- Nguyệt tỷ tỷ, muội không cần huấn luyện lễ nghi cung đình chứ?
Mộng Hàm Yên nói, nghĩ đến chuyện huấn luyện lễ nghi cung đình gì đó là nàng lại thấy đau đầu.
- Chắc không cần! Dù sao muội cũng đâu phải đến hòa thân!
Nguyệt Thiển Mi biết Mộng Hàm Yên chỉ tạm thời ở lại bên cạnh nàng, lúc nào muội ấy tìm được người thân thì sẽ rời khỏi nàng.
Cho nên chính nàng phải độc lập kiên cường mới có thể sống tiếp trong thâm cung này.
- Tỷ đi mặc y phục trước đây.
Nguyệt Thiển Mi mặc cung trang, chải chuốt trang điểm xong xuôi, đeo khăn che mặt vào.
Mộng Hàm Yên cũng ngồi dậy rửa mặt chải đầu, y phục trên người nàng từ tối qua đến giờ vẫn chưa thay, có điều vạt váy bị xé hỏng mất rồi.
Đêm qua nàng không chú ý, bây giờ mới nhớ là nàng phải mặc cung trang.
- Yên nhi, y phục của muội sao bị hỏng thế?
Nguyệt Thiển Mi thấy vạt váy bị xé của Mộng Hàm Yên thì không khỏi lên tiếng hỏi.
- Buổi tối muội trèo cây, không cẩn thận làm rách. Dù sao muội cũng không ra ngoài, chắc là không sao đâu, lát nữa muội tìm kim chỉ vá lại.
Mộng Hàm Yên nhìn chỗ rách trên váy, không kiềm được nhớ đến tên Mặc Cẩn Tà kia.
Nếu không phải tại băng bó vết thương cho hắn thì bộ y phục mới của nàng sẽ không bị rách.
Vậy mà hắn còn chê màu hồng xấu!
- Ra tập hợp!
Tiếng thúc giục bên ngoài vang lên, mọi người ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.
- Yên nhi, tỷ ra ngoài, muội ở lại đây nhé.
Nguyệt Thiển Mi nói rồi vội vã ra ngoài.
Mộng Hàm Yên lo cho nàng ấy, bèn nhoài người bên cửa sổ nhìn ra sân, phòng ốc nơi đây bao quanh một cái sân to.
Cho nên mỗi phòng đều có thể nhìn ra sân, có thể ra tập hợp trong thời gian ngắn nhất.
- Bắt đầu kiểm kê nhân số! Bất kỳ ai đến muộn đều phải phạt đứng!
Tử Cung ma ma nói, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.
Bà là ma ma phụ trách đợt huấn luyện này, thực lực trong cung rất thâm hậu, từng là bà vú của Thiên Vũ đế quân, thế nên địa vị không hề tầm thường.
Bởi thế bà dùng ánh mắt chọn con dâu để đối xử với các nàng!
Cung nữ bên cạnh đọc tên theo danh sách, ai được đọc tên thì đứng ra.
- Bất kể thân phận trước kia của các ngươi cao quý cỡ nào, đã bước qua cổng lớn hoàng cung thì bây giờ các ngươi đều là nữ nhân của Thiên Vũ đế quân. Từ khoảnh khắc rời khỏi gia tộc, các ngươi phải hiểu, mình không còn đường lui nữa.
Tử Cung ma ma nói với họ, những nữ tử này vừa vào cung còn chưa hiểu thân phận hiện tại của mình, vẫn kiêu căng phách lối, tự cao tự đại thì nhất định sẽ gây ra rắc rối.
- Bất kể các ngươi có lọt vào mắt bệ hạ hay không, các ngươi đều phải ở lại trong hoàng cung này đến chết mới thôi. Theo thân phận và dung mạo của các vị đây, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ được phong làm phi tần, nhưng nếu có người tư chất kém cỏi, bị phế làm cung tỳ cũng là chuyện rất bình thường.
Nghe lời bà nói, sắc mặt mọi người đều nghiêm túc.
Sau khi bước qua cửa cung, hưng suy vinh nhục của các nàng đều gắn liền với một nam nhân, nam nhân ấy có thể định đoạt sinh tử tương lai của các nàng.
- Danh sách tổng cộng năm mươi người đều ở cả đây!
Cung nữ Cúc Thúy bên cạnh mở miệng nói, hôm nay mặt nàng ta rất nhợt nhạt, giọng nói cũng mang theo âm mũi.
Tối qua đông cứng hơn nửa đêm mà hôm nay vẫn có thể ra ngoài với dáng vẻ không có gì đáng ngại, nói rõ rằng nàng ta không đơn giản.
Nếu không phải nàng ta quá bất cẩn, cũng sẽ không bị Mộng Hàm Yên đánh ngất.
- Cô cô, còn một người chưa ra ngoài! Hôm qua Diên nhi đã nhìn thấy!
Tử Cung Diên lên tiếng, nàng ta liếc một vòng, không thấy Mộng Hàm Yên liền đoán được rằng nàng tránh không ra ngoài.
Tử Cung ma ma và Tử Cung Diên là người trong cùng một gia tộc, nàng ta đương nhiên có chỗ dựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...