Hoàng Phủ Phong Vân cảmthấy mình sắp bị chỉnh đếnthê thảm.
Hắn tới nơi ở của tài nhântrước Hoa Đề Lộ, tìm đượcđám người Cô Độc Vô Ái, Lãnh Thanh Phách đáng chết, họ vẫn đang hóa trang nhân vật lúc trước.
Vốn cho rằng sau tuyểnchọn, Hoa Đề Lộ sẽ quênbọn họ, nhưng không nghĩ tới nàng đang trên đườngđến nơi này.
May mà Hoàng Phủ PhongVân sai người trì hoãnnàng, bọn họ mới có thờigian chuẩn bị, thế nhưng. . .. .
Tất cả mọi người đều luống cuống tay chân.
“Ta còn cho rằng không cần phải mặc nữ trangnữa!” Cô Độc Vô Ái oán hận nói. “Vẫn phải mặc bộ trang phục đáng ghét kia!”
“Ai bảo chúng ta đều ngồicùng một thuyền.” Lãnh Thanh Phách thở dài bấtđắc dĩ.
Hoàng Phủ Phong Vân độtnhiên dừng động tác,nghiêm túc nói, “Ta nghĩ rằng, chuyện đến mức này,chúng ta vẫn nên nói thậtvới Lộ Nhi.”
“Ngài điên rồi!” Mọi ngườitrăm miệng một lời kêu.
“Nhưng. . . . . Cứ lừa gạtnàng cũng không phải cách hay. . . . .” Hoàng PhủPhong Vân không muốn lừa Hoa Đề Lộ nữa, cứ nghĩ tới vẻ tức giận, khó chịu của nàng, hắn lại cảm thấy đau lòng vạn phần.
“Chúng ta tính kế nàng nàng đã ghi hận trong lòng,nếu để nàng phát hiện ra,ngài không sợ bị nàng vứt bỏ sao?” Bắc Thần Dươngnửa phân tích, nửa đe dọanói.
Hoàng Phủ Phong Vân khó xử, tuy rằng Lộ Nhi đãđồng ý làm hoàng hậu củahắn, thế nhưng. . . . .
Nếu hắn lại tiếp tục giấu diếm như vậy, nếu mộtngày nàng phát hiện sự thật, đến lúc đó chẳng phải càng thêm tội?
“Hoàng Phủ, đừng nôn nóng.” Lãnh Thanh Phách biết tính của hắn, biết hắn yêu thương Hoa Đề Lộ đến mức không bình thường, vì nàng mà không ngại khai bọn họ ra. “Chodù ngươi quyết nói thật, tốtxấu gì cũng để chúng ta mang người nhà đi ẩn thân rồi nói.”
“Đúng vậy! Bằng không ngài sẽ hại rất nhiềungười!” Cô Độc Vô Ái đảocặp mắt trắng dã, nếu sớmbiết hắn sẽ không đồng ýđóng nhân vật độc ác này.
Nếu để Hoa Đề Lộ biết Tuyết Nương chính là Cô Độc Vô Ái hắn, chỉ sợkhông phải nhất trả nhất báo mà sẽ lột da hắn luôn!
Trời ạ. . . . .
Mọi người cứ nghĩ đến hình ảnh Hoa Đề Lộ phát hỏa,tất cả đều rùng mình mộtcái.
Khi bọn hắn đã hóa trang xong nhân vật của mình,Hoa Đề Lộ cũng đang đi tới.
“Tiểu Vân, Tiểu Vân ——"Nàng kêu to, không kiên nhẫn nói với Hoa Nhi vàĐóa Nhi đi trước: “Hai người các ngươi thật kìquái, cứ cản ta là làm sao?”
Hoa Nhi cùng Đóa Nhi toàn thân run run, căn bản không biết trả lời thế nào.
“Không đúng, sao sắc mặtcác ngươi khó coi vậy?”Nàng cảm thấy hai nha đầunày nhất định đang gạt nàng. “Hoàng thượng đâu?Sao chàng không đi cùng?”
“Hoàng thượng đang ở cung quý phi chờ ngài. . . . .” Giọng của Hoa Nhi cóphần mất tự nhiên.
Hoa Đề Lộ híp mắt,chuyện này thật sự quái dị.
Khi nàng nói muốn đến nơi ở của tài nhân, sắc mặt mọi người bên cạnh đều trắngbệch, nhất là Hoàng Phủ Phong Vân còn không nói lời nào!
Hừ. . . . .
Khi nàng đang suy xét, Tiểu Vân thân hình cao lớncùng vài tiểu tỳ đi ra, TuyếtNương cũng ở trong đó, sắcmặt mọi người đều rất kì quái.
Hoa Đề Lộ đi tới trước “các nàng”, chăm chú nhìn.
Đúng là rất quái lạ.
Bọn họ đều không dámnhìn thẳng nàng. . . . .
Nàng đi tới đi lui vài lần, khi tới gần Tuyết Nương,liền nghe thấy tiếng thở mạnh của nàng.
“Ha ha. . . . . .” Giọng của Tuyết Nương vừa nhỏ vừathe thé, cực kì không bình thường. “Quý phi sao lại đến đây?”
Hoa Đề Lộ đảo mắt, càng cảm thấy quái dị hơn, Hoa Nhi cùng Đóa Nhi còn ở sau lưng nàng ra hiệu choTuyết Nương, không ngừngchỉ vào bộ ngực.
“Ngực, ngực. . . . . .” HoaNhi ám hiệu bằng khẩuhình.
Thì ra vừa rồi bọn họ tay chân luống cuống, bộ ngực nhét vào quá vội, khiến chongực Tuyết Nương bên cao bên thấp. . . . .
Ngực? Hoa Đề Lộ vẻ mặtthản nhiên, dời mắt đến ngực Tuyết Nương.
Quá bất thường! Nàng hítsâu một hơi, cảm thấy trựcgiác của mình đúng, đột nhiên vươn tay chạm vàongực trái của Tuyết Nương.
“A ——" Tuyết Nương giả bộ thét chói tai, vội vàng bảo vệ ngực mình, nhưngđã quá muộn, đồ độn đã bị Hoa Đề Lộ bóp méo.
“Ha.” Hoa Đề Lộ cười lạnh. “Bộ ngực Tuyết Nương sờ một chút liền bẹp rồi lại phục hồi nguyêntrạng là sao?”
Nàng cười tít mắt đi đếnphía trước hai nữ quan dạy nàng cầm, kì, thi, họa.
Bắc Thần Dương và Lãnh Thanh Phách phản ứng nhanh, vội vàng bảo vệngực mình, nhưng Hoa Đề Lộ lại véo mạnh mũi bọn họ, mặt nạ của Lãnh Thanh Phách vì bị kéo mà rách một góc, lộ ra bộ mặt thật của hắn.
Bắc Thần Dương thấy thếvội lui về sau, muốn tránh khỏi hành vi bạo lực củanàng, lại bị nàng giật tóc,tóc giả đội trên đầu liền rơi xuống đất.
Nam nhân!
Được lắm. Hoa Đề Lộ vẫn không hề nói một câu, đi đến trước mặt Tiểu Vân.
Thế nhưng Tiểu Vân lạikhông tránh, chỉ cau màynhìn nàng.
“Tôi. . . . .” Tiểu Vân mở miệng, giọng nói không lanh lảnh như lúc thườngmà lại trầm thấp.
Hoa Đề Lộ nhìn vào mắt Tiểu Vân, phát hiện bêntrong vẫn là ánh sáng dịu dàng, không cần vạch mặtnạ của Tiểu Vân, nàng cũnghiểu rõ đó là ai.
“Hoàng Phủ Phong Vân.” Giọng nói của nàng lạnh đến cực điểm.
Vừa nghe nàng nói tên này, sắc mặt mọi người đều rất khó coi, còn Hoàng Phủ Phong Vân đành bỏ hóa trang, lớp phấn son trên mặt không hề hợp với vẻ cương nghị tuấn tú của hắn.
“Lộ Nhi, nàng nhất địnhphải nghe ta giải thích. . . . .” Hắn muốn giữ nàng lại, nhưng nàng thì tránh ra.
“Chỉnh ta vui đến thế sao?”Nàng mặt không biểu cảm nhìn hắn. “Không ngờ huynh và bọn họ là cá mèmột lứa.”
Dứt lời, nàng nhấc váy đi ra ngoài, không biết mình nên tức giận hay xấu hổphát khóc.
Ngay cả hắn cũng giúpngười ngoài ức hiếp nàng!
Đáng giận, nàng cảm thấymình chẳng khác nào kẻ ngốc. . . . .
Mọi chuyện đều như trò đùa, mà nàng giống như vai hề bị người đùa giỡn.
“Lộ Nhi!” Bàn tay to vươntới, lôi nàng vào lồng ngựcấm áp.
“Buông ta ra.” Nàng lạnh lùng nói.
Thì ra cảm giác của nàng là đùng, nàng thấy Tiểu Vângiống Hoàng Phủ PhongVân, quả thật bọn họ là mộtngười!
Đáng giận! Hắn sao có thểđùa giỡn nàng như vậy?!
“Không buông, nàng nói gì ta cũng không buông!”Hoàng Phủ Phong Vân lôi nàng ra sau tảng đá lớn,che đi hai người bọn họ. “Nàng hãy nghe ta nói, ta làm vậy là có nỗi khổ.”
“Có nỗi khổ gì? Huynhcũng giống như nhữngngười khác đùa giỡn muội, muốn chỉnh muội một phen, như vậy mọi ngườimới có thể vui vẻ.” Nàng cắn môi, oán hận nói.
“Ta chỉ hi vọng nàng ở bêncạnh ta, vĩnh viễn không rời xa.” Hoàng Phủ PhongVân ôm chặt nàng, cho dù tay nàng không ngừng đánh vào người hắn, hắn vẫnkhông buông tay.
“Nhưng huynh gạt ta!” HoaĐề Lộ vừa tức vừa thươngtâm đấm vào ngực hắn. “Huynh vốn không đứng ởphía ta, không tin tưởngcũng không yêu ta. . . . .”
“Ta yêu nàng, từ lần đầu tiên thấy nàng, ta đã yêunàng.” Hắn không biếtdùng câu chữ hoa lệ làm nàng vui vẻ, nhưng sẽ dùngthái độ dịu dàng nhất đốivới nàng.
Hoa Đề Lộ vẫn không cam lòng, vừa thẹn vừa tức.
“Huynh cố ý.” Nàng tứcgiận cắn tay hắn để trút hết.
“Ta chỉ mong nàng ở bêncạnh ta, vĩnh viễn không rời, nếu không giả trangTiểu Vân ở bên cạnh nàng, ta sẽ không biết bọn họ tính kế nàng thế nào. . . . Mà khoảng thời gian ở cạnhnàng, ta mới phát hiệnmình chưa hiểu rõ nàng, chỉ cho rằng bao dung nànglà biểu hiện của tình yêu.”
Nghe hắn nôn nóng giảithích, nàng dần dần không giãy dụa nữa.
“Huynh . . . . .” Khuôn mặtnhỏ của nàng đỏ lên. “Huynh cố ý lung lạc muội!”
“Ta chỉ muốn thêm hiểunàng.” Hoàng Phủ PhongVân ôm nàng. “Lộ Nhi, ta thật sự rất sợ sẽ mất đi nàng một lần nữa, có đôi khi ta thật ghen tị với chính Tiểu Vân, vì sao “nàng” có thể gần tâm nàng, có thể nghe thấy phiền não củanàng, mà ta chuyện gì cũng không biết, cũng không làmđược gì.”
Hoa Đề Lộ im lặng. Kỳ thực hắn không sai, là tínhtình nàng ngang ngược, có một số việc nàng cho rằngmình có thể, cho nên khôngmuốn ỷ lại hắn. . . . .
“Muội không muốn ỷ lạihuynh là vì. . . . . Muội sợ. . . . .” Giọng của nàng vô cùng nhỏ.
“Sợ cái gì?” Hoàng PhủPhong Vân nâng cằm nàng, chăm chú nhìn. “Có nhớnàng đã từng nói với ta, nàng yêu ta, nhưng sợ ta yêu những nữ nhân khác,sợ phải chia sẻ ta với họ,đúng không?”
Nàng hiếm khi giống nhưtiểu cô nương thẹn thùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng không cần giấu diếmtâm sự nữa.
Đúng vậy, nàng thương hắn, đây là sự thực không thay đổi.
“Thế nhưng, huynh là hoàng thượng. . . . . “ Hoa Đề Lộ bất đắc dĩ thở dài.“Đây cũng là chuyệnkhông thể thay đổi.”
“Nhưng ta có thể vì nàng tạo tiền lệ.” Hoàng PhủPhong Vân hôn nhẹ môi nàng. “Vì nàng, ta có thểphế bỏ hậu cung, ngay cả Mã Lâm ta cũng có thể đưavề Khương quốc.”
Nghe thấy tên này, Hoa ĐềLộ bĩu môi lườm hắn. “Hừ, không phải huynh chọn tinnàng ta sao? Có thể đưanàng ta xuất cung đượcsao?”
“Nàng hạ dược làm ta hônmê, lại muốn gây bất lợivới nàng, chẳng lẽ còn đểnàng ta ở lại trong cung, đểnàng tìm cơ hội làm hại nàng?” Hắn dịu dàng nói.“Nàng cũng đừng so đo, quá khứ là ta không đúng,tha thứ cho ta có đượckhông?”
“Nhưng hận cũ còn thêm thù mới, đời này ngươi nợ ta rất nhiều, còn không rõsao!” Nàng thừa nhận mình mắt nhỏ mũi nhỏ [1], rất hay ghi hận!
[1] Chỉ người nhỏ mọn.
“Đúng đúng.” Hoàng PhủPhong Vân ôm nàng càng chặt. “Tha thứ cho ta đượckhông? Để chúng ta bắtđầu lại, có được không?”
“Không được.” Nàng quaymặt, vẫn hơi tức giận. “Mấy chục ngày muội bịngược đãi, lại bị tên Cô Độc Vô Ái đáng chết thưởng vài roi. . . . Nói! Ai là chủ mưu?”
“Ừm. . . . .” Hoàng PhủPhong Vân khó xử. “Có thểkhông trả lời sao? Ta đã đồng ý với bọn họ, khi sựviệc bại lộ không nói ai làchủ mưu, mọi người. . . . . Có nạn cùng chịu. . . . .”
“Chớ có gạt muội.” Nàng nhăn cái mũi, tay nhỏ lôibàn tay to của hắn. “Huynh thực sự cho rằng bọn họ có nghĩa khí như vậy sao, sẽ có nạn cùng chịu vớihuynh?”
Hoàng Phủ Phong Vân bị nàng kéo về chỗ của tàinhân, chỉ thấy bên trong còn Hoa Nhi và Đóa Nhi núp ở góc run run, vừa thấy Hoa Đề Lộ, môi các nàng giật giật như bị rút gân.
“Tiểu, tiểu. . . . . Tiểu thư. . . . .”
“Người cùng hội cùng thuyền” trong miệng Hoàng Phủ Phong Vân đã sớmchốn đi, còn nói cái gì có nạn cùng chịu chứ!
“Được, huynh không nói ai là chủ mưu cũng khôngsao.” Hoa Đề Lộ cười lạnh.“Dù sao hoàng thượngchạy được chứ miếu không chạy được [2], chỉ cần là người của trà lâu và phường Nguyệt Ngâm,đừng mơ trốn được!”
[2] Có thể chạy lần nàynhưng thế nào cũng phải quay lại, lúc đấy sẽ bị bắt.
Nàng thông minh như vậy,đã đoán ra đám người ở trà lâu phản bội tính kế nàng, thế nhưng không nghĩ rằngbọn họ lại trả thù thâm và hạ lưu như vậy.
Hừ hừ, được lắm, mộtngười cũng đừng mơ thoát!
“Ừm. . . . .” Hoàng PhủPhong Vân do dự. “Nếuthừa nhận chủ mưu là ai, tội của bọn họ có thể giảm bớt không?”
“Không.” Hoa Đề Lộ cười lạnh, bắt đầu xoa tay. “Dùsao huynh và bọn họ cùng trên một thuyền, tất cả đều có tội.”
Thời khắc báo thù đến,nàng sẽ hồi báo cho tốt!
“Vậy còn ta?” Hoàng PhủPhong Vân vẻ mặt vô tội ôm nàng. “Có thể tha thứcho ta không?”
Nàng ngẩng mặt lên, nhìnkhuôn mặt dịu dàng của hắn, lâu sau mới chu miệngnói. “Thôi, muội không so đo với huynh nữa.”
“Thật không?” Hoàng PhủPhong Vân vui sướngkhông thôi, không ngờmình được ban ân củahoàng hậu.
“Bởi vì muội có cả đời để ức hiếp huynh!” Nàng hônlên môi hắn.
Được rồi! Hắn đành chịuthiệt.
Chỉ cần có thể ở cùngnàng, cho dù bị ức hiếp cảđời, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Hoàng Phủ Phong Vân không cự tuyệt vị ngọt mà người trong lòng đưa tới,hào phóng hôn nàng thật sâu.
Hoa Nhi và Đóa Nhi vẫn đang núp trong xó, khôngdám cử động một chút nào.
Hoàng thượng không có việc gì, vậy. . . . Kết cục của các nàng thì sao?
Hu, hu hu. . . . .
Kết thúc
Vậy cuối cùng Hoa Đề Lộ chỉnh bọn họ thế nào?
Rất đơn giản, chính là làm bọn họ sống không bằngchết.
Thế nào là sống không bằng chết?
Vấn đề này càng đơn giản hơn, chính là cướp đi người quan trọng nhất của bọnhọ.
May mắn những người nàyđều có một điểm yếu ——nương tử của bọn họ.
Thê tử của Bắc ThầnDương: Hạ Lan Ngọc.
Thê tử của Hùng Phách:Điền Tiểu Điểm.
Thê tử của Lãnh ThanhPhách: Hùng Bảo Bảo.
Thê tử của Cô Độc Vô Ái: Lục Hà.
Hoa Đề Lộ mang hết các nàng vào trong cung, ngăncách các nàng khỏi trượng phu.
Trong đó có một ngoại lệ,chính là nương tử của LệChiến Thiết. Tuy rằng Lệ Chiến Thiết không tham gia vào kế hoạch bắt cóc Hoa Đề Lộ, thế nhưng thê nợ phu hoàn, cho nên Hoa ĐềLộ vẫn mang Cơ Đát vào trong cung, ngăn cách phu thê bọn họ.
“Khi nào chúng ta mới cóthể về nhà?” Hùng Bảo Bảo cũng không có gì xa lạ với hoàng cung, vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi.
“Hu hu. . . . . Người ta nhớ Hùng gia. . . . .” Điền Tiểu Điểm khịt mũi, mím môi nói nhỏ.
“Hoa cô nương, oan oan tương báo khi nào mới hết?” Hạ Lan Ngọc ôn hòa khuyên giải. “Đứa nhỏ sinhra không thể không có cha. . . . .”
“Mau thả ta về! Ta muốn gặp phu quân nhà ta!” CơĐát không thuận theo kéo ống tay của Hoa Đề Lộ.“Van ngài, mau để ta thấy mặt phu quân!”
Hoa Đề Lộ chỉ nhíu mày, ngồi trên ghế quý phi đọcsách. “Trừ khi bọn họ qua được cửa ải của ta, bằngkhông đừng mơ gặp đượccác ngươi. Học tập Lục Hà đi, nàng ngoan ngoãn, không ầm ĩ náo loạn.”
Lục Hà chớp mắt mấy cái, ngồi một bên im lặng thêu.
“Cửa ải gì?” Hùng BảoBảo tò mò hỏi.
“Qua năm cửa, chém sáutướng.” Hoa Đề Lộ cắn hạtdưa, ung dung nói.
“Đó là cái gì? Có nguy hiểm không?” Điền TiểuĐiểm cau mày, lo lắng thay cho Hùng Phách.
“Không.” Hoa Đề Lộ bâng quơ. “Chỉ sống không bằngchết thôi.”
A? Sống không bằng chết?Các nữ nhân trong phòngnhìn nhau.
Cuối cùng. . . . .
Hoa cô nương dùng chiêugì đối phó mấy nam nhân này đây?
Qua năm cửa, chém sáutướng ——
Quả thật không khó, thếnhưng sẽ khiến bọn họ phátđiên.
Cửa 1: Phân loại một thùngtrộn lẫn đậu xanh, đậu đỏ,đậu tương trong một tối.
Cửa 2: Dọn dẹp nhà vệ sinhcao cấp trong cung.
Cửa 3: Châm nhỏ rau cải thành từng sợi trong mộttối.
Cửa 4: Bắt 1000 con muỗimột tối.
Cửa 5: Một giờ ăn năm quảchanh, một cốc mật, năm quả mướp đắng, một thìahạt tiêu.
Qua năm cửa này, còn có sáu tướng ra đề khó khảo nghiệm bọn họ. . . . .
Nghe nói bọn họ vẫn đang nỗ lực phá cửa ải của Hoa Đề Lộ, bằng không kiếpnày đừng mơ gặp thê tử yêu quý.
Thật đáng thương quá!
Bọn họ đã xem nhẹ Hoa ĐềLộ rồi.
Có lẽ cả đời làm nô lệ của nàng còn sung sướng hơn bị nàng chỉnh sống không bằng chết.
Về phần Hoàng Phủ PhongVân thấy sắc quên bạn kia.. . . .
Đương nhiên đạt được thiếu nữ Hoa Đề lộ ngọtngào xinh đẹp, cùng nàng sống hạnh phúc, bởi vì mọitrở ngại Hoa Đề Lộ đã giảiquyết hết rồi!
Mà các nam nhân đang vộivã tìm lại hạnh phúc, cũng cố qua năm cửa, chém sáutướng ——
Dù sao thì hạnh phúc, mọingười phải nỗ lực mới có được.
HẾT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...