***
- " Cuối tuần này thi hết môn, cậu đã chuẩn bị gì chưa?"
- " Chị nghĩ tôi cần phải chuẩn bị gì?"
- "Những gì liên quan đến môn thi".
- "Cái này thì còn phải tùy hứng xem hôm đó tôi có muốn đi thi không đã."
Ngồi trước màn hình Laptop nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra vẻ mặt kiêu ngạo của Khôi Vĩ. Cái tên lười chẩy thây này hễ thả cho chơi bời là y như rằng không có khuôn phép gì cả. Sắp đến ngày thi đến nơi rồi mà còn không chịu lo bài vở. Tôi mím môi gõ bàn phím.
- " Lúc nào có hứng cậu mới học hả?"
- " Đúng rồi đó"
- "Ví dụ một cảm hứng của cậu xem nào?"
- *Tin nhắn phản hồi hiển thị một loạt biểu tượng cảm xúc hình mặt cười ngoác miệng đeo kính râm một cách ngạo nghễ*
Khung Messenger của tôi bị Khôi Vĩ khủng bố bằng một loạt icon đeo kính râm thì hơi lag, một lúc sau mới có thể nhanh nhẹn trở lại. Tôi cáu nhặng lên.
- " Cậu bị nghiện icon đeo kính râm à? Cái avatar cũng là hình mặt cười đeo kính râm, giờ ngay cả cảm hứng cũng cần đeo kính râm".
Phía bên kia hồi âm rất nhanh chóng.
- " Chị không biết sao Hạ Thiên Du. Tôi đeo kính râm để nhìn cái avatar hình mặt trời chói chang của chị đó!"
Tôi cười méo, miễn cưỡng đổi chủ đề.
- " Bỏ đi, 3 ngày nữa thi rồi đó, cậu ôn bài chăm chỉ vào."
Im lặng trong giây lát. Chừng 5 phút sau tôi mới nhận được tin nhắn trả lời.
- " 3 ngày nữa cũng là ngày chị kết thúc việc học ở năm nhất".
Dòng Mess của Khôi Vĩ trong giây lát khiến tôi khựng lại. Có một thứ cảm xúc gì đó len lỏi trong tâm trí. Hơi nghèn nghẹn nơi đáy cổ, hơi cồn cào trong lòng, khóe mắt hơi nong nóng, sống mũi lại tựa như cay cay. Đây là thứ cảm giác gì vậy?
Câu hỏi này chỉ có thể được trả lời ngắn gọn thế này: Đây chính là thứ cảm giác linh thiêng khi con người ta sắp chạm tay vào cánh cửa độc lập!
Tôi sụt sùi, chậm rãi gõ bàn phím.
- " Đúng rồi đó. Ba ngày nữa".
- "Cảm giác của chị bây giờ thế nào? "
Cảm giác của tôi thế nào ư? Cái này thì có nhiều lắm à nha. Tôi mím môi nghĩ ngợi một lúc, sau chậm rãi gõ bàn phím.
- " 3 ngày tựa 3 thu".
Chưa đầy 5 giây sau tin nhắn trên Messenger của tôi, tài khoản của Khôi Vĩ đen thui, cậu ta Out luôn.
Khụ. Khụ. Hành động này khiến người khác bất an à nha.
Vì hành động có chút bộc phát của cậu ta mà cả đêm tôi không thể nào ngủ được, lúc nào cũng trong tư thế chắp tay trước ngực cầu nguyện. Hết cầu nguyện theo kiểu kinh Phật, lại làm dấu theo đạo, chưa yên tâm tôi còn lên mạng search đủ các kiểu làm bùa chú phép thuật. Mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Đúng là thành tâm cầu nguyện tức được như ý.
Ba ngày hôm sau Khôi Vĩ trở nên trầm lặng hơn cả. Thời gian biểu của tôi vì thế mà trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Buối sáng đến lớp học chính, trưa về cùng cậu ta tới căn-tin ăn trưa. Chiều đến lớp của sinh viên năm nhất. Tối về ôn bài rồi ngủ. Thời gian cả ngày là 24 tiếng, ngoại trừ lúc tôi ở kí túc xá, giảng đường năm 3 hoặc trong toilet thì gần như đều ở cạnh Khôi Vĩ. Cậu ta khá biết điều, lặng lẽ như chiếc bóng, trong lớp hỏi thì nói không hỏi thì thôi, giờ ăn trưa thì không làm càn, lúc nhận lấy khay thức ăn toàn mầu xanh thì bình thản ăn hết. Đề cương tôi chuẩn bị cho môn thi sắp tới thì cũng bỏ trong cặp mang về. Không than vãn dù chỉ nửa lời!
Chứng kiến những hành động của cậu ta tôi ngoài mặt bình chân như vại nhưng trong lòng thì cồn cào hơn vũ bão, cậu ta cứ như quả Boom không xác định được giờ nổ. Cứ ngang tàng hách dịch dọa nạt thì tôi còn thấy cậu ta bình thường, chứ cứ bộc phát thế này sợ thấy bà luôn nha!
Ấy thế mà quả Boom này trong ba ngày không nổ! Buổi học cuối cùng vào hôm thứ 6, sau khi trống báo tan giờ vừa kết thúc, tôi tưởng như cuộc đời mình đã mở ra một chương mới. Lúc đứng dậy chuẩn bị ra về, trong lòng thì cũng cứ bứt dứt không yên, nên là muốn nói một câu tạm biệt với Khôi Vĩ. Ai dè lúc thu dọn sách vở xong thì thấy ghế bên cạnh đã trống trơn. Phũ phàng quá!
Tôi đeo cặp chậm rãi đẩy ghế đứng dậy. Trong đầu xuất hiện chuỗi hành động lưu luyến trước khi ra đi của nhân vật chính trong phim truyền hình. Trong lòng bỗng dưng thấy hỗn độn. Có nên chạy đến giảng đường sờ vào bảng, vào Mic, sờ vào chiếc bảng thông báo chằng chịt? Khóe mắt có nên rưng rưng giữ một giọt lệ, rồi khi dứt áo ra đi dòng lệ sẽ chợt tuôn trào? Có nên...
- Chị bị sao vậy?
Tôi suýt té.
Đương trong lúc cảm xúc dạt dào thì tên Khủng Long từ đâu lù đù đi tới. Nhìn thấy phản ứng của tôi, hai hàng lông mày của gã gần như chập vào nhau, gã quan tâm hỏi tiếp.
- Chị bị say nắng à?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ, xua xua tay, sụt sùi nói.
- Không. Chỉ là... - Tôi mếu máo, nghẹn ngào mãi mới lên lời - ... tạm biệt cậu!
Gã Khủng Long nghe câu này của tôi thì mặt đơ ra vài giây, ánh mắt nhìn tôi như thể nhìn thấy ma nữ, rồi gã miễn cưỡng nhếch môi.
- Chào chị. Thứ hai gặp lại.
Tôi gật đầu, rệu rã rời khỏi lớp học. Lúc đi được phân nửa đường mới sực nhớ ra. " Thứ hai...thứ hai gặp?" Tôi gõ vào trán mình một cái, cái tên Khủng Long này về cơ bản thì chắc không thể hiểu được hàm ý trong câu "tạm biệt" đó của tôi. Tạm biệt nghĩa là sẽ không gặp lại nữa đó! Bộ gã tính ám quẻ tôi hay sao mà lại nhồi thêm 3 chữ "Mai gặp lại"???
Nghĩ đến đây tôi liền quay đầu lại cơ hồ định giải thích cho tên Khủng Long đó hiểu, nhưng rồi lại thấy gã đang nghe điện thoại nên đành ngậm ngùi bỏ đi.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, ánh mặt trời chan chứa, gió mát hiu hiu, thiên nhiên vô cùng hòa hợp với tâm trạng con người. Nhưng mà bỗng dưng bước chân trở nên nặng trịch. Hầy! Vẫn còn luyến tiếc điều gì hay sao? Đúng rồi đó, lá bùa may mắn vẫn chưa lấy lại được nè!
Trên đường về, tôi tạt qua căn-tin mua một lốc đồ ăn rồi tung tăng chạy về kí túc xá. Trên đường đi còn nhẩy chân sáo, thần khí hết sức vui vẻ yêu đời.
Về đến cửa phòng, tôi nhẩy bịch một cái vào giữa nhà, giơ cao hai đống đồ ăn vặt lên, gầm rú.
- WoooHooo . Tự do rồi chúng mày ơi.
3 đứa con gái trong phòng quay ra nhìn tôi một cái xong lại cắm mặt vào Laptop, sắc mặt dửng dưng không mảy may gợn cảm xúc. Tôi chếnh choáng, vội đặt mấy túi đồ ăn xuống tháo cặp quăng lên giường, dùng hết âm lượng để rú lại lần nữa.
- WoooHooo . Tao tự do rồi nè.
Trong phòng vẫn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mổ bàn phím của ba đứa con gái vẫn vang lên đều đều và tiếng thở phì phì trong lồng ngực của tôi. Tôi sa sầm mặt mũi, tôi cau có gào lên.
- Hôm nay là ngày tao kết thúc việc học ở năm nhất đó!
- Ờ.
- Chúc mừng nha.
- Tốt rồi!
Tôi nhìn sắc mặt 3 đứa quần chúng kế bên mà khóc không ra nước mắt. Tôi bơ chúng nó rồi ôm hai gói đồ ăn vặt lên giường nhấm nháp. Tận hưởng niềm vui một mình.
2 giờ chiều, mình tôi nằm lăn lộn trên giường mà không tài nào chợp mắt nổi. Liếc sang tờ thời gian biểu treo trên tường, trong lòng chợt dấy lên một nỗi xót xa. Cái thời gian bình yên đó được sắp xếp như thế này; Sáng tôi đến giảng đường học chính. Trưa ra căn-tin ăn cơm rồi ngủ một giấc đến 2 giờ. 2 giờ 30 tôi đến thư viện học đến 6 giờ. Tối về ăn uống xong tôi lại bật đèn học đến khuya.
Thế rồi một biến cố lớn đã xảy ra. Chiều nào tôi cũng phải cật lực mắt nhắm mắt mở ngồi trên giảng đường sinh viên năm nhất. Tối về còn nán lại phụ đạo môn tiếng Anh. Quãng thời gian đó chật vật đến mức ngay cả lê thân từ giường tới nhà tắm để rửa mặt tôi cũng lười vì quá mệt.
Ấy thế mà bằng một cách thần kì nào đó, tôi cũng thích nghi được cái thời gian biểu ấy.
Vậy nên bây giờ mới có triệu chứng, dù đang nằm trên giường nhưng trong đầu tôi vẫn cứ vang lên mấy âm thanh rè rè của Mic, tiếng xì xầm của mấy đứa sinh viên năm nhất, tiếng đạp cửa của mấy tên tóc tai vàng rực chuyên đi học muộn, tiếng mấy đứa con gái bàn tán chỉ chỏ, ngay cả tiếng ngáy trong giờ học của tên Khủng Long bàn trên như thể vẫn còn O O bên tai.
Ây da. Đúng là khổ quá quen rồi giờ sướng quá nhất thời chưa kịp thích nghi!
30 phút sau không chịu được nữa tôi bật dậy tìm vài cuốn sách, ôm Laptop chuẩn bị lên thư viện.
Thời tiết gần đây hay nổi cơn cớ bất chợt nên mới gần 4 giờ chiều mà trời đã tối sầm xịt. Chớp sáng loáng từng đợt như muốn thông báo một trận mưa sắp sửa lui tới. Gió bắt đầu thổi, cảm giác hơi lạnh và ngai ngái. Tôi thở dài nhìn thời tiết, lựa một chiếc ô to nhất rồi chậm rãi đóng cửa phòng.
Sau 3 tiếng nghiền ngẫm cuối cùng bài luận chuyên ngành cũng được hoàn thành, tôi xoay xoay bả vai, bao tử bắt đầu kêu rột
roạt vì đói. Liếc nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối và bên ngoài trời đang mưa dữ dội.
Chậm rãi thu xếp bài vở chuẩn bị ra về, tôi nhận ra điện thoại của mình có 3 cuộc gọi nhỡ. Đều là của Khủng Long. Tôi ngẩn người trong giây lát, sau tặc lưỡi gọi lại. Sau ba tiếng "tút" liên tục, đầu dây bên kia bắt máy.
- Alo. Sao giờ chị mới mở điện thoại vậy?
Giọng tên Khủng Long qua điện thoại còn đinh tai hơn cả tiếng sấm phía bên ngoài, tôi né đầu ra xa màn hình để tránh âm lượng, đợi cậu ta tĩnh tâm lại tôi mới giải thích.
- Điện thoại của tôi để chế độ im lặng nên không biết. Cậu gọi tôi có chuyện gì vậy?
- Đại ca có ở cùng chị không?
- Khôi Vĩ á? Từ lúc sáng ở trên lớp đã không thấy gặp.
Trong loa điện thoại dội lại tiếng Khủng Long thông báo lại lời nói của tôi, tiếp sau là vô số những tạp âm lẫn lộn phát ra từ một đám đông. Đoán rằng có chuyện, tôi ngập ngừng hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Từ lúc tan học không thấy đại ca đâu cả. Gọi điện cũng không bắt máy. Bọn tôi đang đi tìm.
Tôi bóp trán nghĩ ngợi, không biết cái tên Khôi Vĩ này định chơi trò gì đây. Mưa gió thế này không biết đã chạy đến chỗ nào phá phách mà để đám bạn bè thân thiết của cậu ta phải gọi điện cho tôi dò hỏi. Tôi ho khụ một cái, đáp.
- Ừ. Vậy tôi cúp máy đây.
Đầu dây bên kia không thấy trả lời, nghe đâu đó như tiếng xe phân phối lớn nổ rồi lao vút đi. Rất nhiều xe. Tôi cự nự chưa muốn tắt máy. Chừng 10 giây sau đó, tiếng tên Khủng Long nhàn nhạt.
- Hôm nay là sinh nhật của đại ca.
Nói xong gã tắt máy.
Những tiếng "tút tút" kéo dài bên tai khiến tâm trí tôi hỗn độn. Hôm nay là sinh nhật của Khôi Vĩ ư? Tên Khôi Vĩ này đúng là khác người nên là cách đón sinh nhật đúng là rất quái đản. Chợt nhớ lại chuỗi ngày trước, càng đến ngày sinh nhật nét mặt cậu ta càng nặng trình trịch. Rồi đến đúng ngày sinh nhật thì mất tích.
Hây da. Cái này hơi bị chơi trội đó à nha.
Tôi đăm chiêu nghĩ ngợi trong giây lát rồi bật ô chạy bình bịch về kí túc xá.
Trong phòng kí túc xá sáng trưng ánh điện nhưng chỉ có Tuyết Mai ở trong phòng. Thấy tôi về nó quay lại hỏi.
- Mày vừa lên thư viện đấy à?
- Ừ. Mưa to quá.
- Mày ăn gì chưa? Mưa vậy mà còn lên thư viện.
- Tao có mang theo ô mà. Đợi 2 đứa kia về rồi cùng đi.
- Chúng nó không về được đâu. Chiều nay chúng nó mang hai túi đồ ăn vặt của mày tham gia buổi cắm trại ngoài trời ở ngoại ô. Giờ trời mưa to quá nên trú lại ở đó rồi. Sáng mai mới về.
Tôi nhất thời không biết khóc hay cười. Hai đứa chúng nó đã tính cả rồi nên buổi trưa mới thờ ơ với tự do của tôi như thế. Giờ thì sau khi khiêng hai túi đồ ăn của tôi đi, chúng nó bị mắc kẹt lại ở ngoại ô. Đúng là....
Tôi liếc ra ngoài nhìn thời tiết, tặc lưỡi.
- Cũng không đến mức mai chúng nó mới về đâu. Dự báo thời tiết nói tối muộn trời sẽ tạnh.
- Kể cả tạnh chúng nó cũng chẳng về được.
- Sao lại thế?
- Mày chưa biết hả? Mà cũng đúng. Báo chí thì chưa đưa tin còn mày thì lại không dùng mạng xã hội. Trên mạng ầm ầm đây nè - Tuyết Mai chỉ vào màn hình máy tính rồi quay người lại nói với tôi - Có một vụ tai nạn thảm khốc xảy ra trên đường AZ. Nghe đâu là một xe khách đâm phải một nam sinh. Chậc. Thời tiết thế này mà còn ra ngoài làm gì không biết. Xem ảnh mà hết muốn ăn cơm luôn. Haizzz.
"Một xe khách?"... "một nam sinh?"..... "đường AZ?" Tôi lầm nhẩm trong miệng rồi chạy tới chỗ Tuyết Mai, giằng lấy màn hình máy tính của nó.
- Thiên Du, mày sao thế?
Trên màn hình máy tính lúc này là một hình ảnh mờ mờ được chia sẻ từ trang cá nhân của một nữ sinh trên chuyến xe khách. Bức ảnh chụp một nam sinh mặc áo đen nửa thân dưới vương vào trong gầm bánh xe khách, nằm nghiêng người sang một bên. Phía trên tấm ảnh nữ sinh này viết vội " Vừa xảy ra xong. Tiếc quá. Đẹp trai vậy mà đi cẩu thả. Trời đang mưa mà".
Tôi thất thần lùi lại. Trong giây lát cảm giác như có một luồng điện chạy rần rật trong tất cả các dây thần kinh, chân tay mềm nhũn.
- Thiên Du, mày bị sao vậy? – Tuyết Mai đưa tay lên trán tôi, thảng thốt – Trán hơi nóng còn mặt mũi tái nhợt. Mày đi mưa về chắc bị cảm rồi.
Tôi lắc đầu, vội vàng mở điện thoại tìm số của Khôi Vĩ.
Cả hai cuộc gọi cậu ta đều không bắt máy. Lòng dạ tôi nóng như lửa đốt.
- Thiên Du, rốt cuộc là có chuyện gì. Mày...
Tôi lập tức đưa tay lên che miệng Tuyết Mai. Phía bên kia Khôi Vĩ đã bắt máy. Tôi vô thức gào lên.
- Khôi Vĩ, cậu đang ở đâu? Cậu làm gì mà không nghe điện thoại? Bộ cậu khùng hay sao mà ra ngoài chơi trốn tìm giữa thời tiết mưa gió thế này hả? Mọi người rất lo lắng. Cậu có biết không?
Khôi Vĩ không trả lời, loa điện thọai chỉ dội lại tiếng gió, tiếng mưa, lẫn trong đó là tiếng thở yếu ớt cách nhịp. Tôi buông tay khỏi miệng Tuyết Mai, thẫn thờ hỏi.
- Khôi Vĩ. Cậu sao vậy?
- Khôi Vĩ. Cậu đang ở đâu?
Cầu Biên cách trường đại học H chừng 7 cây số về hướng nam.
Tôi mở cửa xe taxi rồi hối hả chạy lên hướng cây cầu cũ kĩ. Cầu Biên sau 5 giờ chiều cấm phương tiện lưu thông vì cầu khá tối, trên cầu có rất nhiều ổ gà lâu ngày chưa tu sửa. Kế bên cầu Biên không xa là cây cầu Dương vững chắc, sáng sủa và an toàn hơn cả. Phương tiện chủ yếu lưu thông ở cây cầu mới này.
Khôi Vĩ đứng dưới một cột đèn không sáng. Toàn thân ướt sũng nước mưa, hướng mắt nhìn xa xăm về hướng cầu Dương rực rỡ ánh đèn. Tôi chạy đến bên cạnh Khôi Vĩ, kiễng chân lên để chiếc ô trong tay có thể che được những vạt nước mưa lạnh lẽo đang ập xuống thân người phía trước. Tôi kéo lưng áo của Khôi Vĩ, giọng khàn đục trong làn mưa.
- Cậu ổn chứ?
Khôi Vĩ không quay đầu lại nhìn tôi, tôi biết rằng cậu ta dù có đánh chết cũng không bao giờ quay đầu lại nhìn tôi. Sự bướng bỉnh và tự cao trong lòng cậu ta rất lớn. Dù cậu ta có bệnh mà ngất ngay lúc này thì cũng phải là cái ngất cao ngạo nhất. Nhưng thở phào, cậu ta an toàn là được. Còn sự kiêu ngạo này...cứ mặc kệ đi.
Lúc tôi ngồi trong taxi để đến cầu Biên, tôi có nhắn tin cho Khủng Long biết để cậu ta yên tâm. Tin nhắn lại của Khủng Long khiến tôi càng ngỡ ngàng. " Mỗi năm cứ đến ngày sinh nhật đại ca lại biến mất. Không ai biết cậu ấy đã đi đâu. Lần này trời mưa quá to nên tôi hơi lo lắng. Cám ơn chị."
Mưa dần ngớt trả lại bầu trời khuya một mầu đen với vô vàn những vì sao sáng lấp lánh.
***
- Đây là thời trang kiểu gì vậy?
Tôi bỏ ngoài tai lời càu nhàu của Khôi Vĩ, xoa xoa cằm nhìn bộ quần áo trên người cậu ta, gật đầu tán thưởng.
- Cậu mặc bộ này trông rất có thần thái.
Khôi Vĩ nghe vậy thì bớt kêu ca, soi mình trong gương, viền môi ngay lập tức kéo lên.
- Theo chị thì đây là thần thái gì?
Tôi gật đầu, thật thà đáp.
- Xinh xắn và dễ thương.
Sắc mặt Khôi Vĩ chợt tối thẫm lại, nhưng mà cậu ta vẫn còn rất già mồm.
- Rốt cuộc thì gu thẩm mĩ của chị đạt được số mấy vậy? Chiếc áo này quá rộng so với fom người của tôi. Lại nữa, quần thì mầu hồng, áo thì lại mầu trắng. Mà cái gì đây? Trước ngực có một hình Hello Kitty to đùng à? Chị có chọn nhầm không? Đây là thời trang cho người đi xông hơi ở nhà tắm công cộng hả?
Tôi không nói nhiều, chỉ đáp ngắn gọn.
- Cậu mà nói nữa là tôi cho cậu không mặc gì luôn đấy!
Cậu ta nghe vậy thì tự động ngậm miệng lại ngay.
Lúc tối, khi mưa vừa dứt, nhìn bộ quần áo ướt sũng của Khôi Vĩ tôi liền kéo tay cậu ta lôi từ trên cầu Biên vào dãy chợ khuya gần đó để mua quần áo. Lúc đầu cậu ta nằng nặc không vào quyết chí đưa ra hai sự lựa cho tôi: Một là để cậu ta mặc y nguyên bộ quần áo ướt sũng này, hai là phải dẫn cậu ta vào mấy shop hàng hiệu.
Trong lòng tôi ngứa ngáy không yên, cậu ta liều mạng ra ngoài lúc trời mưa mà không thèm mang theo ví, bây giờ lại còn ngang nhiên bày đặt ra điều kiện với tôi? Hừ! Tôi cho cậu ngấm nước mưa mà cảm lạnh chết luôn!
Tôi bỏ mặc cậu ta ở đầu chợ rồi phi thẳng vào một dãy quần áo gần đó, chọn cho mình một bộ quần áo rồi thay ra. Vừa bước ra ngoài thì bắt gặp cậu ta. Tôi không để cậu ta kịp mở lời, lạnh lùng nói với chị bán hàng.
- Chị tìm cho em một bộ quần áo giống hệt bộ em đang mặc nhưng mà size to hơn cho người kia với.
Chị bán hàng trợn mắt nhìn tôi xong lại liếc ra phía sau nhìn Khôi Vĩ, chị ta tủm tỉm cười rồi gật đầu đi lấy một bộ quần áo như tôi vừa yêu cầu.
Khôi Vĩ liếc nhìn bộ quần áo tôi đang mặc sau lại đưa mắt nhìn bộ quần áo mà tôi đưa cho cậu ta, ánh mắt chợt lóe sáng.
- Đồ đôi à?
Tôi đảo mắt nghĩ ngợi, sau đó gật đầu cái rụp. Cậu ta nghe vậy thì không làm càn nữa mà vào trong thay quần áo luôn.
Ở bên ngoài tôi bấm bụng nhịn cười. Cho đáng đời nhà cậu luôn. Nếu lúc trước biết nghe lời thì tôi đã dẫn cậu vào chỗ bán quần áo dành cho nam, nhưng cậu lại không biết trước biết sau nên tôi sẽ cho cậu mặc đồ nữ!
Ai dè khi Khôi Vĩ vừa bước ra, cả người toát ra một thứ thần thái gì đó khiến chị bán hàng nhất thời lắp bắp.
- Đúng là ...quần áo đẹp vì người.
Tôi nhất thời không biết nói gì nữa! Trước giờ tôi chỉ nghe thấy "Người đẹp vì lụa" thôi à!
Sau khi tôi thanh toán tiền hai bộ quần áo, vừa bước ra ngoài cửa tiệm thì có một đôi nam nữ tiến vào, giọng cô gái lanh lảnh.
- Chị ơi cho em lấy hai bộ quần áo đôi như hai bạn vừa rồi.
Đoạn quay sang phía bạn trai bên cạnh, nhẹ nhàng nói.
- Mình mặc bộ này rồi chụp hình Checkin Facebook nha anh.
- Tất nhiên rồi em yêu.
Một đôi tiếp theo cũng làm mầu không kém.
- Cho em đặt 2 bộ. Cưng à, hình như đây là xu hướng mới. Anh thích bộ áo tình nhân này chứ?
- Chỉ cần em thích là được.
- Hihi.
Tôi cười méo xệch, liếc nhìn Khôi Vĩ. Trầm mặc phân tích.
Con trai mặc được mầu hồng vô cùng hiếm. Giờ kết hợp quần hồng với áo Hello Kitty thì chắc chỉ có mình cậu ta mặc được. Bộ quần áo mầu hồng kiểu dáng như trang phục phòng tắm hơi công cộng này khoác lên người cậu ta làm tôn lên sự phóng khoáng tự do tự tại. Dáng dấp khá trẻ trung cá tính. Nhưng mà trời ạ, tôi chọn bộ quần áo này với dụng ý chỉ là muốn xem khi cậu ta mặc đồ con gái thì sẽ thế nào thôi mà.
Đang chăm chú nhìn cậu ta từ phía xa thì bất ngờ cậu ta xoay người nhìn về phía tôi. Mắt chạm mắt. Cậu ta ngẩn người trong giây lát rồi nở một nụ cười. Tôi bất giác rùng mình, lấy đà vượt lên đám đông, nhằm hướng cổng chính, tôi phi thẳng ra ngoài.
Rời khỏi khu chợ ồn ào, tôi dẫn Khôi Vĩ vào một quán thịt nướng ven đường. Đây là quán thịt nướng nằm trên vỉa hè, khá sạch sẽ và thoáng mát. Đặc biệt thịt ở đây luôn tươi ngon và đảm bảo chất lượng.
Khôi Vĩ ngó trước ngó sau đoạn cúi xuống nhìn mấy xiên thịt đang xì xèo cháy trên bếp, cảm thán một câu.
- Đây là lần đầu tiên tôi ăn đồ nướng ở ven đường đó!
- Vậy thì cậu đã bỏ lỡ một trong những điều thú vị ở thành phố A rồi - Tôi lấy đũa lật mấy xiên thịt trên vỉ nướng, nhàn nhạt nói – thịt nướng ở đây không tẩm gia vị, cậu có thể ăn được. – Sau rồi nghĩ thế nào tôi lại nhồi thêm vài từ nữa – Nhưng mà cũng nên ăn ít thôi, dạ dày của cậu không được như người bình thường đâu.
- Okay!
Khôi Vĩ gật đầu gắp một miếng thịt chín bỏ vào miệng, tôi còn đang cảm thấy khó hiểu vì thái độ yêu đời này của cậu ta thì cậu ta đã cảm thán thêm một câu nữa.
- Khi nãy là lần đầu tiên tôi vào chợ khuya đó. Thật náo nhiệt!
Tôi cười.
- Còn có nhiều thứ hay ho trong đó lắm.
Khôi Vĩ lại tiếp tục ăn thịt nướng, rồi đột nhiên khẽ " A" lên như vừa nhớ ra một điều gì.
- Đây cũng là lần đầu tiên tôi mặc áo tình nhân nữa.
Tôi ngậm miệng không muốn nói gì thêm.
Một vài người đi bộ dưới lòng đường thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi và Khôi Vĩ rồi nhoẻn miệng cười. Lần này những ánh nhìn không giống như cách mà sinh viên trường đại H nhìn tôi khi ở cùng Khôi Vĩ, ánh mắt của những người lạ có chút gì đó như thích thú xen lẫn sự ngưỡng mộ.
Đúng là nên ngưỡng mộ thật. Cái tên bên cạnh tôi chỉ biết ăn mà không biết nướng kìa!
Tôi cho mấy xiên thịt nữa lên vỉ nướng, liếc qua 3 chồng đĩa hết trơn để bên cạnh, thều thào hỏi.
- Khôi Vĩ, có thật là cậu bị bệnh đau dạ dày không vậy?
Khôi Vĩ vừa ăn vừa hồn nhiên nói.
- Tôi chỉ không ăn được đồ ăn cay thôi. Còn thịt nướng không tẩm gia vị thế này thì không sao.
Tôi nghẹn ngào.
- Vậy cậu còn có thể ăn được bao nhiêu đĩa nữa?
- Tôi cũng không biết nữa – Cậu ta nhún vai – Nhưng tôi thích món thịt này.
Mùi thịt nướng từ dạ dày đẩy lên cổ khiến tôi ngai ngái. Từ lúc ăn hết đĩa thứ nhất tôi tưởng như dạ dày mình không thể chứa thêm được bất kì thứ gì nữa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh vì sợ không khí chui vào miệng lại khiến dạ dày thêm to ra. Ấy vậy mà cái tên ngồi đối diện tôi lúc này, người được cho là có tiền sử bệnh đau dạ dày thì ăn liền lúc hết 3 đĩa liên tiếp. Một bàn 2 người. Mỗi người một việc. Tôi nướng thịt. Cậu ta gắp bỏ vào miệng.
Ăn hết đĩa thứ 5, cậu ta vươn vai, hồn nhiên cảm thán.
- Tôi no quá.
Tôi liếc nhìn thần thái của cậu ta, nghiêm túc khẳng định.
- Dạ dày của người ta là dạ dày. Còn dạ dày của cậu chắc là dạ dày Plus!
- Haha. Không phải dạ dày Plus nữa đâu chị, phải gọi là dạ dày Pad mới đúng. Chà. No quá!
Tôi cười méo xệch! Da đầu lúc này hơi râm ran khi chợt nhớ ra một thông tin. " Những người đau dạ dày không nên để bụng đói cũng như để bụng quá no" . Vậy nên tôi miễn cưỡng nán lại một chút.
Đương ngồi vu vơ đợi dạ dày của Khôi Vĩ tiêu hóa 5 đĩa thịt nướng khi nãy - thì tôi để ý thấy trong quán lúc này xuất hiện một cậu bé hát rong đường phố. Cậu bé chừng 8 đến 10 tuổi, trên vai đeo một chiếc đàn ghi-ta hơi cũ, quần áo cậu hơi nhăn nhúm. Cậu bé đi đến từng bàn một rồi lễ phép hỏi mọi người có muốn nghe nhạc không. Tiếc là khách trong quán thịt nướng này chỉ muốn ăn uống chứ không hề có hứng nghe nhạc . Tôi đắn đo một chút sau rồi đưa tay lên không trung, vẫy cậu bé lại phía bàn mình.
Cậu bé với cây đàn nhanh chóng chạy lại bàn tôi, cậu cười ngoác miệng.
- Chị xinh đẹp, chị muốn nghe em hát bài gì vậy?
Tôi mỉm cười với cậu rồi khẽ thì thầm.
- Em tên gì?
Cậu bé thoáng bất ngờ nhưng rồi cậu lại nhoẻn miệng cười.
- Em tên Minh. Chị muốn em đánh đàn cho chị nghe chứ?
Tôi lắc đầu, lí lắc nói.
- Chị sẽ đánh đàn. Còn em thì....
Cậu bé Minh há miệng kinh ngạc, nhưng nhận được cái nháy mắt của tôi, cậu hiểu ý, cậu lại nhoẻn miệng cười và đưa cho tôi cây đàn.
Tôi cầm lấy cây đàn ghita, hít một hơi thật sâu. Cũng khá lâu rồi tôi chưa chơi đàn, áng chừng hơn 3 năm về trước. Tôi lướt nhẹ ngón tay trên những dây đàn rồi bắt đầu chơi một bản nhạc. Tôi gảy bài "Romance De Amour".
Những tiếng ồn xung quanh như ngừng lại, tôi tập trung vào bài nhạc của mình, bên tai chỉ có tiếng gió du dương, tiếng những giọt nước mưa tí tách rơi trên mái hiên và tiếng trái tim mình đập nhịp nhàng ổn định.
Tôi khẽ ngẩng đầu lên khi kết thúc bài nhạc. Cậu bé Minh ngây người nhìn tôi, nhưng ngay lập tức cậu vỗ tay rối rít.
- Tuyệt. Chị thật tuyệt. Chị chơi hay quá.
Sau lưng cậu bé cũng có rất nhiều tiếng vỗ tay tương tự. Mọi người trong quán đều đổ dồn mắt về phía bàn của tôi. Tôi ái ngại nhìn mọi người xung quanh, cúi đầu cảm kích.
Sau sực nhớ ra một điều, tôi quay sang phía người ngồi ở đầu bàn đối diện. Chậc! Đúng là tôi đã bỏ rơi Khôi Vĩ với chiếc dạ dày Pad của cậu ta - khi trong quán xuất hiện cậu bé Minh với cây đàn ghi-ta này. Thấy tôi quay sang, Khôi Vĩ chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu ta nhìn tôi như thể vị trí của tôi bây giờ đã lên một tầm cao mới, không còn đứng ở bục với vai một bà chị già khó ưa nữa mà thực chất là một bà thím già có tài gẩy vài nốt nhạc. Tôi cười gượng gạo, dè dặt hỏi.
- Cậu muốn nghe thêm một bài đàn nữa không?
Khuôn miệng cậu ta không giấu nổi một nụ cười, cậu ta gật đầu. Tôi cũng gật đầu lại. Tay tôi tiếp tục lướt trên những dây đàn và tôi gảy bài "Happy birthday", lặp lại 3 lần liên tiếp. Kết thúc nốt nhạc cuối cùng của lần thứ 3, tôi nói với âm lượng vừa đủ để cậu ta có thể nghe thấy.
- Khôi Vĩ. Chúc mừng sinh nhật cậu.
Khôi Vĩ bất động, ánh mắt như chứa một làn nước mỏng, bờ môi cậu ta run run. Thoảng trong giây lát, tôi thấy nét mặt cậu ta thoáng ửng hồng, nhưng chưa đến 3 giây sau, thần khí lại trở về trạng thái trầm mặc như lúc đầu. Cậu ta mở lời với chất giọng thâm trầm.
- Cám ơn chị.
Tôi cười Hihi trong lòng. Kể từ cái lúc quen biết cậu ta cho đến giây phút này, thì đây là lần đầu tiên tôi thấy nét mặt bối rối của Khôi Vĩ. Trước giờ cậu ta chỉ có hai sắc thái. Nhăn nhó và cười khoái trí. Thần khí thì chỉ có hai biểu hiện. Lạnh lùng và Lắm mưu mô. Vậy mà khi nãy... Nghĩ đến đây tôi lại cười Hihi trong lòng.
Đương lúc còn trong giây phút hỉ hả thì bên cạnh, một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên.
- Wow. Anh thật may mắn vì được làm bạn trai của chị xinh đẹp chơi ghita cực đỉnh này đấy.
Cảm xúc đang dâng trào trong người tôi nhất thời bị câu nói này kéo tụt xuống không vận tốc. Nụ cười Hihi trong lòng tôi cũng tắt lịm. Tôi quay sang phía cậu bé Minh, trả lại cho cậu bé cây đàn rồi nghiêm giọng dọa nạt cậu bé.
- Này, có phải em đang trù ẻo chị hay không mà lại nói chị là....
Tôi liếc mắt lên nhìn hoàn cảnh hiện giờ rồi ngập ngừng thu lại lời nói của mình, lúc này, một vài người trong quán đang tiến lại gần phía cậu bé Minh và thả vào thùng giấy trước mặt cậu vài tờ tiền. Và gần như hơn 1 tiếng sau đó cậu bé khá là bận rộn với cây đàn của mình, những vị khách trong quán thịt nướng bỗng dưng lại có hứng nghe nhạc. Cậu bé Minh cười rất rạng rỡ trong khi chơi đàn, thỉnh thoảng cậu lại nhìn về phía chỗ tôi ngồi rồi nháy mắt một cái.
Và ngay cả lúc tôi và Khôi Vĩ ngồi trong taxi để trở về đại học H thì cậu bé vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi, đó là nụ cười trẻ thơ đẹp nhất mà tôi từng thấy.
***
Vừa đặt chân xuống cổng trường, điện thoại tôi báo có tin nhắn từ Messenger. Tin nhắn từ Khôi Vĩ.
- "Buzz. Hôm nay chị thật tuyệt".
Tôi tròn mắt quay sang nhìn người bên cạnh, cậu ta mỉm cười đưa điện thoại lên vẫy vẫy. Tên này bị tự kỉ loại nặng à? Tôi gõ vào mục trả lời.
- "Cậu bị tự kỉ à?"
- " Không. Nhưng tôi muốn nói cám ơn chị."
Tôi quay sang nhìn bộ quần áo mầu hồng trên người cậu ta, sau rồi nhắn.
- " Tôi đã nói gu thẩm mĩ của tôi rất tinh tế rồi."
Người bên cạnh trút một tiếng thở dài như đang chịu đựng điều gì đó, sau mới bấm điện thoại.
- " Cám ơn chị vì chị đã không hỏi tôi lí do vì sao tôi lại đứng dưới cây cầu đó".
- " Nếu cậu muốn nói với tôi, thì dù tôi không hỏi cậu cũng nói."
Khôi Vĩ nhận được tin nhắn của tôi thì im lặng một lúc. Sau tắt điện thoại, quay sang nhìn tôi, giọng trầm trầm.
- Thiên Du. Hôm nay cám ơn chị rất nhiều. Đây là lần sinh nhật rất có ý nghĩa với tôi.
Tôi xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, đáp vu vơ.
- Cũng không có gì lớn lao.
Khôi Vĩ nghe tôi đáp vậy thì đút tay vào túi quần, khẽ hắng giọng.
- Nể tình hôm nay chị khá là hiền lành trong lúc chơi đàn ghita nên ... khụ khụ, tôi sẽ cho chị một ân huệ. Bây giờ chị muốn tôi làm gì cho chị thì tôi cũng đồng ý hết. Ngoại trừ...
Tôi ngẩng đầu lên nghe ngóng điều tiếp theo. Đôi mắt đen của cậu ta sượt qua tôi, đoạn cậu ta nhếch môi cười, cúi xuống, thì thầm bổ sung.
- ...Ngoại trừ việc sử dụng body của tôi.
Tôi suýt sặc nước miếng. Vừa mới len lỏi cái suy nghĩ cậu ta cũng là người biết trước biết sau thì đã bị dội ngay một gáo nước lạnh. Cậu ta mà biết trước biết sau ư? Trừ khi lợn lái biết leo cây! Tôi mà có ý nghĩ lợi dụng body của cậu ư? Trừ khi lợn lái biết đi guốc leo cây nốt!
Ý. Nhưng mà ...Tôi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, dịu dàng gật đầu.
Khôi Vĩ nhướn mày, nụ cười trên môi có đến phân nửa sự gian tà, cậu ta khẽ nhếch môi.
- Chị muốn điều gì?
Tôi chớp mắt e lệ.
- Trả lại tôi lá bùa may mắn!
- Okay!
Tôi tròn mắt. Quyết định nhanh như vậy ư?
Nét mặt Khôi Vĩ không có gì tỏ ta là bất ngờ. Cậu ta từ từ mở ví, lấy ra chiếc bùa may mắn, chìa ra phía trước mặt tôi.
- Đây. Trả lại chị.
Tôi hí hửng cầm lấy, vuốt ve sờ nắn như báu vật. Nhưng mà hình như lá bùa may mắn của tôi nặng và to hơn lúc trước thì phải.
- Cậu tẩm bổ bằng cái gì mà lá bùa của tôi nhanh béo vậy? Nhìn to và nặng hơn lúc trước.
Khôi Vĩ nhún vai.
- Chắc tại lá bùa này đã hút hết thần khí của tôi nên mới béo tốt như vậy đó.
Tôi cười méo xệch.
- Thần khí của cậu tốt quá ha!
Khôi Vĩ đang định mở miệng nói điều gì đó thì chợt cậu ta nghiêng đầu sang phía bên phải nhìn về khoảng không phiá sau lưng tôi, giọng điệu không giấu nổi sự thích thú.
- Hôm nay có vẻ có nhiều Couple quá nhỉ.
Tôi theo hướng mắt cậu ta, thuận đà quay đầu lại. Phân nửa mặt tôi đen thui!
Phía trước, cách tôi chừng hơn hai chục bước chân, Tuyết Mai và bạn trai đang nắm tay nhau cười rạng rỡ, đúng lúc này Tuyết Mai nhìn thấy tôi và Khôi Vĩ, bắt gặp ánh mắt của tôi nó ngây người trong giây lát. Nhưng rất nhanh chóng Tuyết Mai đưa một tay lên vẫy vẫy, vui vẻ mở lời.
- Xin chào. Hai người cũng đi chơi về muộn hả?
Tôi chưa kịp mở miệng thì phía sau lưng Khôi Vĩ đã đáp.
- Chào. Đúng là bọn tôi vừa đi chơi về tới đây.
Sau câu chào, Tuyết Mai cùng bạn trai đã bước đến gần tôi, Tuyết Mai nháy mắt.
- Về muộn dữ.
Tôi cười khan hai tiếng, liếc sang người đứng bên cạnh Tuyết Mai, tôi ngại ngùng mở lời.
- Chào anh, Tiến Vũ.
- Chào em, Thiên Du. - Anh Tiến Vũ gật đầu chào lại tôi, đoạn liếc sang nhìn Khôi Vĩ, xong lại đẩy ánh mắt có ý trách móc về phía tôi, anh hơi nhíu mày - Này Hạ Thiên Du, em có bạn trai mà chưa ra mắt anh là không đúng rồi.
Tôi ngẩng đầu ngước mắt lên bên trái nhìn Khôi Vĩ, vừa vặn cậu ta cúi xuống nhìn tôi. Đôi mắt cậu ta lấp lánh như ánh bạc, khóe miệng lại hơi cong lên ẩn hiện một nụ cười, về tổng thể thì trông rất ung dung tự mãn. Tôi bị ánh nhìn của cậu ta thâu tóm, gai ốc nổi lên rần rần. Sao hôm nay ai cũng nghĩ tôi với cái tên họ Khôi này là một cặp vậy?
Tôi cười gượng gạo móc ngón cái chỉ sang Khôi Vĩ rồi quay sang nhìn anh Tiến Vũ, tôi thều thào giải thích.
- Dạ, đây là Khôi Vĩ. Học cùng trường em. Cậu ấy là....học trò của em!
Dù không quay đầu sang nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của Khôi Vĩ đang chiếu tướng trên đỉnh đầu của mình. Đối diện, Tuyết Mai đang cố nhịn cười. Anh Tiến Vũ thì khẽ "À" lên một tiếng, đoạn anh chủ động chìa tay ra phía trước hướng về phía Khôi Vĩ.
- Xin chào Khôi Vĩ. Tôi là Tiến Vũ.
Người đứng cạnh tôi cũng đưa tay ra, trả lời bằng giọng nhẹ như gió thoảng mây bay.
- Xin chào. Tôi là Khôi Vĩ.
Sau cái bắt tay của Khôi Vĩ và anh Tiến Vũ, Tuyết Mai nhanh chóng chuyển đề tài.
- Thời tiết dễ chịu thế này, hai người có muốn đi cùng tới bờ sông Vân ăn thịt nướng không? - Đoạn Tuyết Mai quay sang phía bạn trai của mình rồi huých tay bạn trai một cái - Anh Tiến Vũ, hiếm khi nào anh với Khôi Vĩ gặp nhau, anh mời cậu ấy đến bờ sông Vân cùng tụi mình đi.
Bọn họ rất hiểu ý nhau. Anh Tiến Vũ khẽ gật đầu với Tuyết Mai rồi quay sang phía Khôi Vĩ mở lời.
- Cậu thấy thế nào Khôi Vĩ? Có muốn nhập tiệc bữa nay không?
Khôi Vĩ nghe vậy thì quay sang phía tôi, rẫu rĩ đáp.
- Kẻ làm học trò chỉ biết nghe theo lời của thầy. Nếu Hạ Thiên Du cho tôi đi, thì tôi đi.
Tôi nghe xong suýt té. Cái tên Khôi Vĩ láu cá đó học cái ngữ điệu ông cụ này ở đâu vậy?
Tuyết Mai và bạn trai không ai bảo ai đồng loạt quay đầu về phía tôi đợi chờ câu trả lời. Tôi vặn vẹo tay, khổ sở nói.
- Bây giờ hơi muộn... - Rồi chợt nhớ ra tôi khẽ kêu lên - Với lại lúc nãy Khôi Vĩ cũng ăn khá nhiều thịt nướng rồi!
Khôi Vĩ nghe vậy thì đáp bằng giọng rất nghiêm túc.
- Giờ thật hơi muộn, may là bác bảo vệ biết tôi nên tôi cũng có thể nói giúp mọi người nếu về muộn. À. Bữa tối vừa rồi đúng là thầy tôi có nướng rất nhiều thịt cho tôi ăn.
Ba sọc đen chạy dài trên trán. Cái con người này có nhất thiết phải thành thật một cách quá phấn khích như vậy không?
- Bạn tôi nướng thịt cho cậu ăn ư? Hôm nay đúng là một ngày đặc biệt đấy! – Tuyết Mai quay sang nháy mắt với tôi rồi kêu ré lên – Lại cùng nhau mặc quần áo đôi nữa chứ.
Khôi Vĩ gật đầu.
- Hôm nay đúng là ngày đặc biệt với tôi. Và đây đúng là quần áo tình nhân.
Cả anh Tiến Vũ và Tuyết Mai đều đưa mắt nhìn tôi, trên miệng họ không giấu nổi một nụ cười ngoại mục. Tôi đoán chắc họ phải khổ lắm mới nhịn được nụ cười này. Tôi gần như bất lực.
- Hôm nay là sinh nhật của Khôi Vĩ nên là mới có những chuyện thế này. Hai người làm ơn đừng nghĩ xa xôi.
- Sinh nhật Khôi Vĩ ư? – Tuyết Mai lặp lại với vẻ mặt hết sức kinh ngạc, rồi nó đột ngột hạ tông giọng trách móc – Hạ Thiên Du, lẽ ra mày phải thông báo cho mọi người biết để chúc mừng Khôi Vĩ chứ, lại còn dám một mình độc chiếm Khôi Vĩ.
Tôi hết nói nổi nó luôn.
Kế bên, điện thoại của Khôi Vĩ chợt đổ chuông báo có cuộc gọi đến. Cậu ta gật đầu với hai người đối diện rồi bước ra khỏi cuộc trò chuyện để nghe điện thoại. Nhân cơ hội này Tuyết Mai kéo tay tôi lại, rồi nó xổ ra một tràng.
- Du, lúc trời mưa như trút mày đã liều mạng chạy ra ngoài là để đi tìm Khôi Vĩ hả? Hai người đã đi đâu? Sao lúc trở về lại mặc đồ đôi thế? Đã có chuyện gì xảy ra rồi? Bây giờ có thể nói vắn tắt được không?
Tôi khẽ rùng mình một cái. Tôi bỏ qua nó rồi ngẩng đầu nhìn anh Tiến Vũ, tôi nói với anh bằng giọng cảm thông sâu sắc.
- Em rất hâm mộ sự chịu đựng phi thường của anh. Sao anh lại có thể chịu đựng được bạn em ngần ấy tháng cơ chứ.
Anh Tiến Vũ khẽ cười.
- Anh quen rồi. Lúc tối Tuyết Mai cứ nằng nặc bắt anh lái xe chở cô ấy đi tìm em. Lúc nhận được tin nhắn của em cô ấy mới đồng ý đi chơi cùng anh đó.
Bọn họ người tung kẻ hứng phối hợp rất ăn ý, tôi trút ra một hơi thở đấy bất lực.
- Hai người đúng là....
Còn định nói trêu Tuyết Mai vài câu nữa nhưng nhác thấy Khôi Vĩ quay lại tôi ngậm miệng luôn.
Rất nhanh chóng Khôi Vĩ thông báo.
- Hiện giờ bạn bè của tôi có tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ ở sông Vân. Vừa hay khi nãy nhận lời mời của hai người, tôi nghĩ chi bằng mọi người cùng tôi nhập tiệc. Bạn bè tôi cũng là chỗ quen biết với Tuyết Mai nên chắc mọi người cũng không có gì phải e dè - Đoạn quay sang phía tôi giọng hạ xuống một bậc - Tất nhiên là chúng ta sẽ đến buổi tiệc này ngay sau khi thầy tôi đồng ý đi cùng.
!!!
Sông Vân cách trường đại học H chừng 2 cây số về hướng đông. Đây là con sông nằm giữa thành phố A và B. Hai bên bờ sông sầm uất nhộn nhịp.
Địa điểm diễn ra "Bữa tiệc nho nhỏ" mà Khôi Vĩ nói là một nhà hàng ăn kiểu Thái tọa lạc ở vị trí đẹp nhất, một nơi mà từ góc độ này nếu nhìn về phía trước có thể thấy mặt nước sáng loáng và cả thành phố A, còn khi xoay người lại thì sẽ thấy mặt nước dập dình cùng toàn cảnh thành phố B. Chính xác nhà hàng này là một du thuyền lặng lẽ trôi nổi giữa dòng sông.
Khi 4 người bọn tôi vừa đặt chân lên du thuyền, thì một nhóm người lập tức ùa đến vây quanh. Dẫn đầu là Khủng Long.
Thấy đám người tụi tôi, ánh mắt Khủng Long có phần dễ chịu hơn so với thường ngày, nhưng khi ánh mắt gã liếc thấy bộ quần áo trên người Khôi Vĩ đoạn lại nghiêng đầu ra phía sau liếc bộ quần áo của tôi, gã đơ ra trong giây lát. Cơ miệng giần giật mãi vẫn chưa biết diễn tả cảm xúc thế nào. Đám người phía sau sắc mặt cũng không khá khẩm hơn.
Khôi Vĩ ho khụ một cái, lạnh lùng hỏi.
- Nhìn tôi hôm nay khác lắm à?
Khủng Long cười cười, khóe miệng cứng đờ giờ mới giãn ra, giọng nói cứng ngắc ngày thường hạ xuống vài cung bậc.
- Thời trang hôm nay của đại ca quả thật rất trẻ trung và....xuất chúng.
Đám người phía sau được đà cũng hết mực cảm thán.
- Đúng. Quả là rất xuất chúng! Quá tuyệt!
Khôi Vĩ nghe vậy thì quay lại nhìn tôi, nhếch miệng nói.
- Là thầy tôi mua cho tôi đó.
Cái chữ "Thầy" cậu ta cố tình nhấn mạnh rồi kéo dài ra, cả đám người khẽ "Ồ" lên rồi nghiêng đầu về phía tôi, ánh mắt vô cùng long lanh ngưỡng mộ. Tôi cười gượng gạo đưa tay ra vẫy vẫy.
Tiếp đến là một màn giới thiệu dây dưa độ hơn chục phút, kết thúc màn giới thiệu không khí có phần bớt dè chừng hơn, mọi người nhìn nhau trìu mến vui vẻ. Tôi để ý một lượt mới nhận ra trong đám người này toàn là bạn bè cùng lớp của Khôi Vĩ, tuyệt nhiên không có một cô gái nào.
Sau màn chào hỏi nhiệt tình, cả đoàn người bước vào bên trong du thuyền. Không gian bên trong được bài trí khá là bắt mắt. Ánh đèn chùm sáng rực rỡ, những chiếc bàn tròn trắng tinh bày rất nhiều món ăn Thái Lan nổi tiếng. Phía trung tâm là một chiếc bánh sinh nhật nhiều tầng được trang trí rất tỉ mỉ, phía trên khắc một dòng chữ "Happy birthday Khôi Vĩ" mầu đỏ.
Không gian lúc này khá náo nhiệt, tiếng nhạc sôi động, tiếng bật sâm-panh, tiếng chúc tụng vang lên không ngớt.
Giữa trung tâm, Khôi Vĩ đang cười nói vui vẻ với đám bạn, cạnh tôi Tuyết Mai và anh Tiến Vũ đang nói chuyện với một nhóm nam sinh năm nhất, xa xa kia thấp thoáng bóng dáng Khủng Long đang điều chỉnh nhạc. Tôi nhất thời nhàn rỗi, tần ngần một chút rồi lựa đại lấy một quả táo trên bàn, kiếm cớ bước ra ngoài.
Phía bên ngoài, thời tiết khá là dễ chịu, không khí vô cùng trong lành và mát mẻ.
Thành phố B về khuya lấp lánh ánh đèn mầu đỏ phát ra từ những tòa nhà cao tầng, từ vị trí này có thể thấy rất rõ bảng hiệu học viện cảnh sát. Học viện cảnh sát có VươngVăn.
Cũng đã rất lâu rồi tôi chưa gặp anh.
Còn nhớ khoảng thời gian cuối năm nhất chúng tôi rảnh rỗi khá nhiều nên Tuyết Mai thường rủ tôi sang thành phố B. Có lần sang mua sắm, có lần sang gặp vài người bạn cấp 3 của Tuyết Mai, cũng có khi chỉ là sang đổi gió. Và cũng chính khoảng thời gian này tôi quen anh họ của Tuyết Mai - VươngVăn.
Tôi còn nhớ năm đó thành phố B có một lễ hội đường phố rất lớn, Tuyết Mai dẫn tôi qua đó chơi rồi tình cờ gặp anh. Anh là VươngVăn. Hơn tôi 3 tuổi. Sinh viên năm cuối học viện cảnh sát nhân dân chuyên ngành Tâm lí học tội phạm. Tính anh thẳng thắn ôn hòa. Anh dẫn bọn tôi tham quan rất nhiều cảnh đẹp của thành phố B. Tối hôm đó sau khi tiễn bọn tôi về thành phố A, biết tôi có đam mê với chuyên ngành Tâm lí học nên anh có trao đổi số điện thoại với tôi.
Thình thoảng anh có gọi điện cho tôi, chủ yếu là những câu chuyện xung quanh việc học tập. Anh và tôi giữ liên lạc với nhau một khoảng thời gian chừng nửa học kì cho đến khi anh nhận được giấy giới thiệu thực tập của trường. Với thành tích xuất sắc anh được nhà trường giới thiệu đến cục Công an ở thành phố X, cách thành phố B hơn 1000 cây số. Lần gặp mặt cuối cùng, tôi và Tuyết Mai tiễn anh ra ga tầu. Sau một hồi dặn dò, Tuyết Mai biết ý đã để tôi và anh nói chuyện riêng. VươngVăn im lặng một hồi lâu, lát sau anh mới mở lời " Thiên Du, em có đủ kiên nhẫn đợi anh về không?". Chưa đợi tôi trả lời, anh đã bày tỏ tình cảm với tôi " Thiên Du. Anh thích em". Dù thời gian quen biết VươngVăn chưa đủ lâu nhưng tôi học được ở anh rất nhiều. Anh chỉ tôi rất nhiều về kiến thức Tâm lí học. Trong mắt tôi, anh như một bậc tiền bối, một tấm gương để tôi học tập. Tình cảm chỉ dừng lại ở mức đó. Không hơn không kém. Tôi mỉm cười đáp "Anh mãi là người mà em kính trọng." VươngVăn hiểu ý tôi. Nụ cười của anh nhàn nhạt " Em chung thủy một cách ngốc nghếch". VươngVăn nói vậy bởi anh biết tình cảm của tôi đã đặt ở một nơi xa xôi, một người mà tôi không bao giờ có thể chạm tới - là Rain.
Tôi và VươngVăn vẫn giữ liên lạc. Anh tốt nghiệp rồi nhanh chóng đầu quân cho cục Công an rồi định cư luôn ở thành phố X. Công việc bận rộn, có khi ba bốn tháng mới gọi điện cho tôi một lần. Tình cảm như anh trai em gái.
Vừa rồi trong du thuyền tôi có nhận được tin nhắn của VươngVăn " Em gái. Cô ấy đã đồng ý rồi". Tôi mỉm cười nhắn tin lại cho anh " Chúc mừng anh có bạn gái và chúc mừng em đã có chị dâu". Hai phút sau tin nhắn của anh tới. Anh hỏi " Em thì sao?" Tôi không trả lời tin nhắn của anh, tôi cảm thấy hơi ngột ngạt và bước ra ngoài boong du thuyền. Trầm ngâm một lúc điện thoại lại báo tin nhắn. " Hạ Thiên Du, em quả là cứng đầu và cố chấp". Tôi phì cười thầm nghĩ: Câu nói này sao mà giống Vương Tuyết Mai đến vậy? Đúng là anh em nhà họ Vương! Tôi bấm bàn phím điện thoại trả lời tin nhắn của VươngVăn, tôi trả lời vỏn vẹn " Kệ em".
- Công nhận rằng chị đúng là quá cứng đầu và cố chấp.
Tôi giật bắn mình, hấp tấp quay người lại. Khôi Vĩ đã đứng thù lù một đống ở phía sau tự bao giờ. Tôi lắp bắp.
- Cậu đến từ lúc nào?
Khôi Vĩ nhún vai.
- Từ lúc chị nhận được tin nhắn từ người có tên trong danh bạ điện thoại là "Anh Vương Văn" với nội dung tin nhắn " Hạ Thiên Du, em quả là cứng đầu và cố chấp".
Tôi trợn mắt.
- Cậu còn cả gan dám đọc trộm tin nhắn của tôi nữa hả?
Khôi Vĩ lạnh lùng nói.
- Nếu có trách thì nên trách chiều cao của chị. Tôi từ phía sau chị bước đến, khi cúi đầu xuống thì vừa lúc chị mở điện thoại đọc tin nhắn. Và thế là tin nhắn của chị đập vào mắt tôi.
Tôi nghẹn họng. Ý cười trên khuôn mặt của Khôi Vĩ lún sâu hơn.
- Dù chị trách sai tôi nhưng hôm nay tôi rất hài lòng về những gì chị đã làm cho tôi - Đoạn cúi xuống nhìn bộ quần áo trên người, nháy mắt một cái - Bộ đồ này về cơ bản thì cũng được!
Tôi cười khan hai tiếng.
- Vốn dĩ tôi biết cậu rất hợp với những thứ đồ dễ thương và trong sáng.
Ánh mắt Khôi Vĩ thoáng tối om. Cậu ta ngẩn ra vài giây rồi đột nhiên tiến về phía tôi thì thầm.
- Ngoài ra tôi còn rất thích hợp với nghề điều tra tội phạm nữa. Đặc biệt là Tâm lí học tội phạm.
Tôi nuốt nước bọt đánh "ực" hỏi lại.
- Cậu cũng từng thích Tâm lí học tội phạm?
Khôi Vĩ dựa tay vào thanh lan can, bình thản nói.
- Chị cũng có nhã hứng?
Tôi xoay người sang nhìn Khôi Vĩ. Kì thực trong lòng lúc này hình ảnh cậu ta hoàn toàn mới mẻ. Tôi gật đầu.
- Có thời gian tôi từng tìm hiểu. Chậc. Quả đúng là thầy nào trò đấy. Ngay cả sở thích cũng có phần tương đồng.
Khôi Vĩ nghe vậy thì quay sang quắc mắt nhìn tôi. Tôi cười cười rồi đưa trái táo trên tay mình cho cậu ta.
- Đây. Học trò ăn đi.
Khôi Vĩ khẽ "hừ" một tiếng.
- Sao chị không mang luôn trái táo này đi mà cảm tạ sư công?
- Sư công nào?
- Thầy của thầy không là sư công thì là gì? Không phải chị coi Vương Văn như thầy của mình sao? IQ của chị đã thấp nay cả EQ cũng ngang trình?
- Sao cậu biết anh Vương Văn từng là người hướng dẫn tôi?
Khôi Vĩ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ buổi sớm.
- Mọi thông tin về chị, tôi đều biết.
Tôi nhất thời bị kích động.
Lời nói của cậu ta khiến da đầu tôi râm ran. Ánh mắt của cậu ta khiến tôi lúng túng. Cổ họng tôi khô khốc. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nói những câu kì quái như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị tê liệt trước ánh nhìn của cậu ta.
Quái quỷ thật!
Đúng lúc này một người phục vụ đẩy một xe đồ ăn đi qua, tôi như người chết đuối vớ được phao, rối rít gọi anh ta lại và chạy đến rót một cốc nước lạnh. Khi tôi uống nước xong, người phục vụ lịch sự hỏi.
- Cô có dùng thêm bánh không?
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
Khôi Vĩ rất nhanh chóng sải chân bước lại gần, nhìn thấy tôi đang ăn bánh thì cũng thò tay lấy một chiếc bỏ vào miệng. Cậu ta ăn xong lại tiếp tục ăn thêm cái nữa. Sau khi ăn hết cái thứ ba, cậu ta quay sang phía người phục vụ, tỏ ý rất hài lòng, mở miệng hỏi.
- Đây là bánh gì vậy?
Người phục vụ còn chưa lên tiếng, tôi đã nhanh miệng hơn.
- Khanom krok [1].
Khôi Vĩ ngỡ ngàng quay sang nhìn tôi, thành tâm thành ý cất giọng khâm phục.
- Chị thật sành ăn đấy.
Tôi nhún vai không đáp, vẫn tiếp tục ăn bánh. Khôi Vĩ nở nụ cười toét miệng, thì thầm.
- Có vẻ chị rất thích đồ ăn của Thái Lan.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, nhếch môi nói.
- Ngày trước ở Thái, lúc còn trong thân hình là một cậu con trai, tôi đã rất thích bánh Khanom krok này.
"Cạch" tiếng chiếc dĩa từ trên tay Khôi Vĩ rơi xuống đĩa bánh, mặt cậu ta tối om, cơ miệng giần giật không nói lên lời.
"Choang" tiếng khay đựng đồ uống của người phục vụ rơi xuống mặt đất, nét mặt anh ta cứng đờ như hóa đá.
Tôi thở dài đánh thượt, lắc đầu nhè nhẹ rồi thong thả chắp hai tay sau lưng, hiên ngang bước vào bên trong du thuyền.
...
Chú thích từ tác giả.
[1] Khanom krok. Bánh dừa của Thái Lan. Bánh được làm từ bột mì và sữa dừa trộn theo một tỉ lệ nhất định rồi đem nướng trên than củi. Khi chín, người ta sẽ rắc lên trên bánh một chút hẹ tây cho thêm phần bắt mắt cũng như tăng độ thơm và làm giảm độ ngọt béo của nước cốt dừa. Món ăn này tuy ngọt nhưng không hề ngán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...