Phi Tử Của Ca Ca

Ngạo Mai cởi bỏ y phục, gỡ bỏ tấm vải quấn chặt ngang ngực ra, để cho bộ ngực bị bó chặt cả ngày trong tấm vải được phơi bày ra.

Cúi đầu xem qua vết tích thật sâu trước ngực một chút, Ngạo Mai đưa tay lên nhẹ nhàng xoa bóp đôi nhũ hoa.

Bản thân vốn là đang trưởng thành, bộ ngực đang độ nảy nở còn chưa quá đầy đặn, thế nhưng, vì phải cải giả nam trang cho giống nam nhân một chút, các nàng không thể không lấy vải quấn chặt ngang bộ ngực của mình lại.

Ai bảo ở xã hội này nam tôn nữ ti, địa vị xã hội của nữ nhi bị xem nhẹ chứ!

Bằng không, các nàng hoàn toàn có thể quang minh chính đại làm việc buôn bán, nếu như vậy, nói không chừng, các nàng làm ăn buôn bán rất tốt đây! Như vậy cửa tiệm của các nàng tạo ra một phong cảnh mới trên con đường nơi thị tập này rồi!

Các nàng nếu như có thể lấy thân phận nữ nhi công khai kinh doanh cửa tiệm này rồi, như vậy theo lời Liên nhi nói hôm nay, hiện tượng nữ khách hàng tăng nhiều sẽ không bị xuất hiện nữa rồi.

Ngạo Mai giơ lên chân ngọc thon dài bước vào trong mộc thùng.

Nàng đưa đôi tay trắng như ngọc lên gỡ bỏ búi tóc, làm cho mái tóc dài óng mượt buông xuống, nhẹ nhàng như thác nước chảy xuống, xõa ra ôm lấy hai bờ vai.

Nhẹ nhàng nghịch ngợm đưa tay khoát dòng nước ấm, làm cho mặt nước tách ra thành hình mũi tên, hai tay vốc nước ấm áp đưa lên cao, để từ từ chảy qua kẽ tay xuống đầu đôi nhũ hoa hồng hồng xinh xinh, nhẹ nhàng vân vê, ngày mai, có lẽ vết ứ đọng nơi ngực sẽ biến mất.

Ngạo Mai nhắm mắt, trầm sâu mình vào trong làn nước ấm hưởng thụ, tay vẫn tiếp tục nhẹ xoa bầu ngực làm tan dần vết ứ đọng, cảm giác khó có được này thật thanh thản dễ chịu.

Một tiếng động khẽ khàng vang lên. Ngạo Mai vẫn không mở mắt. Bên ngoài gió nhẹ thổi vào qua khe cửa, vốn là thanh âm gió thổi cửa sổ thôi! Nàng vẫn không ngừng động tác tay, dáng dấp bập bềnh trong dòng nước phóng túng, trên môi khẽ nở nụ cười thỏa mãn. Nhờ có Ngạo Sương tỷ tỷ mất trí nhớ, bằng không, các nàng vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội ra cung.

Đột nhiên, Ngạo Mai cảm thấy không thoải mái, phảng phất có một ánh mắt nóng rực đâu đó đang nhìn chăm chú vào chính mình.

Thong thả mở hai mắt ra.


“Aaaa…“

Ngạo Mai hoảng hốt kêu to lên!

Nàng vịn vào thành mộc thùng vội nhổm người lên một chút.

Nhưng lại ý thức được bản thân mình không ổn, nàng lại vội vàng ngồi xuống trở lại trầm mình thật sâu vào trong thùng nước.

Mặc dù chuyện đã xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhưng Trần Nhất Kiếm vẫn nhìn thấy rõ mồn một không sót một chút gì.

Trong mộc thùng chính là một nữ tử, vóc dáng thon thả mỹ miều.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn trắng mịn chợt ửng đỏ thấp thoáng sau hơi nước ấm từ trong mộc thùng tỏa ra, hai đầu nhũ hoa nhỏ gọn hồng hồng nhấp nhô ẩn hiện sau làn nước sóng sánh, mái tóc mượt mà buông xõa ôm trọn bờ vai, từng giọt nước tí tách từ trên gương mặt ửng hồng nhỏ xuống thùng nước.

Những giọt nước lấp lánh, long lanh như châu ngọc trên thân thể nàng chậm rãi chảy thành dòng vào đôi nhũ câu đang vươn lên như hai ngọn núi nhỏ cao vút, trên đỉnh núi là hai điểm nho nhỏ hồng hồng còn đọng lại những giọt nước trong suốt như pha lê, lóng lánh như ngọc cũng lộ vẻ mơm mởn.

Nước sau đó lại mơn man, lăn chảy xuống phía dưới, mơn trớn vòng eo thon nhỏ nhắn và phần bụng bằng phẳng, rồi từ từ chảy xuống một chút phía dưới phần bụng, một mảnh cỏ tiếp nhận sự vuốt ve của dòng nước, dòng nước vẫn chưa dừng lại, tiếp tục chảy dài xuống đôi chân thon thả.

Nước vẫn còn thừa dịp theo từ trên thân thể mỹ miều của nàng tí tách rơi vào trong thùng nước, làm mặt nước trong mộc thùng xao động, gợn thành những vòng tròn to nhỏ lăn tăn miên man.

Trần Nhất Kiếm ôm bên người mỹ nữ như tiên.

Thật đúng là, hắn bị tình cảnh trước mắt thật sự làm rung động rồi!

Nàng phảng phất như tinh linh rơi lạc vào nhân gian, ưu nhã thanh thoát không nhiễm chút bụi trần.


Cửa tiệm này trong nhà như thế nào còn có nữ tử?

Ngay lúc Ngạo Mai vừa “Aaaa” thét lên một nửa, Trần Nhất Kiếm đã tiến lên lấy tay che miệng của nàng lại, sau đó vươn cánh tay kia tới, đem ngạo Mai từ trong mộc thùng bế ra.

“Ta không phải là người xấu! Đừng lên tiếng!“

Thân thể trần trụi mềm mại mang theo mùi thơm ngát đang áp sát trong lòng hắn, mùi thơm thoang thoảng này phảng phất như ở nơi nào đó đã từng ngửi qua.

Trần Nhất Kiếm cảm giác như thân thể mình đang phản ứng theo bản năng của nam nhân, hắn cố trấn tĩnh lấy y phục bên cạnh phủ kín lên thân thể Ngạo Mai,

“Ngươi đừng có kêu! Hãy nghe ta nói, ta gặp phải một chút phiền toái, nghĩ tới đây tìm bằng hữu, ta thật không biết nơi này còn có nữ nhi!“

Ngạo Mai gật đầu, tỏ vẻ nàng đã nghe hiểu.

Đồ ngốc, nơi này đều là nữ tử, nếu gặp phải nam nhân mới là lạ đấy!

“Ta ở chỗ này chỉ nghỉ tạm trong chốc lát rồi đi, thỉnh cô nương tha thứ cho hành động lỗ mãn vừa rồi!“

Buông Ngạo Mai ra, Trần Nhất Kiếm ôm quyền thi lễ.

Ngạo Mai vội vàng mặc y phục vào.

May mắn nam nhân trước mắt còn không có nhận ra mình, chính mình đúng là trước đó vài ngày, hắn từng ra tay cứu giúp nhị chưởng quỹ.


Nếu không phải vậy, quả thật thân phận nữ nhi của mình đã bị bại lộ rồi, nói không chừng lại sẽ mang đến nhiều phiền toái cho cửa tiệm rồi đây!

“Công tử xưng hô như thế nào?“

Ngạo Mai làm như không nhận ra hắn, lên tiếng hỏi.

“Tại hạ họ Trần, Trần Nhất Kiếm!” Nàng là người thứ nhất biết tên hắn.

Vì thực hiện kế hoạch của chính mình, Trần Nhất Kiếm chưa từng nói cho bất kỳ ai biết qua tên họ của hắn.

Mỗi khi có người hỏi tên của hắn, hắn chỉ nói cho người khác biết hắn họ Trần, những thứ khác không nói thêm nữa, nhưng mà, nữ nhân trước mắt khiến cho hắn buông lỏng cảnh giác.

Nói cũng không rõ tại sao, hắn lại nghĩ muốn đem tên họ của mình nói rõ cho nàng biết, từ nội tâm hy vọng nàng có thể nhớ kỹ đến mình.

“Làm sao vậy? Ngươi kêu cái gì?“

Mai Tuyết Tình tắm rửa xong, thay lại y phục mới đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được hình như là Ngạo Mai hô to lên một tiếng, nhưng sau đó lại không có thanh âm gì nữa.

Mọi người vốn là do chính nàng mang theo xuất cung, nên Mai Tuyết Tình lúc nào trong lòng cũng ghi tạc mọi người thân thể phải an toàn.

Nàng hy vọng mọi người bình an cùng nhau kiếm ra tiền, vạn nhất nếu ai đó trong số họ chợt biến mất, cho dù Hạng Ngạo Thiên không truy cứu trách nhiệm của nàng, bản thân nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình, sẽ áy náy suốt cả đời.

Phủ thêm trường y vào người, nàng đi tới trước phòng Ngạo Mai, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi.

“Đại chưởng quỹ, ta không có việc gì, mới vừa rồi nhìn thấy một người to lớn… Ta không có việc gì!“

Ngạo Mai trấn tĩnh lại trả lời.

Ngàn vạn lần không thể để cho tỷ tỷ biết chuyện này, bằng không, tỷ tỷ giễu cợt là chuyện nhỏ, danh tiết của chính mình phút chốc sẽ bị phá hủy.


Một người là thân phận công chúa vẫn còn là cô nương chưa xuất giá, vậy mà trong phòng lại giấu một nam nhân, tin tức này nếu truyền ra ngoài, bản thân nàng chỉ có chết mới bảo toàn danh tiết thôi!

“Không có việc gì là tốt rồi, sớm nghỉ ngơi đi!“

Mai Tuyết Tình yên tâm trở lại phòng của mình nghỉ ngơi.

Nghe bên ngoài đã không có động tĩnh nữa, Trần Nhất Kiếm thở dài một hơi, hỏi, “Mới vừa rồi đại chưởng quỹ kia với cô nương vồn là người như thế nào?“

Hắn trong lòng có chút không yên, bất an, chỉ sợ Ngạo Mai nói ra đại chưởng quỹ vốn là có liên quan đến nữ tử trước mắt….

“Vốn là…” Ngạo Mai dừng lại một chút,

Trần Nhất Kiếm tràn ngập chờ mong.

“Hắn là ca ca ta!” Ngạo Mai phản ứng cơ trí.

Trần Nhất Kiếm cười, đúng là một nụ cười ôn hòa.

Thế nhưng, từ trong nụ cười kia Ngạo Mai lại cảm thấy có chút bất an.

Người này với nụ cười vô hại kia lại làm cho Ngạo Mai trong lòng tràn ngập cảm giác không yên, cảm giác như có nguy hiểm.

Trần Nhất Kiếm cũng không ở lại lâu, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi thấy không có gì dị thường, hắn rời đi.

Hắn rời đi trong lặng lẽ, không một tiếng động.

Bên trong trạch viện, một lần nữa lại an tĩnh, phảng phất như chưa từng có cái gì phát sinh qua.

Chỉ có Ngạo Mai nằm ở trên giường trằn trọc mãi đến khi trời hửng sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui