Phi Tuyết Mộng Hoa
Bổn vương nói cần đương nhiên là cần, nàng không có quyền nói không.
Lời nói bá đạo của Tuyết Trần Phong vang lên, không cho Mộng Hàm Yên cơ hội cự tuyệt.
- Hay là, nàng không muốn cứu Nguyệt Thiển Mi?
- Hai người các huynh tuyệt đối là huynh đệ ruột! Đều đê tiện vô sỉ như nhau!
Mộng Hàm Yên thở phì phò mắng, người gì thế này?
Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.
- Quá khen.
Tuyết Trần Phong không mảy may xấu hổ, mang nàng đáp xuống Trường Ca Điện.
- Nguyệt tỷ tỷ!
Mộng Hàm Yên vừa vào liền đi tìm Nguyệt Thiển Mi nhưng không tìm thấy, chỉ thấy Cầm hầu Mai Hàn Sênh.
- Mai đại ca, tỷ tỷ muội đâu?
- Trời vừa sáng Nguyệt công chúa đã được người bên bệ hạ đón đi rồi.
Mai Hàn Sênh nói, hắn đã nói với người tới đón là Nguyệt Thiển Mi bây giờ sức khỏe kém, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng đối phương lấy ý chỉ của bệ hạ tới đón người, hắn không thể nào ngăn cản.
Nguyệt Thiển Mi là nữ nhân của bệ hạ, bây giờ xuất hiện ở chỗ hắn vốn đã khiến người khác nảy sinh nghi kỵ rồi.
Nếu hắn còn cản trở, e sẽ càng khiến người ta bàn ra tán vào.
Chính hắn không sao cả, nhưng Nguyệt Thiển Mi tương lai là nương nương trong cung, nếu bị người khác rắp tâm hãm hại sẽ vạn kiếp bất phục.
- Tên khốn Mặc Cẩn Tà! Hắn đã có mưu đồ từ sớm rồi! Làm sao bây giờ?
Mộng Hàm Yên nghe câu trả lời của Mai Hàn Sênh mới biết Mặc Cẩn Tà từ lâu đã chuẩn bị dùng Nguyệt Thiển Mi để uy hiếp nàng nghe theo sự khống chế của hắn, vì thế Nguyệt Thiển Mi mới sáng sớm đã bị hắn đưa đi.
- Còn có thể làm sao? Chỉ có thể nghĩ cách tìm người thôi. Có điều bây giờ tạm thời nàng ấy sẽ không sao, ta hiểu hắn, Nguyệt Thiển Mi còn giá trị lợi dụng nên nàng không cần lo lắng. Bây giờ chúng ta có chính sự khác phải làm, chuyện tìm Nguyệt Thiển Mi cứ giao cho Đỗ Trản đi.
Tuyết Trần Phong thấy Mặc Cẩn Tà nhanh hơn một bước, xem ra hắn cũng phải chuẩn bị sớm mới được.
- Đỗ Trản, ngươi đi điều tra xem Nguyệt Thiển Mi bị đưa đến đâu.
- Rõ.
Đỗ Trản từ chỗ tối xuất hiện, lên tiếng nhận lệnh rồi biến mất không tăm tích.
Tuyết Trần Phong và Mộng Hàm Yên rời khỏi Trường Ca Điện, Mai Hàn Sênh tuy không hiểu thần sắc nghiêm trọng của họ là xảy ra chuyện gì nhưng mơ hồ cảm thấy chuyện này liên quan đến Nguyệt Thiển Mi.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi bắt yêu quái sao?
Mộng Hàm Yên nghe hắn nói tới chính sự liền nghĩ tới con yêu quái kia ở Vô Cương Cung:
- Yêu quái ở Vô Cương Cung là một con hồ ly.
- Hóa ra là hồ yêu, hèn gì muốn ăn tim người để tăng cường yêu lực của mình.
Tuyết Trần Phong từng thấy những cung nữ bị móc tim, con hồ yêu đó xem ra đã khôi phục không ít yêu lực.
- Huynh còn nói! Ta suýt nữa bị nó móc tim rồi!
Mộng Hàm Yên vẫn còn sợ hãi xoa xoa ngực, nếu không phải nàng lanh trí thì đâu chạy thoát được.
- Bổn vương không phải đã cho nàng vật bảo vệ tính mạng rồi sao?
Nhìn dáng vẻ đáng yêu thở hổn hển của nàng, trong lòng Tuyết Trần Phong buồn cười.
- Nếu ta vây bản thân bởi một hạt châu, thế không phải là ba ba trong hũ sao? Lỡ các huynh không biết ta gặp nguy hiểm, ta ngay cả cơ hội chạy cũng không có.
Mộng Hàm Yên nói, hạt châu đó muốn bảo vệ nàng thì cũng phải có người tới cứu mới được.
- Nàng thông minh như vậy, vậy lần sau vẫn để nàng đi tiếp.
Tuyết Trần Phong khen một câu khiến nàng lắc đầu dữ dội.
- Không đi! Không đi! Tuyệt đối không có lần sau!
- Bây giờ chúng ta làm chính sự.
Tuyết Trần Phong lại nhắc chuyện này lần nữa.
Mộng Hàm Yên vội lắc đầu nói:
- Chuyện bắt yêu quái, ta thật sự không thạo.
- Chuyện bắt yêu quái giao cho Thanh đạo trưởng đi, nàng theo bổn vương về phủ thành thân.
Tuyết Trần Phong trực tiếp kéo nàng bay về phía cửa cung, nàng tức thì biến sắc.
- Điện hạ, chúng ta vẫn là bắt yêu quái đi! Ta rất thạo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...