Phi Tử Của Vương Gia Ngốc


Sau giữa trưa gió nhẹ thổi vào trong hoa viên phía sau điện hoàng hậu. Giờ phút này sau hoa viên, chỉ có ba người Mạc Trọng Hình, Tô Lệ Nhã và Lâm Tư. Những người khác đều lui ra ở bên ngoài.

Lâm Tư im lặng ở một bên hầu hạ, mà Tô Lệ Nhã tập trung tinh thần nghe ý kiến của Mạc Trọng Hình về cải cách quan chế. Nhìn gương mặt dưới ánh mặt trời thần thái hào hứng, trong mắt con mắt sáng hiện ra tán thưởng. Mạc Trọng Hình, đây là một nhân tài khó gặp a! Hắn đối với quan chế nắm chắc vô cùng chuẩn xác. Ngày sau, hắn chỉ cần vào triều, hẳn là có thể trở thành một người phụ giúp Hạo Thừa rất tốt.

Khi Mạc Trọng Hình đang đàm luận công bộ quan chế cụ thể, nàng ngắt lời nói:“Ai gia cảm thấy nên đem tất cả công bộ liên quan đến tiền, như tiền kinh phí, còn có hộ bộ về thuế, bổng lộc tất cả công việc liên qua đến tài chính đều về gọi là một ngành – bộ tài chính.” (ta ghét edit mấy đoạn chính trị kiểu này mệt óc dễ sợ)

“Bộ tài chính?!” Mạc Trọng Hình giật mình cho danh từ mới này.

Tô Lệ Nhã gật đầu nói:“Ừm. Phàm là liên quan tới tài chính đều thuộc về bộ phận quan viên này. Cứ như vậy có thể đem việc liên quan tới tài chính trở nên trật tự hóa, phân công hóa, thứ hai có thể tránh lẫn lộn với bộ phận khác, không thể độc lập. Đương nhiên vì bảo trì tính độc lập cho bộ tài chính và tính chuyên nghiệp, ai gia cảm thấy phải là người tinh thông sổ thuật cùng tài vụ mới có thể đi vào bộ phận này.”

“Sổ thuật?!” Hắn trong mắt hiện khiếp sợ. Dù sao, thiên hạ này người tinh thông sổ thuật nhất hẳn là thương nhân. Thư sinh tâm tinhs kiêu ngạo, làm cho hắn không thể lý giải.

Đối với thời đại có tâm tính kỳ thị thương nhân này, nàng thật sự không thể lý giải. Rõ ràng là một tầng lớp có thể đối với quốc gia, đối với xã hội có thế lực mạnh nhất, lại bị chèn ép thành tầng lớp thấp nhất trong xã hội.

“Chuyện bộ tài chính nhất định liên quan với tiền tài, mà chuyện liên quan tới tiền tài phải tính toán chi li rõ ràng. Bởi vậy, sổ thuật là yêu cầu cơ bản nhất.” Trong mắt hiện ra kiên trì.

Mạc Trọng Hình tuy rằng kinh ngạc cho kiên trì trong mắt nàng, nhưng cũng không có phản bác. Dù sao, hoàng hậu nương nương nói cũng có đạo lý. Hơn nữa, hắn cũng không cho rằng thương nhân có thể chân chính có tài.

Tô Lệ Nhã sở dĩ khát vọng thành lập bộ tài chính như thế. Không chỉ vì ở hiện đại đối với bộ tài chính hiểu được tầm quan trọng, còn bởi vì hiện tại Long Viêm quốc quốc khố hư không, nhìn thấy làm nàng giật mình, con số thiên văn thiếu hụt. Lần này Hạo Thừa xuất chinh đều là dùng tiền trước kia chính hắn tích lũy được. Chỉ sợ trận chiến này kết thúc, quốc gia sẽ gặp phải cục diện không có tiền. Nàng muốn giúp Hạo Thừa cai quản tốt quốc gia này, bởi vậy, mới có thể kiên trì như thế. Đương nhiên này đó đều chờ Hạo Thừa sau khi trở về mới có thể quyết định. Dù sao, việc này nói thì dễ, nhưng cần phải có quyết đoán thật lớn . Bởi vì cải cách quan chế như thế sẽ liên lụy đến lợi ích của nhiều người, lực thế phản đối tất nhiên ngoan cố vô cùng. Bất quá, nàng tin tưởng Hạo Thừa có quyết đoán trong chuyện này. Nhưng hiện tại trước làm chút phòng ngừa chu đáo, đây cũng là thời điểm tốt. Tính tính ngày, Hạo Thừa đã đến biên cảnh. Không biết hắn hiện tại thế nào? Trong mắt hiện ra vẻ u sầu.


Mạc Trọng Hình đối với hoàng hậu nương nương thường xuyên nhìn phương bắc toát ra vẻ u sầu, đã thành thói quen. Nhìn sườn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, hắn lại không thể dời tầm mắt. So với Cổ Nguyệt Cầm xinh đẹp, hoàng hậu nương nương thực không tính xinh đẹp. Nhưng gương mặt bình thường như thế nào cũng làm cho người ta không dời tầm mắt được. Cuộc đời hắn đã gặp qua rất nhiều nữ nhân: Tự tin có, tài hoa có, năng lực có. Như thế nữ nhân thật sự chói mắt làm cho người ta đui mù như thế. Biết rõ chính mình đã có một vị hôn thê chỉ vị cứu mình mà không ngại tiến cung, nhưng hắn vẫn không khống chế được tâm tình chờ đời cùng hưng phấn mỗi ngày sau giữa trưa cùng nàng gặp mặt thương lượng.

“Hoàng hậu nương nương, Tần Tử Dực cầu kiến!” Tiếng thái giám từ bên ngoài truyền vào.

“Tuyên.” Nàng vì có thể nhìn thấy Tần Tử Dực mà cao hứng.

Tươi cười trên mặt nàng làm Mạc Trọng Hình cảm thấy có chút ngứa mắt.

Tần Tử Dực cung kính đi vào, quỳ nói:“Hoàng hậu nương nương!”

Nàng vội vàng nâng Tần Tử Dực dậy, cười nói:“Tần Tử Dực, ngươi không cần cùng ai gia khách khí.”

Tần Tử Dực ngẩng đầu nhìn kia tươi cười quen thuộc, trong lúc nhất thời thất thần, thẳng đến cảm thấy ánh mắt lợi hại bên cạnh, mới khôi phục thần trí, lui về phía sau một bước, tạo khoảng cách giữa hai người.

Tô Lệ Nhã cũng chú ý tới Mạc Trọng Hình đứng ở một bên. Nàng muốn một mình hướng Tần Tử Dực hỏi một chút tình huống cụ thể về mậu dịch trên biển, liền xua tay nói:“Mạc Trọng Hình, hôm nay dừng ở đây đi! Sau khi ngươi trở về, sửa sang lại một chút về việc nói chuyện hôm nay.”

Mạc Trọng Hình trong mắt hiện lên một tia mất mác, nhưng vẫn cúi đầu xuống nói:“Dạ.” Rồi sau đó lui ra.

Tô Lệ Nhã thấy rốt cục chỉ còn hai người, lập tức đem cái giá hoàng hậu buông xuống, thần thái thoải mái mà ngồi trở lại trên ghế , chỉ vào điểm tâm trên bàn, nói:“Tần Tử Dực, ngươi cũng ngồi a! Vừa vặn nếm thử điểm tâm này đi. Thật sự không tệ nga!” Nàng vừa nói vừa cầm một khối nhét vào trong miệng.


Nhìn Tô Lệ Nhã vẫn như trước kia, trong mắt Tần Tử Dực hiện lên cảm động cùng nhu tình, rồi cũng buông xuống cái gọi là quân thần chi lễ ngồi ở trên ghế , ăn điểm tâm. Trong tiềm thức, hắn muốn ngang hàng vượt qua mọi rào cản để nói chuyện với nàng.

“Tần Tử Dực, buôn bán trên biển thế nào a?” Tính thời gian, hàng trên biển hẳn là đã chuyến về.

Trên mặt tuấn mỹ nhiễm lên hưng phấn:“Lần này buôn bán trên biến vô cùng thuận lợi. Không thể tưởng được đảo nhỏ ở phía nam này cư nhiên chứa nhiều trân quý như vậy. Tỷ như, dược liệu hiếm có, trân châu phỉ thúy quý báu. Mà hàng hóa của chúng ta vận chuyển đến lại có thể trở thành những vật phẩm thiết yếu bọn họ muốn mua. Thông qua lấy vật đổi vật, buôn bán lần này lợi nhuận kiếm được cao gấp mười lần.”

Mười lần? Thật sự rất cao nga! Nàng vẫn biết buôn bán trên biển kiếm được lợi nhuận lớn, nhưng nhiều như vậy vẫn là làm cho nàng giật mình.

“Ừ!” Tần Tử Dực gật đầu nói:“Chuyến hàng thứ hai, ta chuẩn bị cho Tần thị sơn trang chuyển nhiều hàng hơn.”

Tô Lệ Nhã nhìn Tần Tử Dực một bộ dáng hận không thể đem tất cả có được trong sơn trang đi trao đổi, liền nhân cơ hội nói:“Tần Tử Dực, đảo nhỏ phía nam dù sao số lượng có hạn, không có khả năng trao đổi với ngươi nhiều như thế. Ngươi có hứng thú đi xa một chút ra hải vực hay không, nói không chừng phát hiện có nhiều đảo nhỏ hơn.”

Lời nói của Tô Lệ Nhã châm ngòi vào tinh thần theo đuổi lợi ích làm thương nhân của Tần Tử Dực. Con ngươi đen nổi lên hưng phấn, nói:“Ừ, ta sẽ cho người đi xa ra biển tìm kiếm.”

Tô Lệ Nhã có chút ý tưởng tà ác, nói không chừng thế giới này sẽ phát hiện đại lục mới “Columbus” Sẽ sinh ra. sau đó, hai người bọn họ hàn huyên rất nhiều. Nhất là tình hình sang trước rạp hát :“Hiện tại sang trước rạp hát đã có phân hào ở mười hai châu phía nam. Hơn nữa Tần Tử Dực còn tính sang năm sẽ mở một phân hào ở Viêm Đô . Hiện tại hai người Mẫu Đơn, Bách Hợp đã trở nên nổi tiếng ở phía nam rồi: Nam nhân đều đem các nàng trở thành tình nhân trong mộng, các nữ nhân đem các nàng trở thành đối tượng sùng bái cùng hướng tới. Đương nhiên, về vấn đề lợi nhuận của sang trước rạp hát, nàng đương nhiên sẽ không được hưởng nữa. Nhưng nghe đến bây giờ sang trước rạp hát ngày thu vào vạn lượng, đôi mắt đẹp mở to, tràn đầy hối hận. Vốn, nàng được hưởng một phần tiền có được từ sang trước rạp hát, hiện tại tiền gửi ngân hàng tư nhân hẳn là đã có rất nhiều số không ở sau, nhưng bây giờ đã là hoa trong kính, nguyệt dưới nước. Này đều do lúc trước Long Kình Lệ bắt nàng, làm cho nàng không có thời gian xin phép. Ai, nhìn tiền vẫy tay chào tạm biệt. Không còn có việc gì làm cho người ta buồn bực hơn.

Tần Tử Dực nhìn thấy Tô Lệ Nhã liên tục thở dài, tò mò hỏi nguyên nhân. Sau khi biết được lí do nàng buồn bực, khuôn mặt tuấn tú hiện ra tươi cười thật to, tiếng cười tràn ra. Sắc mặt Tô Lệ Nhã càng ngày càng khó coi, mắt thấy sẽ bùng nổ, hắn mới ngưng cười nói:“Lệ Nhã, ngươi không biết hiện tại mỗi ngày đều có một ngàn lượng bạc nhập vào tiền gửi ngân hàng của ngươi sao? Tuy rằng, ngươi hiện tại đã không ở sang trước rạp hát, nhưng sang trước rạp hát sở dĩ xuất hiện, cũng là vì ngươi. Công lao khai quốc này, đương nhiên giá trị là một phần tiền lời.“

Miệng há thành chữ “o” , sau đó trong mắt xuất hiện ánh sáng, nàng run run nói:“Ngươi là nói, ngươi chưa từng có đình chỉ phát lương tháng cho ta.”


Tần Tử Dực cố nén ý cười gật đầu.

Tô Lệ Nhã kích động cầm bàn tay to của hắn, vô cùng chân thành cảm tạ nói:“Tần Tử Dực, ngươi thật sự là ông chủ tốt.” Rồi nàng lại ở trong lòng thầm mắng chính mình ngốc. Tần thị sơn trang ở Viêm Đô còn có tổng phân hào! Nàng cư nhiên không có đi kiểm tra tiền của mình. Còn buồn bực nhiều ngày. Thực ngu xuẩn!

Tần Tử Dực cúi đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm bàn tay non mềm.

Lâm Tư sâu sắc cảm giác được tình cảm của Tần Tử Dực đối với Tô Lệ Nhã, tiến lên nhẹ giọng nói:“A Nhã, ngươi cũng đã khát nước. Uống miếng trà đi!”

Bàn tay mềm tự nhiên buông ra, ngược lại tiếp nhận chén trà.

cảm giác mất mác độ ấm từ trên tay biến mất, Tần Tử Dực hơi hơi nắm tay, đè nén cảm giác mất mác trong lòng, chờ hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt tuấn mỹ đã nhìn không ra cảm xúc dao động gì.

Tô Lệ Nhã uống xong chén trà, nhẹ giọng nói:“Tần Tử Dực, ngươi chắc đã biết chuyện khoa thi đi!”

Tần Tử Dực gật đầu.

“Ngươi sẽ tham gia khoa thi.” Con mắt sáng nhìn thẳng đáy mắt hắn nói. Hạo Thừa từng nói với nàng, Tần Tử Dực lý tưởng trở thành thương nhân cường quốc, nàng tin tưởng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Ân. Ta sẽ. Cho dù chính là một chức quan nhàn tản, ta cũng sẽ tham gia.” Trong mắt một lần nữa nổi lên ngọn lửa.

Môi đỏ mọng hiện lên tươi cười nói:“Ngươi yên tâm, chức quan nhàn tản chỉ là tạm thời.”


Hắn hiện lên hưng phấn cùng cẩn thận nói:“Ngươi là nói thương nhân về sau cũng có thể ở trong triều nhận chức vị quan trọng?!”

Tô Lệ Nhã đứng dậy, nhìn ánh nắng làm nhiễm hồng cả bầu trời, nhẹ giọng nói:“Không, thương nhân sẽ trở thành một trong những người quan trọng nhất của quốc gia. Cuộc sống dân chúng thật sự là rất nghèo khổ. Dân chúng gặp phải năm hạn hán, sẽ đói khát mà chết. Tựa như năm nay một màn hạn hán ở phía nam. Nhiều dân chúng bởi vì đói khát mà chết như vậy.” trong lòng bởi vì nhớ lại tình hình khi đó mà lại run run lên.

Nàng hai tay nắm chặt, xoay người đối mặt Tần Tử Dực, mắt mang kiên định nói:“Ta nghĩ muốn thay đổi tất cả, ta muốn làm ỗi người ít nhất sẽ không bởi vì đói khát mà chết. Trước kia là vì ta không có năng lực này, hiện tại nếu ta thân là hoàng hậu quốc gia này, có trách nhiệm làm cho con dân của ta sẽ không bởi vì đói khát mà chết. quốc gia tựa như cây đại thụ trăm năm, bên trong đã sắp bị sâu bọ ăn hết. Hiện tại cần phải bổ sung dinh dưỡng.”

“Ngươi là nói thương nhân?!” Tần Tử Dực lập tức tiếp lời hỏi.

“Thương nhân. Tần Tử Dực, ngươi từng có vì thân phận thương nhân mà tự ti qua, bị người khinh thường qua đi!” Giọng nói nhu hòa nói tiếp:“Thế nhân đều nói thương nhân trục lợi, không hề có tình người, nhưng một tên thư sinh cho dù có tình người, nhưng trong tay không có tiền, không có năng lực, đối với người ngã vào dưới chân đói chết, có thể làm được gì đây? Bất quá chỉ có thể nhỏ vài giọt nước mắt. Nhưng thương nhân sẽ không như vậy. Trong tay bọn họ có tiền, có năng lực giúp người khác. Chính như ngươi Tần Tử Dực, hàng năm xuất ra hơn mười vạn lượng nguyên góp cho dân chúng. Đương nhiên, cũng có người trong tay có tiền, cũng không nguyện ý giúp người khác. Thương nhân quả thật có bản tính trục lợi, chỉ cần đem bản tính này dùng đúng chỗ, tin tưởng, thương nhân sẽ trở thành tầng lớp quan trọng nhất quốc gia, được người người tôn kính nhất.”

Tần Tử Dực khiếp sợ nhìn người đang chậm rãi mà nói, trong lòng nhu tình cấp tốc gia tăng. Thương nhân không phải ti tiện, thương nhân là người đáng giá tôn kính nhất. lời này trước kia cho dù khát vọng, nhưng chỉ có thể si tâm vọng tưởng , cư nhiên có thể từ trong miệng của nàng nghe được.

“Tần Tử Dực, có muốn hướng thế nhân chứng thật địa vị chân chính của thương nhân?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

“Muốn.” Tần Tử Dực bởi vì kích động mà giọng nói run nhè nhẹ trả lời.

“Bất quá, ngươi muốn cũng vô dụng. Tất cả điều kiện tiên quyết, là ngươi có thể ở trong kỳ thi này lột xác mà ra. Ngươi chắc là có học vấn cao đi?” Nàng nhíu mày kích thích nói.

Trong mắt hiện lên tự tin nói:“Đương nhiên.” Hắn từ nhỏ đã vô cùng thích đọc sách, mười tuổi có thể học thuộc tứ thư ngũ kinh. Vốn lấy năng lực của hắn đã có thể thi đổ làm quan từ lâu, nhưng bởi vì xuất thân trong gia đình thương nhân mà không thể tham gia khoa cử. Trước kia, hắn từng oán hận chính mình xuất thân thương nhân, oán hận phụ thân là một thương nhân, khinh thị phụ thân. Cự tuyệt trở thành người kế thừa Tần thị sơn trang. Nhưng mười lăm tuổi năm ấy, lũ lụt, dân chúng trôi giạt khấp nơi, rất nhiều dân chúng đói chết. cho dù hắn muốn giúp này người ngã trên đường, nhưng là, hắn lại phát hiện chính mình trong túi chỉ có mấy lượng bạc, chỉ có thể cứu vài người. Nhưng về nhà, đã thấy trước nhà có hai quầy phát cháo. Phụ thân chỉ huy hạ nhân nấu cháo, mà trước quầy đã đứng đầy nạn nhân đói khát. Hắn lần đầu tiên phát hiện phụ thân vĩ đại như thế, lần đầu tiên cảm nhận được tác dụng của thương nhân. Từ ngày đó, hắn bắt đầu chuyên tâm theo phụ thân học tập. Hắn muốn dùng thân phận thương nhân cứu vớt càng nhiều người cần giúp.

Tô Lệ Nhã cười nói:“Ta tin tưởng ngươi.” Nàng tin tưởng lấy năng lực của Tần Tử Dực tuyệt đối có thể thi đổ. Hơn nữa, Tần Tử Dực là người không thể thiếu trong kế hoạch bộ tài chính của nàng. Cho dù là vận dụng quyền lợi trong tay, nàng cũng sẽ làm cho hắn tiến vào triều đình.

Mặt trời ngã về tây, ánh sáng màu vàng cam chiếu xuống tươi cười mềm mại đáng yêu, làm cho Tần Tử Dực trong lúc nhất thời xem ngây ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui