Trong tân phòng nến đỏ soi rọi, Mộng Hàm Yên tắm nước nóng xong, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Từ khi khôi phục ký ức, nàng không còn là thiếu nữ hồ đồ kia nữa mà đã là thiên nữ.
Tuyết Trần Phong lật xem tất cả tin tức trong thư phòng, lúc quay về phòng ngủ thì thấy cảnh nàng mệt mỏi nằm trên giường.
Tối nay nàng vô cùng quyến rũ khiến hắn không nỡ dời mắt.
- Khí âm sát của huynh quá nặng, số mệnh cô đơn đời đời kiếp kiếp, đã định sẵn sẽ bơ vơ vĩnh viễn không người bầu bạn.
Mộng Hàm Yên ngước mắt nhìn Tuyết Trần Phong, hàng mi dày cong vểnh như cánh thiên nga đen xòe ra.
- Vương phi của bổn vương nói vậy, há chẳng phải là tự nguyền rủa mình sao? Bây giờ nàng là tân nương của bổn vương! Bổn vương sao có thể không người bầu bạn?
Tuyết Trần Phong đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay khẽ nắm chiếc cằm trơn mịn của nàng, tiếp cận ngọc dung hoàn mỹ của nàng một cách bá đạo.
- Ta vốn là người bạc mệnh, dĩ nhiên không thể theo phu quân tới thiên hoang địa lão.
Đôi môi đỏ mềm mại như hoa hồng của Mộng Hàm Yên hơi cong lên, giọng nói trong trẻo rơi vào tai hắn. Rõ ràng là giọng nói êm ái nhưng lời nói ra khiến hắn rất không thích nghe.
Hắn che lấy môi nàng, không cho nàng nói những lời hắn không thích nghe nữa.
Nghe nàng nhàn nhạt nói về sống chết của mình, hắn bỗng dưng cảm thấy một nỗi hoảng hốt không tên.
Hắn sợ nàng thật sự sẽ giống như bọt biển, trong nháy mắt tan biến dưới ánh mặt trời.
Mộng Hàm Yên không ngờ hắn lại đột nhiên hôn mình, đôi môi lạnh lẽo ấy khiến nàng cảm thấy nóng rực.
Đúng lúc này, nàng từ từ nhắm mắt lại, đưa “Trường Sinh Quyết” do nàng tu luyện hóa thành một hạt giống, chuyển từ miệng nàng vào miệng hắn, gieo vào nơi sâu thẳm linh hồn hắn.
“Trường Sinh Quyết” khởi nguồn từ thiên nữ có lẽ có thể xoay chuyển vận mệnh hắn, khiến hắn không còn đời đời kiếp kiếp cô đơn nữa.
Nàng đưa tay đẩy Tuyết Trần Phong ra, bình tĩnh mà lãnh đạm, nàng rất rõ tình huống của chính mình, có thể tồn tại trên thế gian vốn đã là kỳ tích, nàng không cách nào bảo đảm mình có thể sống thêm được mấy ngày.
- Ngủ đi! Ngày mai còn phải đi tìm Lãnh Vân Thương.
Nghe giọng nói trong trẻo nhàn nhạt của nàng, trong lòng Tuyết Trần Phong bỗng dâng lên một cảm giác cô đơn.
Mộng Hàm Yên không đuổi hắn đi, trực tiếp nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nàng biết hắn sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn, lòng nàng tin tưởng hắn.
Tuyết Trần Phong thấy nàng ngủ không phòng bị, bèn ngồi xuống chiếc giường mềm bên hiên cửa sổ, ngóng nhìn bầu trời đêm bên ngoài.
Bầu trời đêm đen nhánh như chiếc nghiên mực với vầng trăng lạnh treo lơ lửng giữa không trung, cực kỳ giống vẻ trong trẻo lành lạnh của nàng.
Nàng hôm nay thay đổi khiến hắn cảm thấy vô cùng xa cách, tựa vầng trăng sáng giữa trời, nhìn như với tay là tới nhưng thực tế lại không thể đem chút ánh trăng nào vào giữa ngón tay.
Đêm ở phủ Quỷ vương chưa bao giờ yên tĩnh như bây giờ, sự tồn tại của nàng khiến đám yêu ma quỷ quái thi nhau lùi bước.
Giờ này khắc này, hắn mới ý thức được, nàng chính là người kia trong định mệnh của hắn.
Nhưng nàng tựa như đóa hoa mềm mại trong gió, không thể chịu nổi tuyết rơi sương lạnh, sao sẽ là cứu tinh của hắn?
Dù an bình nhưng hắn vẫn cả đêm không chợp mắt, ngồi một mình trước cửa sổ đến tận bình minh.
Trời sáng, hắn an bài một chiếc xe ngựa mang nàng ra cổng thành.
Vừa ra khỏi thành, hắn gặp Thanh Ý Dao ở ngay cổng.
Một bộ đạo bào, phong thái hơn người.
Mộng Hàm Yên vén màn xe, khẽ gật đầu với Thanh Ý Dao, giống như cách ở chung trước giờ của họ. Tình bạn giữa họ, nhìn có vẻ nhạt như nước nhưng lại sâu sắc trường tồn.
Bọn họ tìm những người cùng tên cùng họ kia nhưng không một ai là người mà nữ yêu nọ muốn tìm.
- Xem ra chỉ còn lại người cuối cùng rồi! Có điều người này tuổi tác rất cao, không biết có còn sống trên đời hay không.
Tuyết Trần Phong nói, hắn không chỉ tra xét những cái tên gần đây mà còn tra xét những thông tin từ rất lâu rồi.
- Nữ yêu nọ bị phong ấn đã lâu, người nàng ta muốn tìm nói không chừng chính là người đó.
Mộng Hàm Yên cảm thấy khả năng này rất lớn, đáng để đi tìm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...