"...Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc
Thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn
Bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu..."
***
1. Cách đây 7 năm. Một chiều thứ ba ảm đạm. Thành phố A đổ cơn mưa như trút.
Trước cổng bệnh viện GMM, rất nhiều phóng viên đang đưa tin trực tiếp " Tay đua moto huyền thoại Hạ Bá Phú đã có mặt tại bệnh viện GMM từ cuối tuần trước. Dù được các bác sĩ tại đây hết lòng cứu chữa nhưng ông vẫn không thể qua khỏi và ông vừa trút hơi thở cuối cùng vào chiều nay. Lúc 18 giờ 28 phút theo giờ địa phương ."
Phía trong bệnh viện GMM, trong một căn phòng trắng sặc mùi thuốc khử trùng, một không khí tang thương bao trùm.
Trên chiếc giường trắng, một người đàn ông toàn thân được bọc bởi vải y tế trắng toát đang nằm bất động. Phía bên cạnh, một cô bé mảnh khảnh mặc đồng phục học sinh trung học siết chặt lấy bàn tay bọc vải trắng của người nằm trên giường, mặt cô bé tái nhợt, răng cô bé cắn chặt vào bờ môi rớm máu, đôi mắt mở to tròn hoảng loạn nhưng cô bé không hề khóc. Người phụ nữ bên cạnh cô bé siết chặt lấy cô, nước mắt đầm đìa. Nỗi đau khổ tuyệt vọng hiện lên khuôn mặt hốc hác thiếu ngủ.
Cuối giường bệnh, một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn lặng lẽ rút lấy một chiếc khăn chấm lên đôi mắt đỏ hoe. Một cậu bé cao ráo sáng sủa khẽ siết chặt lấy hai vai ông.
Cạnh cửa sổ, một vị bác sĩ và 2 cô y tá đứng bất động. Trong phòng bệnh, chỉ có tiếng khóc xé ruột gan của người phụ nữ và tiếng thiết bị y tế báo sự sống của một con người đã dừng lại.
Phía ngoài hành lang, rất nhiều người mặc đồng phục dành cho các tay đua moto đều khẽ khàng bỏ mũ, cúi đầu.
Lúc này, phía bên ngoài sân bệnh viện GMM, một người đàn ông thể trạng hơi gầy guộc bị khóa bởi còng số 8 nhanh chóng bị áp lên xe cảnh sát. Cánh phóng viên đổ nhào vây quanh, ánh đèn Flash chớp nhoáng liên tục. " Thưa ông, ông đã kịp gửi lời xin lỗi tới tay đua quá cố Hạ Bá Phú chứ ạ?" " Thưa ông, về phía ban tổ chức của giải đua moto TT, họ sẽ đình chỉ công việc của ông trong bao lâu? Đây có phải là lần đầu tiên ông gặp sơ suất nghề nghiệp không?" " Ông Smith, việc này có liên quan đến thù hằn cá nhân hay một tổ chức nào hay không?" " Ông Smith, giải đua mô tô TT lần này ngoài ông ra còn có hai người nữa phụ trách việc kiểm tra chất lượng các xe moto, ông có chắc chắn rằng chiếc xe của tay đua Hoàng Chấn là do ông phụ trách phần bảo dưỡng chứ?" " Ông Smith...Ông Smith...."
Cảnh sát nhanh chóng dẹp cánh phóng viên sang một bên và đóng cửa xe lại. Chiếc xe xanh cảnh sát nhấp nháy ánh đèn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Ngồi trong xe cảnh sát, người đàn ông gầy guộc lặng lẽ đưa tay lên ôm mặt. Bờ vai ông run lên từng đợt.
Giải đua xe moto TT ba ngày trước là một trong những giải đua xe lớn quy tụ rất nhiều tay đua moto nổi tiếng thế giới. Trong đó không ai là không biết đến tay đua moto Hạ Bá Phú. Trong giải đua này, ông Smith và hai người đồng nghiệp phụ trách phần kiểm tra kĩ thuật các chiếc xe đua trước giờ thi đấu. Ông Smith đã có một chút bất cẩn khi chỉ kiểm tra một cách hời hợt các chiếc moto. Và chính những phút bất cẩn ấy của ông đã cướp đi sinh mệnh của một người.
Chiếc xe moto số 2 của Hoàng Chấn đang chạy đến khúc cua thì đột ngột bị mất phanh. Chiếc moto điên cuồng vút lên phía trước rồi bất ngờ đâm sầm vào chiếc moto số 8 bên cánh trái với một tốc độ chóng mặt. Chiếc moto số 8 bị đâm bất ngờ ngay sau đó bị chệch khỏi đường đua đâm thẳng vào hàng rào phân cách. Sau rất nhiều vòng xoay chuyển dữ dội chiếc xe bị lật ngược và bốc cháy dữ dội.
Cả khán đài bàng hoàng nín thở. Người trên chiếc moto số 8 nhanh chóng được chuyển tới bệnh viện. Hạ Bá Phú bị bỏng nặng toàn thân và đang trong cơn nguy kịch.
Kết quả được phía cảnh sát xác nhận. Chiếc xe moto của Hoàng Chấn bị mất phanh và lỗi này hoàn toàn thuộc về người phụ trách kĩ thuật Smith.
Đó là cuộc đua xe tồi tệ nhất trong lịch sử.
Một chiều thứ 3, thành phố A chìm trong mưa ... cô gái nhỏ đã mất cha mình mãi mãi.
***
Mùa hè. 7 năm sau.
Trên đường từ nhà tới sân bay, chiếc xe SUV của Hoàng Minh vì tránh một em bé chạy qua đường đã đâm sầm vào một chiếc xe oto tải đi ngược chiều.
May mắn rằng cả hai đều không bị thương nặng. Người điều khiển chiếc oto tải bị xây xát nhẹ ở trán và bị gãy tay. Hoàng Minh thì bị gãy hai chiếc xương sườn
1 tiếng sau. Khi Hoàng Minh đang nằm đọc sách trên giường bệnh viện thì Anna từ cửa chạy đến ôm chầm lấy anh, cô khóc nức nở. Hoàng Minh thoáng giật mình, anh đặt cuốn sách xuống rồi khẽ khàng vuốt mái tóc vàng của Anna. Anh nói bằng tiếng Pháp.
- Em sao vậy, Anna?
Anna ôm anh khóc một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng đẩy anh ra xa.
- Sáng nay nếu không vì đi đón em ở sân bay thì anh đã không ra nông nỗi này. Em xin lỗi.
- Không sao. Anh ổn mà. – Hoàng Minh mỉm cười - Ngày mai anh sẽ xin về nhà. Chắc sẽ phải nằm giường mất một tuần.
Anna lắc đầu.
- Anh ở lại bệnh viện đi Minh.
- Xem em kìa. Nhìn em lo lắng cho anh thế này chắc bạn trai em sẽ phát điên lên với anh mất.
- Anh đừng có đùa nữa. Ở lại bệnh viện đi.
- Chậc. Mà Jay đâu em?
- Anh ấy đang nghe điện thoại ở hành lang. Anh nghe em ở lại bệnh viện đi.
Hoàng Minh bật cười, đành miễn cưỡng đầu hàng trước sự cứng đầu của Anna. Anna là một cô gái Pháp dịu dàng và chu đáo, anh và cô quen nhau từ nhỏ. Bạn bè xung quanh của cả hai người cứ khăng khăng nói rằng; không thể nào tồn tại cái gọi là tình bạn giữa nam và nữ, nhưng anh và cô đã chứng minh cho họ thấy điều ngược lại. Anna và anh duy trì tình bạn này đã hơn 10 năm. Anna từng sống ở Việt Nam từ bé, sau rồi cô chuyển về Pháp. Thỉnh thoảng cô vẫn bay về thăm anh. Lần này trở về cùng cô còn có một chàng trai tên Jay, bạn trai của Anna. Và sáng nay trên đường đón Anna, anh gặp tai nạn.
Anh liếc nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng mở Laptop đăng nhập vào Messenger. Cuộc hẹn với Summer sáng nay đã bị trễ mất 15 phút và có lẽ anh không thể đến gặp cô trong trạng thái bị gãy hai cái xương sườn như thế này được. Anh tự giễu bản thân rồi chậm rãi gõ vào bàn phím.
" Sẽ là thế nào nếu như Nắng và Mưa cùng đứng dưới một lùm cây ?! ............"
Anh tưởng tượng ra nét mặt của cô khi ấy, có lẽ đôi mắt to tròn của cô sẽ hơi động đậy, miệng cô sẽ mím chặt và khuôn mặt lạnh lùng thường thấy của cô sẽ thoáng cứng đờ lại trong tích tắc. Sẽ thế nào nếu như Summer và Rain gặp nhau trong hoàn cảnh này? Chắc anh sẽ thành một người kì cục nhất mà cô từng gặp mất. Anh phì cười với suy nghĩ của mình. Gấp máy tính lại, anh thiu thiu ngủ. Anh tính ngày kia anh sẽ về và anh sẽ hẹn gặp Summer vào tuần sau.
Nhưng .... Thật buồn rằng anh vẫn không thể gặp cô vào tuần sau được.
Buổi chiều cùng ngày, khi nhận được giấy báo kết quả xét nghiệm. Nét mặt anh lập tức trở nên trắng bệch.
Anna từ ngoài cửa bước vào, lần này cô đi cùng Jay nhưng điều đó vẫn chẳng mảy may khiến cô có chút rào cản nào, cô sà vào lòng Hoàng Minh và lại khóc thút thít.
Hoàng Minh cố trấn an cô.
- Anna, không sao.
Anna đẩy người anh ra, cô hét lên vì giận dữ.
- Không sao ư? Anh bị điên rồi Minh ạ. Là ung thư phổi giai đoạn 2 đó.
Hoàng Minh nhìn cô, anh nói một cách máy móc.
- Giai đoạn 2. Ung thư đã lan đến các hạch bạch huyết, thành ngực, cơ hoành, màng phổi, hoặc lớp màng ngoài bao quanh tim.
Anna trợn mắt nhìn anh.
- Anh còn đùa được hả Minh?
- Mới giai đoạn 2 mà, em lo gì chứ. Vẫn có thể chữa khỏi.
- Bác Chấn, có phải vì bác Chấn không Minh? – Anna khẽ khàng thốt lên - Ông ấy vẫn hút thuốc lá sau ngần ấy năm và vẫn giam mình trong phòng làm việc? Và anh bị ảnh hưởng bởi khói thuốc lá từ ông ấy? Bác Chấn và bác Hoa đã biết bệnh tình của anh chưa? Anh đã nói cho họ biết chưa?
Mắt Hoàng Minh chợt tối thẫm.
- Bố mẹ anh đang đi nghỉ ở đảo Sen, em biết đấy, sau ngần ấy năm...anh không muốn khiến họ phải lo lắng.
- Hoàng Minh...
- Thôi nào Anna, mới giai đoạn 2 mà. Có nhiều cách điều trị lắm. Mà em thấy không, vụ tai nạn sáng nay là điều kì diệu. Nhờ vụ tai nạn mà anh đã vô tình phát hiện ra căn bệnh ung thư mới giai đoạn đầu. Này, nghe nói giai đoạn đầu rất khó phát hiện.
Anna bất lực không muốn nói với Hoàng Minh nữa, anh vẫn giữ cái lớp vỏ bọc ấy ngần ấy năm. Anh vẫn khước từ mọi sự chăm sóc của người khác. Cô quay đi và không thèm nói với anh lời nào.
Lúc này, Jay – bạn trai của Anna mới lên tiếng. Họ vẫn dùng tiếng Pháp khi nói chuyện.
- Hoàng Minh, anh ổn chứ?
- Cám ơn Jay, tôi khỏe.
- Bác Hoàng Chấn và bác Hoa vẫn khỏe chứ?
- Bố mẹ tôi đều khỏe cả. Gia đình anh vẫn sống ở Marseille chứ?
- Không. Gia đình tôi mới chuyển đến Lyon....
***
Hoàng Minh chọn cách điều trị bằng phương pháp xạ trị. Phương pháp này được thực hiện mỗi ngày với nhiều liều lượng nhỏ. Vì anh đang bị gãy xương sườn nên việc kết hợp giữa điều trị xạ ung thu phổi gặp nhiều đau đớn. Phải đến hơn tuần sau đó anh mới quen dần. Hơn hai tuần lễ tiếp theo anh nằm trong bệnh viện. Trong thời gian này Anna và Jay vẫn luôn ở bên anh. Bố mẹ anh chừng giữa tháng sau mới từ đảo Sen về sau kì nghỉ dài ngày.
4 tuần lễ sau vụ tai nạn, xương sườn của anh mới lành và anh được xuất viện. Tuy nhiên, mỗi tuần anh phải đến bệnh viện khoảng 5 lần để tiếp tục xạ trị ung thư phổi.
Vừa xuất viện anh liền đến thẳng trường đại học H để nhận lịch học. May mắn rằng trong quãng thời gian hơn một tháng qua sinh viên năm cuối bọn anh được nghỉ để làm đồ án mới, và 2 tháng này sẽ chuyển qua ngoại ô học để nghiên cứu bổ sung đồ án. Anh thở phào nhẹ nhõm vì sức khỏe đã dần bình phục vào đúng lúc có lịch học ở ngoại ô. Tòa nhà học của đại học H ở ngoại ô cũng cách khá xa bệnh viện mà anh đang xạ trị nên việc đi lại chiếm rất nhiều thời gian.
Hơn một tháng tiếp theo, anh vùi đầu vào đồ án để kịp tiến độ việc học. Thời gian này Anna và Jay đã quay trở về Pháp. Anna mỗi ngày đều gọi điện cho anh . Anh cũng thầm cảm ơn cô vì đã nhận lời giúp anh giữ bí mật về tình hình sức khỏe của anh với bố mẹ anh.
Bố mẹ anh vừa trở về từ đảo Sen, tâm trạng của cả hai rất tốt. Đây là lần đầu tiên sau 7 năm kể từ trận đua moto kinh hoàng năm nào, anh mới thấy lại được nụ cười trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn trước tuổi của cha anh. Và anh muốn ông vẫn giữ được nụ cười ấy mỗi ngày. Thoảng qua, khi quá kiệt sức vì đồ án, anh ngồi thừ trước màn hình Laptop. Thời gian này anh nhận được rất nhiều tin nhắn của Summer. Summer kể cho anh nghe về cuộc sống đang gặp rắc rối của cô ấy. Tất cả các tin nhắn đều nhắc tới cái tên Khôi Vĩ. Anh lặng lẽ đọc tin nhắn của cô mà không trả lời. Anh biết cuộc sống của cô vẫn ổn và sôi động hơn trước. Điều đó khiến anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Việc làm đồ án gấp rút cùng với việc xạ trị trong thời gian dài gần như bòn rút hết sức khỏe của anh. Khi anh rời khỏi phòng bác sĩ, anh hoàn toàn kiệt sức và gục xuống cánh cửa.
...
Có người nói rằng, khi con người ta ở mức ranh giới giữa sự sống và cái chết. Những hình ảnh chôn kĩ dưới đáy lòng sẽ xuất hiện.
Trong một màn đêm đen tuyền, anh thấy mình trở về một căn phòng trắng toát 7 năm về trước. Trên giường bệnh một người đàn ông bị bỏng toàn thân với những miếng băng y tế quấn xung quanh người vừa trút hơi thở cuối cùng. Cạnh bên ông, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh đang nắm chặt lấy một bàn tay băng trắng của người trên giường. Nét mặt cô nhợt nhạt như không còn một giọt máu, đôi mắt to tròn của cô như có những tia máu, viền mắt đỏ quạu nhưng trong khóe mắt không hề có ánh nước, bàn tay còn lại nắm chặt lấy gấu váy. Cô bé không hề khóc.
Rồi cho đến khi những nhân viên y tế đến để chuyển người đã mất đến nhà hỏa thiêu bàn tay cô bé vẫn không hề buông tay cha mình. Mẹ cô bé mặt giàn giụa nước mắt, khẽ thì thầm với cô điều gì đó nhưng nét mặt cô chẳng mảy may gợn một cảm xúc nào. Nhân viên y tế khi đó đã rất khó xử, cuối cùng người mẹ cũng nén nghẹn ngào ôm chặt lấy cô để họ tách bàn tay của cô ra khỏi bàn tay của cha mình. Cô bé vẫn đứng bất động và bàn tay vẫn cứng đờ giữa không trung khi chiếc giường của cha cô vừa bị đẩy đi.
Việc giám định đã hoàn tất và cần người nhà đi cùng, mẹ cô bé với đôi mắt sưng húp đưa mắt về phía cuối phòng như tìm sự cầu cứu. Mắt bà dừng lại trên khuôn mặt anh rồi đột ngột rơi xuống. Cha anh khẽ quay người lại nhìn anh, anh hiểu ý ông, anh khẽ gật đầu. Người phụ nữ phía trước khẽ cúi đầu như muốn nói lời cám ơn rồi vội vàng chạy theo chiếc giường vừa bị đẩy ra ngoài.
Một ý tá bước tới giúp cha anh di chuyển ra ngoài trên chiếc xe lăn. Những người áo đen ngoài hành lang cũng lần lượt di chuyển, có lẽ họ đều đến nhà thiêu. Trong căn phòng trắng tinh lúc này chỉ còn anh và một cô gái đứng như bất động. Bàn tay cô gái vẫn trong tư thế chới với giữa không trung, mắt cô vẫn nhìn vào khoảng không vô hình nào đó không đoán được. Anh chậm rãi bước từng bước đến bên cô. Anh đưa một tay lên giữa không trung, anh để cổ tay của mình vào lòng bàn tay cô. Đúng như vị trí mà cô đã nắm lấy tay của cha mình khi nãy.
Ánh mắt cô không hề lay động. Cô vẫn nhìn trân trân vào khoảng không phía trước. Cô đứng bất động rất lâu sau đó, rồi cô ngất xỉu, gục xuống vai anh, tay vẫn siết chặt lấy cổ tay của anh.
Anh bế sốc người cô chạy đi tìm y tá. Khi nằm trên giường bệnh, tay cô vẫn siết chặt cổ tay anh không rời. Anh ngồi bên cạnh cô cho đến khi anh kiệt sức và ngủ gục xuống giường bệnh. Lúc tỉnh dậy, cô bé đã biến mất.
Đó là ngày đầu tiên anh gặp Hạ Thiên Du. Một ngày mưa như trút...
***
Khi Hoàng Minh tỉnh dậy thì đã thấy Anna ngồi bên cạnh. Mắt cô sưng đỏ mọng, có lẽ cô đã khóc rất nhiều. Anh cố gượng người ngồi dậy. Anna đỡ lấy thân người anh rồi kê cho anh một chiếc gối phía sau lưng.
- Anna, lại làm phiền em rồi. Lần trước ở bệnh viện danh mục người thân của anh chỉ để lại số điện thoại của em. Em đã bay tức tốc từ Pháp về Việ Nam chỉ vì anh bị ngất hả? Jay lại có cơ hội bực tức với anh rồi.
- Anh còn đùa được hả Hoàng Minh? Anh đã hôn mê 3 ngày hôm nay rồi. Anh không định nói cho bác Chấn và bác Hoa biết sao?
- Anh...
- Anh còn định giấu em đến bao giờ? Việc xạ trị của anh một tuần 5 lần nhưng anh lại chỉ đến 3 lần. Việc điều trị tiếp cần kết hợp cả hóa học trị liệu nữa.
- Ừ.
...
Buổi tối trong bệnh viện, anh lặng lẽ mở Messenger. Gần đây Summer ít nhắn tin với anh. Anh để trạng thái đăng nhập ẩn, bàn tay anh đặt lên bàn phím, anh định gõ một dòng gì đó nhưng vừa đặt tay lên, một tin nhắn từ Summer đã được gửi đến. Anh chọn vào mục xem nội dung tin nhắn.
"... Rain, cậu còn nhớ chiếc bùa may mắn mà tớ từng nói với cậu chứ? Đó là chiếc bùa ở cùng tớ những ngày thi vào cấp ba, những cuộc thi hết kì, tốt nghiệp cấp ba rồi vào đại học. Tớ trân quý nó còn hơn cả châu báu ngọc ngà, thầm ấn định rằng giữa biển người mênh mông này tớ sẽ mãi mãi ích kỉ giữ riêng cho mình. Ấy vậy mà cậu biết không, tớ vừa mang thứ quý giá ấy trao cho người khác..."
Có một điều thú vị ở Messenger này là người gửi tin nhắn không thể nào biết được người nhận tin nhắn đã đọc hay chưa. Và anh cảm thấy an tâm vì điều này. Lúc này, anh chỉ muốn đứng bên cạnh cuộc sống của cô, lặng lẽ quan tâm cô. Anh bây giờ không còn là một Rain vô ưu như những tháng ngày trước nữa.
Đặt chiếc Laptop sang một bên, anh khẽ nhắm mắt. Những mảng kí ức chợt ùa về như những thước phim không mầu chầm chậm quay trong tâm trí anh.
***
Sau cuộc đua moto thảm khốc ấy, bố anh luôn dằn vặt chính bản thân mình. Mọi người đều biết, chính sự sơ xuất trong khâu kiểm tra của Smith mới khiến chiếc moto của bố anh mất phanh đẫn đến sự va chạm đột ngột với xe moto phía trước. Nhưng ông vẫn luôn sống trong sự đau buồn. Dù khi ấy ông cũng bị thương khá nặng dẫn đến sức khỏe giảm sút. Ông hút thuốc lá liên tục trong một thời gian dài và luôn đắm chìm trong quá khứ.
Mỗi năm đến ngày giỗ của người đồng nghiệp, ông đều đến thắp hương, và lần nào ông cũng rưng rưng rơi lệ. Hoàng Minh đứng lặng lẽ bên cha mình. Mỗi lần anh dìu ông về oto đều gặp một người phụ nữ. Anh nhận ra đó chính là vợ của người đua xe quá cố, bà gầy đi rất nhiều. Họ lặng lẽ cúi đầu chào nhau rồi lại bước tiếp. Mỗi lần lái xe trở về, anh luôn thắc mắc tại sao chưa lần nào cô con gái của người quá cố đến thăm mộ của ông. Kể từ lần cuối anh gặp cô gái đó trong bệnh viện, trong đám tang của bố cô, cô cũng không xuất hiện.
Bẵng đi một thời gian...
3 năm trước cha anh bị cảm nặng và không thể rời bệnh viện. Hoàng Minh thay ông đến thăm mộ của người quá cố năm nào, nhưng hôm đó anh giúp giáo sư chấm khóa luận đến tận chiều muộn nên sẩm tối anh mới đến nơi.
Lúc này trong khu hành lang đặt di ảnh của người đã mất, anh lờ mờ thấy bóng dáng của cô gái nhỏ. Cô mặc một bộ quần áo tối mầu, toàn thân cô run bần bật. Anh lặng lẽ đứng sau lưng cô, cách cô một đoạn. Cô đứng đó rất lâu, đưa tay chạm lên bức di ảnh của cha rồi lặng lẽ cúi đầu quay về. Khi cô vừa rời bước, Hoàng Minh mởi rời khỏi bóng tối và đặt lên phần mộ người quá cố một bó hoa. Anh thắp một nén hương. Khẽ cúi đầu. Trong giây lát anh chợt khựng người lại, bây giờ đã khá muộn và cô gái kia thì chỉ có một mình.
Khi anh chạy ra phía cổng thì đã thấy cô gái nhỏ bước lên một chiếc taxi. Anh thở phào.
Một tuần sau, cha anh đã khỏe hơn, anh lái xe chở ông đến ngôi mộ của người quá cố nọ. Lúc họ vừa đến nơi thì một cô gái mặc váy trắng cũng vừa đứng dậy. Cô không nhìn thấy hai người bọn họ vì lúc nào cô cũng cúi đầu. Cô lướt qua anh, và trong tích tắc Hoàng Minh nhận ra cô gái này. Vẫn nét mặt lạnh lùng và thần khí xa cách ấy. Anh xoay người nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cô cho đến khi cô bước lên chiếc taxi đang chờ sẵn ở cổng.
Cô gái này cuối tuần nào cũng đến thăm mộ cha mình ư?
***
Trường đại học H năm nay khai giảng sớm hơn mọi năm một tháng dù vẫn còn rất nhiều tân sinh viên mới chưa nhập học và chuyển vào kí túc xá.
Nhưng buổi khai giảng sớm này cũng không vì thế mà kém nhộn nhịp. Trái lại còn rất rộn ràng háo hức.
Tất cả nam sinh trong trường nhấp nhổm ngồi không yên khi hiệu trưởng giới thiệu lên khán đài là một nữ thủ khoa. Hạ Thiên Du, năm nhất khoa Tiếng Anh. Đó là một cô gái có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng như sữa và mái tóc đen dài mượt xõa ngang lưng. Khi cô đứng trên khán đài phát biểu, giọng cô nhẹ nhàng uyển chuyển như làn nước. Cánh nam sinh trong trường đều nóng lòng làm quen với cô bé hoa khôi năm nhất này. Nhưng sự lạnh lùng của cô gái này như đập tan hết thảy những giấc mộng viễn tưởng của cánh nam sinh trường đại học H. Cô dửng dưng với tất cả lời mời kết bạn, ngoài giờ học trên lớp cô chỉ đến thư viện rồi về kí túc xá. Không hề nói chuyện với bất cứ người lạ mặt nào trừ 3 người bạn gái cùng phòng hoặc những người liên quan đến việc học của cô. Cô sừng sững như một tượng đài về thành tích học tập nhưng lại là một tảng băng trong mắt tất cả nam sinh trong trường.
Hoàng Minh ngày đó đang học năm 2. Ngoài giờ học anh cũng rất ít khi chú trọng đến những chuyện khác nên càng không biết đến sự xuất hiện của Hạ Thiên Du.
***
Anh chỉ biết cô học đại học H khi một lần tình cờ anh gặp cô trong thư viện.
Cô đứng đối diện anh và đang chăm chú chọn sách. Đôi mắt lạnh lùng xa cách, khuôn miệng hơi mím và mái tóc dài ngang lưng. Cô gái này học cùng trường với anh ư? Anh không dám tin vào điều này.
Anh đứng tần ngần nhìn cô cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của cô sượt qua đôi mắt của anh, thoảng trong tích tắc, nét mặt cô chẳng mảy may gợn một cảm xúc, cô nhanh chóng chuyển ánh nhìn của mình sang giá sách khác. Cô rời bước.
Anh nhanh chóng biết được thông tin về cô. Hạ Thiên Du, năm nhất khoa tiếng Anh. Thì ra tên cô ấy là Hạ Thiên Du.
Một buổi trưa trong thư viện, khi anh đang ngồi đọc sách thì phía bên cạnh xuất hiện một bóng người. Chiếc Laptop của người bên cạnh nhanh chóng được mở ra, hai cuốn sách được đặt lên bàn. Người bên cạnh ngồi lặng lẽ đọc sách và ghi chép. Khi ấy Hoàng Minh đã đọc xong một cuốn sách, anh lặng lẽ đứng dậy. Lúc đứng lên anh vô tình nhìn thấy mái tóc đen dài bên cạnh. Anh thoáng giật mình. Chính là cô gái ấy. Anh đảo mắt nhìn quanh thư viện, đúng là chỉ còn một chỗ trống duy nhất ở bàn của anh. Có lẽ cô gái này không còn sự lựa chọn nào khác là ngồi cùng bàn với anh. Thoáng tư lự trong giây lát, anh lại ngồi xuống vị trí cũ. Anh đọc lại cuốn sách lần nữa. Khi anh đọc được hơn chục trang thì cô gái bên cạnh chậm rãi kéo ghế đứng dậy, cầm hai cuốn sách trên bàn và lặng lẽ đi về phía giá sách. Có lẽ cô gái ấy đi đổi cuốn khác. Anh đoán vậy rồi lại tập trung vào trang sách của mình. Nhưng một cách bản năng, anh liếc vào màn hình Laptop của người bên cạnh. Hình nền là ảnh cô đứng cạnh cha của mình. Anh dễ dàng nhận ra thời điểm chụp bức ảnh này chính là trước cuộc đua moto TT ngày đó, có lẽ trước khi bước vào trận đua, người đua xe quá cố đã tranh thủ chụp một bức với con gái. Cô mặc bộ quần áo đồng phục học sinh cấp 2, cô dang cả hai tay ôm chặt lấy thân hình cao lớn của người đàn ông đang mặc bộ đồ đua xe bằng bạc. Cha cô một tay ôm con gái, tay còn lại ôm chiếc mũ bảo hiểm ngang eo. Nụ cười của ông ngập tràn hạnh phúc. Cô con gái bên cạnh cũng vậy. Ánh mắt anh dừng rất lâu ở nụ cười của cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời. Vẻ mặt cô tràn đầy sức sống chứ không hề lạnh lùng như những gì trong kí ức của anh còn lưu giữ. Phía cuối bức hình bị che khuất bởi một khung Chat Messenger. Anh liếc nhìn tài khoản ID của cô, Summer. Danh sách bạn bè (0).
Anh vội thu ánh nhìn của mình lại khi thấy cô đã trở về với hai cuốn sách mới trên tay. Cô lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Anh vẫn kiễn nhẫn ngồi cạnh cô. Sau khi đọc xong hai cuốn sách, cô đẩy ghế đứng dậy, trả sách, ôm laptop và kéo lại chiếc ghế về vị trí cũ. Sau đó cô nhanh chóng rời khỏi thư viện. Vẫn là đôi mắt hơi cụp xuống khi bước đi và vẻ ngài xa lánh ấy.
Và bằng một sự tình cờ đến hoàn mĩ, tối đó trong Chatroom, anh search tên Summer và thật ngạc nhiên rằng anh có thể tìm ra cô nhanh như vậy. Avatar của cô là hình mặt trời rực rỡ, cô để một dòng trạng thái rất ngắn với nội dung " Summer is coming".
Không chần chừ, anh nhắn tin cho cô.
" Summer là tên bạn?"
Anh hồi hộp chờ đợi và lo sợ rằng cô sẽ không trả lời, nhưng ngoài dự đoán của anh, cô nhanh chóng phản hồi tin nhắn của anh trên khung Chat.
'" Tên tôi không phải là Summer".
.... Và anh trở thành bạn Chat của cô từ ngày ấy.
***
Mới ba ngày trước thôi, anh vẫn còn luôn nghĩ, việc anh quen cô và trò chuyện cùng cô xuất phát từ việc muốn giúp cha anh cảm thấy thoải mái hơn sau cuộc đua xe moto ngày ấy. Và suốt hai năm qua, anh luôn giấu mình dưới cái tên Rain để nghe cô tâm sự, anh hiểu hơn về thế giới nội tâm của cô. Thì ra sau lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy là nỗi sợ vô hình của sự mất mát và chia ly. Anh biết, cô vẫn bị ám ảnh bởi tai nạn thảm khốc của cha mình năm ấy. Cô như một vì sao nhỏ đi lạc giữa bầu trời đen tối, việc của anh chỉ là ngồi lại bên cô và lắng nghe cô tâm sự.
Cho đến một ngày cô hẹn gặp anh.
Cô sẽ phản ứng thế nào khi biết anh chính là con trai của người lái moto đã đâm vào xe của bố cô và khiến ông ấy qua đời trong cuộc đua moto 7 năm về trước? Cô có nhìn sự việc này theo một chiều hướng tiêu cực? Cô có còn muốn nói chuyện với anh? Nếu anh nói anh vì biết nỗi đau lớn trong lòng của cô nên mới chủ động nhắn tin với cô trên Messenger thì cô có giận anh?.....
Nhưng rồi anh chọn cách trung thực. Anh đồng ý đến gặp cô trên tầng thượng đại học H. Dù việc này có khó khăn thế nào đi nữa thì cũng nên để cô gái nhỏ biết sự thực về một Rain ngay từ đầu đã biết cô là cô bé 7 năm về trước anh đã gặp.
Nhưng trớ trêu thay, anh gặp tai nạn. Rồi lại đến bệnh ung thư phồi, đồ án, lịch học ở trường ... Mọi thứ loạn cả lên và đã hơn 3 tháng anh không nói chuyện với cô rồi. Qua cách nói chuyện của Summer trên Messenger, anh dường như thấy được cô đã thay đổi. Anh chợt muốn gặp cô da diết.
Buổi sáng hôm sau rời bệnh viện, anh không lái xe về khu nhà học ở ngoại ô mà về thẳng trường đại học H. Sau khi rời khỏi văn phòng giáo sư, anh thoáng thấy bóng cô từ lớp học xuống căn-tin. Không một chút do dự, anh đi theo cô.
Qua cánh cửa sổ của căn-tin, anh ngạc nhiên khi thấy cô đang ngồi ăn mì cay. Đúng rồi, cô rất thích ăn cay. Nhiều lần trên Messenger cô cũng nói như vậy. Những hình ảnh cô chia sẻ cho anh trên Messenger về món ăn của mình cũng toàn những đồ ăn cay xè. Nhưng có điều, hình như cô đang bực tức chuyện gì đó? Trong đầu anh xuất hiện một câu hỏi nhưng đồng thời anh cũng vô cùng thích thú. Trước giờ anh chưa từng thấy nét mặt này của cô. Sự cau có và bức bách. Anh chưa từng nói chuyện với cô ở ngoài với tư cách là những sinh viên cùng trường, một lần duy nhất đó là vào thu hai năm trước, lúc đó cũng trong căn-tin này cô mua rất nhiều bánh rán, anh còn nhớ nét mặt thoáng lúng túng của cô khi cô phát hiện ra mình để quên ví ở nhà, và rồi đã anh đã giúp cô thanh toán số tiền ấy. Lúc đó, đôi mắt to tròn của cô khẽ ngước lên, sượt qua anh. Anh vô thức nở một nụ cười. Cô lí nhí nói cám ơn. Anh gật đầu và cô rời khỏi căn-tin. Ngày hôm sau, trong thẻ tín dụng của anh thông báo có người chuyển đến một số tiền. Số tiền này bằng đúng số tiền bánh mà anh đã giúp cô trả trong căn-tin hôm trước. Cùng lúc đó anh nhận được một tấm thiệp với nét chữ đều đều " Cám ơn anh vì số tiền bánh trong căn-tin sáng hôm qua." Anh hơi bất ngờ, có lẽ cô không muốn gặp lại anh. Anh phì cười. Cô ấy thực sự rất lạnh lùng và khó tiếp cận.
Bây giờ, cũng trong căn-tin này, anh gặp lại cô. Nhưng có vẻ như lần này cô đang bực chuyện gì đó. Trời. Cô bị ngẹn rồi. Không chần chừ, anh rảo bước vào căn-tin, qua nhanh khu đồ uống lấy một cốc nước lạnh và đặt vào tay cô. Cô không ngẩng đầu lên nhìn anh mà nhanh chóng đưa cốc nước lên uống. Đến khi cô uống xong và ngẩng đầu lên, cô hết sức ngỡ ngàng. Rồi cô lại ho liên tục, anh liền quay trở lại khu đồ uống để lấy thêm nước cho cô. Đợi cô uống xong cốc nước thứ hai, anh chủ động giới thiệu tên với cô. Anh cũng không thể ngờ rằng cô biết tên anh và còn nhắc đến chuyện trả tiền giúp cô hồi năm nhất. Thì ra cô vẫn nhớ anh. Anh bỗng thấy lòng mình nhẹ nhàng. Rồi cuộc nói chuyện giữa anh và cô chợt xuất hiện một chàng trai lạ mặt. Chàng trai khá cao ráo, nét mặt tuấn tú và đặc biệt, ánh mắt nhìn cô luôn dịu dàng nhưng cũng lóe lên sự tinh nghịch thích thú. Qua giới thiệu, anh biết chàng trai này chính là KHôi Vĩ, năm nhất. Nét mặt của cô khi gặp Khôi Vĩ vừa như có sự nín nhịn, vừa như tùy cơ ứng biến, không hề giống với nét mặt một mầu cảm xúc của cô trước đây. Anh mỉm cười và chủ động chào tạm biệt hai người.
Trước khi gặp cô, vừa đặt chân xuống cổng trường anh đã nghe thấy rất nhiều lời xì xào. Dù để ngoài tai nhưng câu chuyện "Hạ Thiên Du theo đuổi Khôi Vĩ và họ là một đôi Hot nhất đại học H" vẫn ập đến tai của anh. Cô theo đuổi một chàng trai ư? Anh vẫn không thể tin vào tai mình được. Trong mối quan hệ này có điều gì đó bất ổn không? Chưa bao giờ anh lại tò mò về cô đến thế.
Buổi chiều hôm đó, anh vào thư viện đại học H. Anh mông lung qua những hàng sách dài của thư viện. Ở hàng sách này, thoảng qua nhiều lần khi anh còn học ở đây, ánh mắt cô và anh vô tình chạm nhau. Khi ấy, cô chỉ thoáng liếc qua anh rồi lại lạnh lùng với đống sách trong tay mình. Anh chưa từng nói chuyện với cô trong thư viện.
Và rồi lúc này, khi anh lướt qua những hàng sách, mắt anh gặp mắt cô. Cô vẫn ngồi vị trí quen thuộc đó. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh hơi ngỡ ngàng, cô vội vàng tránh ánh mắt của anh rồi tiếp tục cúi xuống những trang sách. Anh tiến tới cạnh cô, và lần này anh không dửng dưng như những lần trước nữa. Anh chủ động bắt chuyện với cô. Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, anh quay lại với hai cuốn sách trên tay của mình. Nhưng mới đọc được gần hết cuốn thứ nhất, anh thấy cô lóng ngóng đứng dậy. Anh bỗng dưng tò mò, ồ, hóa ra là cô đang dạy phụ đạo cho Khôi Vĩ. Và khi cô rời khỏi, anh mới phát hiện ra một cuốn sách cô đã để quên ở góc bàn " Khôi Vĩ là chàng trai quyến rũ nhất mà tôi từng gặp – kí tên Du". Anh phì cười, đây không phải nét bút của cô, có lẽ là do Khôi Vĩ viết.
Anh tìm cô để trả lại cuốn sách, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội gặp lại cô. Hôm sau, anh quay lại trường, anh thấy cô và Khôi Vĩ trong căn-tin. Anh định tiến tới để trả cô cuốn sách nhưng những màn chí chóe của họ khiến anh dừng lại. Cô càu nhàu điều gì đó với Khôi Vĩ, Khôi Vĩ bật cười thích thú với cô. Họ tranh giành nhau đĩa đồ ăn cay. Đẩy qua đẩy lại. Anh chưa bao giờ thấy những sắc mặt biểu cảm đầy sắc mầu đó của cô. Anh thực sự tò mò về con người của cô. Nhưng bây giờ, có lẽ chưa đến lúc anh trả lại cuốn sách này, anh không nỡ phá bĩnh sự vui vẻ của họ.
Vài ngày sau nữa, anh trở lại bệnh viện với đợt xạ trị liên tục. Anna đã trở về Pháp sau ngày anh xuất viện. Anna vẫn thường gọi điện cho anh. Việc học ở trường cũng đã tạm ổn nên anh cũng khá yên tâm. Nhưng cuốn sách tiếng Anh chuyên ngành cuối giường như nhắc anh về một lời hẹn gặp nào đó, anh lên web trường tìm kiếm lịch học của cô. Đúng rồi, cô sẽ có tiết học tiếng Anh vào tuần sau. Sách tiếng Anh chuyên ngành chỉ phân phối trong nhà trường, cô sẽ học bằng cách nào? Khi anh click vào mục danh sách ID đăng kí học phần, anh vô cùng kinh ngạc khi thấy ID Summer. Đúng là cô ấy. Với avatar một chiếc moto mầu bạc. Anh mỉm cười chua xót. Chiếc Moto mầu bạc này chính là chiếc moto mà bố cô đã điều khiển trong vụ tai nạn năm nào.
Hoàng Minh nhớ lại khoảng thời gian vài tuần trước, trước khi cha anh đến đảo Sen đã ghé qua mộ cha cô, và khi cha anh trở về nhà, tâm trạng ông đã khá khẩm hơn trước rất nhiều.
Ngày hôm đó anh ở trong bệnh viện nên không thể đến để đưa cha đi thăm mộ người quá cố được. Khi trở về nhà, cha anh gọi điện cho anh với giọng điệu hết sức vui mừng, ông nói ông đã tình cờ gặp một cô gái, cô giới thiệu " Cháu là con gái của bố Hạ Bá Phú" , và cô đã mỉm cười cúi chào ông và gọi ông bằng cái tên thân mật " Cháu chào bác Hoàng Chấn ạ". Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng đã khiến tâm trạng ông vô cùng vui vẻ, chính vì vậy ông mới quyết định đến đảo Sen.
Cô đã thay đổi, anh chợt thấy lòng mình rạo rực hơn.
Một ngày trời mưa như trút. Sau cuộc xạ trị, anh lái xe về đại học H để trả cô cuốn sách tiếng Anh. Xe anh vừa tới cổng trường vừa lúc cô vội vàng chạy ra từ phía trong kí túc xá, trên tay cô cầm một chiếc ô mỏng, cô vẫy một chiếc tắc-xi đang chạy đến, khuôn mặt cô trắng bệch. Nét mặt này giống hệt như những gì anh từng thấy 7 năm về trước trong phòng bệnh viện. Tim anh chợt nhói đau, anh vội vàng phóng xe đuổi theo chiếc tắc-xi của cô.
Trên cầu Biên, anh thấy cô bước vội ra cửa chiếc xe tắc-xi rồi chạy đến bên một dáng người cao lớn đang đứng lặng dưới làn nước mưa. Cả hai đứng im lặng rất lâu. Anh ngồi trong oto, lặng lẽ quan sát hai người. Cô đã rất lo lắng cho chàng trai kia. Và chàng trai này nếu anh nhìn không nhầm thì chính là Khôi Vĩ, người mà anh đã gặp trong căn-tin.
Tạnh mưa, anh thấy cô và Khôi Vĩ vào một khu chợ gần đó, có lẽ họ đi mua quần áo để thay. Anh hơi bất ngờ khi thấy cả hai xuất hiện với hai bộ quần áo giống hệt nhau. Cô có vẻ hơi cau có, trong khi Khôi Vĩ lại ung dung đút tay vào túi quần đi theo sau.
Anh chậm rãi lái xe theo sau họ, Khôi Vĩ và cô vào một quán thịt nướng ven đường. Chàng trai liên tục cười nói, cô cũng cười tươi. Chưa bao giờ anh thấy cô cười. Nụ cười này rạng rỡ như nụ cười mà hai năm về trước anh thấy trên màn hình Laptop của cô. Vậy ra đây là con người thật của cô sau lớp màn hình máy tính. Một người vui vẻ và rạng rỡ như mặt trời. Anh thấy vui nhưng lòng chợt se lại. Anh chậm rãi lái xe trở về khu nhà học ở ngoại ô.
Vài ngày sau, giáo sư Trương gọi anh về trường đại học H để trao đổi về đồ án của sinh viên năm cuối. Lúc anh đến trường thì giáo sư vẫn còn đang trong giờ dạy trên giảng đường, nhìn cuốn sách tiếng Anh trong cặp, anh tranh thủ đi tìm cô. Anh gặp cô trong căn-tin, sắc mặt cô vui vẻ hơn trước. Anh cũng cảm thấy vui lây.
Sau khi kết thúc đồ án cuối cùng, giáo sư Trương đưa cho anh một tập giấy tờ. Giáo sư nói đây là một tài liệu quan trọng. Đó là dự án cây xanh của nhà trường do giáo sư phụ trách. Nhà tài trợ năm ngoái năm nay lại tiếp tục tài trợ cho trường nên giáo sư đặc biệt ủy thác anh đến tận công ty họ để bàn giao và kí kết giấy tờ.
Anh nhận lấy tập giấy tờ từ tay giáo sư Trương, dòng địa chỉ tên người nhận trong giây lát khiến anh hơi nghi ngại "Khôi Vĩ - CEO AJC Inc" .
AJC Inc cách trường đại học H chừng 30 km. Khi anh lái xe đến nơi thì thư kí thông báo giám đốc của họ đã sang Mĩ, cô thư kí cúi đầu xin lỗi anh và hẹn sẽ gọi điện lại cho anh ngay khi giám đốc của họ trở về.
Hôm sau lên văn phòng trường, anh có hỏi giáo sư Trương về Khôi Vĩ. Giáo sư cho anh xem một tờ thông tin. Anh chàng này bằng tuổi anh và từng sống ở Mĩ. Chính giáo sư cũng bất ngờ khi một chàng trai kiệt xuất như vậy lại rời bỏ nước Mĩ để trở về đại học H này. Giáo sư vừa nhâm nhi li trà, vừa kể " Nam sinh này từng nhận được lời mời học của rất nhiều trường nổi tiếng trên thế giới như MIT, Cambridge, Harvard, Oxford ." Ông nói chính ông còn khá bất ngờ khi ông nhận được rất nhiều cuộc gọi điện của hiệu trưởng các trường nổi tiếng gọi về đại học H để tìm hiểu cách giáo dục ở đây. Dù đại học H nổi tiếng nhất nhì trong nước, nhưng so với những trường trên thế giới thì cũng chỉ nằm trong Top trung bình. Có điều gì khiến nam sinh này đã từ bỏ những trường đại học tốt như vậy để về đây?
Giáo sư Trương còn cao hứng kể cho anh nghe một câu chuyện mà ông cho là khá vui của giới trẻ. Ông kể, khi nhập học trường đại học H được hơn 2 tháng, Khôi Vĩ muốn xin hiệu trưởng một yêu cầu nhỏ. Đó là nhờ sinh viên Hạ Thiên Du năm 3 khoa tiếng Anh kèm học cho cậu trong hai tháng và xin sự cho phép của nhà trường để sinh viên Hạ Thiên Du có thể đến giảng đường của năm nhất trong hai tháng đó. Hiệu trưởng hơi bất ngờ, vì với thành tích học tập của Khôi Vĩ mà nói thì cần gì gia sư kèm học? Dù sinh viên Hạ Thiên Du cũng là một sinh viên xuất sắc của trường nhưng.... Giáo sư Trương bật cười " Giới trẻ bây giờ khi yêu thật lãng mạn."
Hoàng Minh cũng khẽ mỉm cười. " Dạ. Thật đúng là khiến mọi người cảm phục."
...
Một chiều muộn 3 ngày hôm sau, khi anh đang trên đường về nhà thì thư kí của AJC Inc gọi điện báo giám đốc của họ đã về. Anh có thể đến công ty vào sáng hôm sau.
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu anh, anh quay đầu xe lại và phi thẳng tới đại học H.
Không ngoài suy nghĩ của anh.... Trước cổng trường, cô run rẩy trong vòng tay của Khôi Vĩ. Họ thực sự đang ngập tràn trong hạnh phúc. Cô đã yêu. Và có lẽ đấy là việc mà Rain sau màn hình máy tính chờ đợi nhất. Có lẽ, đã đến lúc Rain xuất hiện rồi. Lần này là một cuộc hẹn của Rain.
***
Anh và cô gặp nhau. Anh kể với cô về sự va chạm oto gần 4 tháng trước khiến anh không thể gặp cô được. Anh kể cho cô rất nhiều chuyện. Rất nhiều cảm xúc quen thuộc ùa về.
Nhưng anh không muốn cho cô biết căn bệnh lúc này của mình. Anh muốn cô nhớ đến một Rain chân thành và ấm áp. Và anh cũng chưa từng đủ can đảm để nói cho cô biết rằng, anh quen cô từ 7 năm về trước.
Vậy nên...
Rain đã xuất hiện và cũng đến lúc Hoàng Minh phải ra đi...
Cô đã đủ mạnh mẽ trở lại với con người của mình. Chỉ cần cô hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc. Anh biết cô sợ sự chia ly, nhưng sự chia ly này có lẽ sẽ tốt hơn sự chia ly khi hai ba năm nữa cô lại thấy anh trên gường bệnh trắng lạnh lẽo.
Hạnh phúc nhé em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...