưng hơi ẩm vẫn rất nặng nề, đặc biệt là trên sông, xung quanh dường như được bao phủ bằng hơi nước màu trắng xám.
Cách trở cả một đoạn sông hẹp, Đáp Khắc Ngõa Nhĩ và Khải Tây vẫn không ngừng khẩu chiến.Tống Úc nghe không hiểu, nhưng trong đầu vẫn ù ù đau nhức.Ngược lại là người đàn ông trên chiếc thuyền kia dường như đã quen với cảnh tượng này của anh em họ, trên mặt không thể hiện chút biểu cảm nào, vẽ lên ba chữ “không quan tâm” trên khuôn mặt.Tống Úc bĩu môi, trực tiếp quay người lại, đối lưng với họ, mắt không thấy não không đau, dùng máy ảnh chụp cảnh phía xa.
Con bé Khải Tây này cứ cãi nhau là điên lên, cãi tới cuối cùng, nó dùng sức nhặt nải chuối xanh trên thuyền, vứt về phía Đáp Khắc Ngõa Nhĩ.
Đáp Khắc Ngõa Nhĩ ngồi trước mạn thuyền, phản ứng nhanh né tránh, nhưng Tống Úc thì lại không thấy, cô đang nghiêng người nhìn vào ống kính máy ảnh.
Buồng chuối nặng nề đập “bộp” một cái vào tay Tống Úc, máy ảnh bị rơi khỏi tay cô, đập vào phần mạn đầu thuyền.Khải Tây kêu lên một tiếng, không nghĩ là sẽ đập vào Tống Úc, đầu thuyền bên kia nó đang không ngừng cúi người xin lỗi cô.
Tống Úc bị chuối đập vào ngơ ngẩn, mu bàn tay rần rần đau nhức, ôm lấy máy ảnh, phải mất một lúc sau mới hoàn được hồn lại.“Cô có sao không?” Đáp Khắc Ngõa Nhĩ hỏi cô, sau cùng lại dùng ngôn ngữ bộ lạc quay lại mắng té tát Khải Tây.Tống Úc lắc lắc đầu, sau khi hoàn hồn việc đầu tiên cô làm là kiểm tra máy ảnh, hình như không bị va hỏng, chỉ xuất hiện một vết lõm ở góc máy.Chiếc thuyễn gỗ phía sau vẫn đang di chuyển đâm vào đuôi thuyền phía trước, thuyền dừng lại một lúc, Tống Úc hơi nghiêng ngả về phía sau.
Đáp Khắc Ngõa Nhĩ nghi hoặc nhìn về phía trước.Bùi Chỉ giữ mái chèo, chống trên những tảng đá phía hai bên bờ, đầu ngón tay gõ vào mái chèo một cách rất không nhẫn nại, “Khải Tây, qua bên thuyền đó, muốn cãi nhau thì cứ cãi nhau tiếp.” Giọng anh trầm thấp cực độ, thể hiện thái độ rõ ràng là đang cực kì không vui.Khải Tây đuối lý tự biết mình sai, lẩm bẩm gì đó rồi nhảy xuống khỏi thuyền, thuyền của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ không ngồi nổi ba người, thế là Tống Úc phải cắn răn đổi thuyền.Có lẽ do Khải Tây thấy áy náy nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thậm chí còn giúp đỡ Đáp Khắc Ngõa Nhĩ công việc chèo thuyền.Ra khỏi dòng sông hẹp, tốc độ của thuyền rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, Khải Tây chèo thuyền sức không đủ, nên hai con thuyền tạo ra khoảng cách khá lớn.
Tống Úc ngồi trên thuyền này, cô đã không còn nghe thấy tiếng Đáp Khắc Ngõa Nhĩ và Khải Tây cãi nhau nữa.Xung quanh trở nên yên tĩnh tới lạ, chỉ có tiếng mái chèo đang khua nước, hòa lẫn với hơi thở nhè nhẹ của người đàn ông.
Trên sông không còn con thuyền nào khác ngoài thuyền của bọn họ, có những ngọn đồi xanh mơ hồ ở phía xa xa, giống như cả thế giới hiện tại chỉ còn lại hai người họ.Không ai nói chuyện với ai.Rõ ràng chỉ là một ngày không gặp, nhưng dường như hai người họ trở nên xa lạ và bỡ ngỡ hơn rất nhiều.
Tống Úc chớp chớp mắt, không dám quay đầu nhìn người đàn ông đằng sau.
Cô ôm máy ảnh vào lòng, nắp chặt ống kính bảo vệ, ngón tay đang ma sát lên thân máy ảnh, trong động tác hiện lên chút căng thẳng cùng bất an.Trên trời bỗng mưa lất phất, rơi xuống dòng sông màu vàng, có những gợn sóng đang lăn tăn, quyến luyến mà nhẹ nhàng.Xuôi dòng mà đi…Bùi Chỉ lười chèo thuyền, anh đặt mái chèo sang một bên rồi dựa vào đuôi thuyền.
Tầm nhìn của anh dừng lại trước người phụ nữ trước mặt, mái tóc đen bóng rủ xuống, cô hơi cúi người, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, có sợi tóc con đang nhẹ nhàng đung đưa, giống như không cẩn thận đung đưa vào tim anh.Hai người cứ một trước một sau ngồi đó, không ai nhìn ai, không ai nói chuyện với ai.
Bỗng anh muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Bùi Chỉ nhớ lại lời thầy phù thủy nói hôm qua – “Ba Mẫu yêu cô gái ấy rồi.”Trong ngôn ngữ của người bộ lạc, chỉ có “yêu”, không có “thích”.Bọn họ một khi yêu một ai đó, thì chính là mức độ sâu nhất trong tình yêu.Anh rủ mắt xuống, nhìn xuống bóng hình mình dưới dòng sông.Vậy còn anh thì sao?Cảm giác của anh là gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...