Phi Tuyết Mộng Hoa

Trời vừa tảng sáng, ánh nắng màu trắng bạc.

Bầu trời trong vắt sau tuyết vô cùng lạnh lẽo, cành cây đều đọng những hạt băng, cây tuyết tùng màu trắng dưới ánh mặt trời càng tỏa ra ánh sáng long lanh, cực kỳ chói mắt.

Ánh nắng màu cam lọt vào miếu thần nữ.

Mộng Hàm Yên mở đôi mắt lim dim, thấy mình đang nằm trong lòng Thanh Ý Dao, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhất thời ửng màu hồng đào.

- Dao! Ta…

Nàng vội vã bò dậy, không cẩn thận đụng phải cằm Thanh Ý Dao, tức thì càng xấu hổ.

- Yên nhi, không sao! Vừa nãy đụng có đau không?

Thanh Ý Dao dịu dàng hỏi, đưa tay xoa xoa trán của nàng, động tác nhẹ nhàng như lông vũ.

- Ta không sao, ngược lại ngươi kìa, xem ra cả đêm đều không ngủ.

Mộng Hàm Yên áy náy nhìn hắn, hắn cười như gió xuân ấm áp.

- Tinh thần ta tốt lắm! Cô ngủ ngon không? Ở đây không có giường chiếu, chỉ sợ cô bị cóng.

Gương mặt tuấn tú của Thanh Ý Dao đầy vẻ quan tâm.

- Ta ngủ rất ngon, có ngươi làm đệm cho ta mà!

Mộng Hàm Yên cười xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Thiển Mi bên cạnh.

Nghe tiếng nói chuyện, Nguyệt Thiển Mi khó khăn mở mắt ra.

- Yên nhi.

Giọng nàng rất suy yếu, Mộng Hàm Yên nghe mà thấy đau lòng.


Hoàn cảnh nơi này quá kém, thân thể Nguyệt Thiển Mi vốn gầy yếu, tiếp tục như vậy nhất định sẽ càng hỏng bét.

- Nguyệt tỷ tỷ, muội ở đây này! Tỷ cảm thấy thế nào?

Mộng Hàm Yên nắm tay Nguyệt Thiển Mi, nhìn khuôn mặt nàng ấy tái nhợt không chút máu.

- Tỷ vẫn ổn, khổ cho muội rồi.

Nguyệt Thiển Mi ngồi dậy, dịu dàng nhìn Mộng Hàm Yên.

Có câu hoạn nạn thấy chân tình, vào lúc nàng gặp nạn, muội ấy không hề bỏ rơi nàng, cùng nàng trải qua khốn khó.

Phần tình nghĩa này khiến nàng thực sự rất cảm động.

- Huynh ấy là?

- Cậu ấy là Thanh Ý Dao, một đạo trưởng rất tài ba! Tối hôm qua là cậu ấy đuổi yêu quái cho Nguyệt tỷ tỷ đấy! Bây giờ Nguyệt tỷ tỷ không sao rồi, chỉ là phải điều dưỡng sức khỏe cho tốt.

Mộng Hàm Yên giới thiệu Thanh Ý Dao với Nguyệt Thiển Mi, kỳ thực nàng cũng không hiểu rõ về Thanh Ý Dao lắm, chỉ là cảm thấy vô cùng thân thiết mà thôi.

Nguyệt Thiển Mi đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Mộng Hàm Yên, thi lễ với Thanh Ý Dao:

- Đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng!

- Không cần như vậy.

Thanh Ý Dao nhấc tay, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nâng cơ thể Nguyệt Thiển Mi dậy.

- Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nhất định đói bụng rồi! Muội ra ngoài tìm chút gì đó cho tỷ ăn!

Mộng Hàm Yên biết Nguyệt Thiển Mi bây giờ cần điều dưỡng tốt, bồi bổ sức khỏe, nàng không thể để tỷ ấy đói bụng được.

- Dao, phiền ngươi ở đây chăm sóc Nguyệt tỷ tỷ, ta đi rồi về.

Nàng nói rồi đẩy cánh cửa miếu thần nữ, đi ra ngoài.

Hoàng cung lớn như vậy, luôn có thể tìm được thứ để ăn.

- Yên nhi!

Thanh Ý Dao nhìn nàng chạy nhanh như vậy, những lời hắn muốn nói với nàng cũng không kịp nói.

Mộng Hàm Yên mở cổng lớn miếu thần nữ, nàng thấy trước mặt là một chiếc xe ngựa.

Nàng giật mình, sau khi nhìn rõ người tới là ai mới thở phào nhẹ nhõm.

- Mai đại ca! Sao huynh tìm được bọn muội?

Nàng biết Mai Hàn Sênh là người tốt, nàng thấy người tới là hắn nên mới yên tâm.

- Là Quỷ vương điện hạ cho huynh biết tung tích của bọn muội, kỳ thực binh mã đêm qua không phải do Quỷ vương điện hạ an bài mà là nghe lệnh của bệ hạ.

Mai Hàn Sênh giải thích thay Quỷ vương, tránh cho Mộng Hàm Yên hiểu lầm ngài ấy.

- Lẽ nào thật sự là muội hiểu lầm hắn?

Mộng Hàm Yên nghe Mai Hàn Sênh nói, không khỏi ngẩn người.


- Đúng vậy đấy! Đêm qua nếu không có Quỷ vương điện hạ, các muội chạy không thoát khỏi Trường Ca Điện.

Mai Hàn Sênh biết bản lĩnh của Quỷ vương, dù Nguyệt Thiển Mi bắt Mộng Hàm Yên để uy hiếp, Quỷ vương cũng có thể cứu nàng ấy ra, đồng thời giết chết Nguyệt Thiển Mi.

Có điều khi đó ngài ấy không làm vậy, biết rõ hai người họ là cùng một bọn mà vẫn để họ rời đi.

- Nguyệt tỷ tỷ ở bên trong, tình huống không tốt lắm.

Mộng Hàm Yên phục hồi lại tinh thần, nhớ ra Mai Hàn Sênh là linh y nên muốn mời huynh ấy vào xem giúp.

- Lần này huynh đặc biệt tới đón các muội!

Mai Hàn Sênh xuống xe ngựa, đi theo Mộng Hàm Yên vào miếu thần nữ.

Thấy Thanh Ý Dao ở đây, hắn gật đầu với cậu ấy.

- Tham kiến Thanh đạo trưởng! Có đạo trưởng ở đây, xem ra yêu quái này đã bị thu phục rồi.

Thanh Ý Dao gật đầu, dáng vẻ tiên phong đạo cốt:

- Cầm hầu yên tâm, yêu quái đã bị bần đạo thu phục.

- Đạo trưởng pháp lực cao siêu, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Mai Hàn Sênh biết bản lĩnh của Thanh Ý Dao, cũng chỉ có Quỷ vương mới có thể mời được vị thế ngoại cao nhân này.

- Nguyệt công chúa, muội còn đi nổi không?

- Muội đi được.

Nguyệt Thiển Mi thấy Mai Hàn Sênh xuất hiện, nhớ tới lúc mình tuyệt vọng nhất, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng, chìa tay cứu giúp nàng.

Hắn tựa như một hạt giống ấm áp, cắm rễ trong lòng nàng, trong lúc vô tình đã nảy mầm phát triển.

Nàng vừa nhấc chân đi một bước, liền yếu ớt ngã xuống.

Mai Hàn Sênh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy thân thể mảnh mai của nàng.

- Để huynh bế muội ra thì hơn!

Thấy Nguyệt Thiển Mi không phản đối, hắn liền bế ngang người nàng lên.


Nàng thực sự rất nhẹ, hắn bế mà không tốn chút sức nào.

Mộng Hàm Yên thấy cảnh này, không khỏi há hốc mồm.

- Ta cảm thấy Mai đại ca tốt hơn cũng thích hợp với Nguyệt tỷ tỷ hơn tên Thiên Vũ đế quân kia nhiều. Người tối qua hạ lệnh giết Nguyệt tỷ tỷ lại là phu quân tương lai, nghĩ mà đau lòng thay tỷ ấy.

- Nhà đế vương vốn vô tình.

Thanh Ý Dao chậm rãi nói, ngữ điệu bình tĩnh.

Mộng Hàm Yên cảm thấy lo lắng thay Nguyệt Thiển Mi, không nhịn được lên tiếng:

- Dao, vậy ngươi nói xem Nguyệt tỷ tỷ làm sao đây? Thật sự phải gả cho nam nhân bạc bẽo vô tình kia ư? Hạnh phúc cả đời sắp hủy rồi, đây chính là hố lửa!

Thanh Ý Dao cất bước ra khỏi miếu thần nữ, ánh mắt sâu xa nhìn Mộng Hàm Yên:

- Có những người một khi đã vào cung thì không còn cơ hội lựa chọn nữa. Yên nhi, kẻ yếu không có quyền lựa chọn.

Mộng Hàm Yên đi theo bên cạnh hắn, chán nản mở miệng:

- Vậy ta cũng tính là kẻ yếu nhỉ! Ta cũng không có quyền lựa chọn.

- Yên nhi, thực lực của cô bây giờ tuy không mạnh nhưng cô có một trái tim mạnh mẽ. Quan trọng nhất là, cô có ta, chỉ cần ta đủ mạnh là có thể bảo vệ cô! Ta sẽ để cô có quyền lựa chọn, dù yếu đuối mỏng manh đến đâu đi nữa, cô vẫn là một nữ vương!

Thanh Ý Dao dịu dàng nói, hắn nắm tay Mộng Hàm Yên, dường như đó là một lời hứa hẹn vang lên rõ rệt bên tai nàng.

Mộng Hàm Yên nhìn hắn, cảm giác được lời hắn nói vô cùng nghiêm túc.

Hắn không phải đang đùa, mỗi một lời đều là lời hứa chấn động lòng người.

- Ta sẽ trở nên mạnh mẽ! Đến lúc đó là có thể bảo vệ người bên cạnh ta rồi!

Mộng Hàm Yên nói, ánh mắt đầy kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui