Phi Tử Của Ca Ca

Sáng sớm ngày hôm
sau.

Liên nhi trợ giúp
Mai Tuyết Tình xử lý các vết sướt trên mặt và cánh tay. Mai Tuyết Tình dặn dò
xuống dưới, phải hậu táng long trọng Tiểu Phượng. Chưa thấy Ngạo Sương đến, Mai
Tuyết Tình cảm thấy có chút kỳ quái. Mỗi ngày sáng sớm, Ngạo Mai cùng Ngạo
Sương đều đã đúng giờ xuất hiện ngay trước mặt nàng.

“Ngạo Sương công
chúa đâu?”

“Hàn thống lĩnh
bồi công chúa xuất cung rồi, nghe nói, bọn họ ngày hôm qua ban đêm, ầm ĩ một
chút!” Liên nhi trả lời.

Mai Tuyết Tình
nghĩ tới, mới vừa rồi, Hàn Thanh có tới hồi báo, nói là muốn xuất cung một
chuyến. Nguyên lai là khứ bồi Ngạo Sương.

Nam nữ luyến ái
đều như vậy! Mai Tuyết Tình đối với bọn họ hết sức thông cảm.

Sau khi dùng xong
điểm tâm.

Mai Tuyết Tình
phái Liên nhi lấy luật điển của Thiên Long Hoàng Triều mang tới. Nàng bắt đầu
nghiên cứu đến luật pháp.

Mưu hại hoàng tử,
tội tru di, liên lụy cửu tộc. Mai Tuyết Tình tàn nhẫn quyết tâm. Có luật điều
thì phải y theo, nàng không hề do dự thiếu quyết đoán. Ta không hại người,
nhưng người lại đến hại ta.

Đưa tới hình bộ
đại thần, sau khi xác minh lần nữa, nàng lập tức ban chỉ, Đông phi cả nhà, trảm
lập quyết! Đối với các phi tử khác, nàng ấn theo điều luật hạ chỉ, cả nhà sung
quân, trở thành lưu dân.

Mặc dù, chứng
kiến những tánh mạng này do thủ hạ của mình xử lý biến mất, nhưng tâm lý vẫn có
chút không thoải mái, thế nhưng, nàng tự an ủi bản thân, phế tam cung lục viện,
vốn là theo những gì Hạng Ngạo Thiên căn dặn. Về phần, giết người, nàng vốn là
vì con mình, Ngưu Ngưu, mà suy nghĩ.

Nàng bây giờ
chính là một vị mẫu thân, hài tử vốn là toàn bộ của nàng, nàng quyết không cho
phép có người làm thương tổn hài tử của nàng!


Dưới chân núi
Phong Vân Sơn.

“Ca ca như thế
nào lại ở trong sơn động ở vách núi?” Ngạo Sương khó hiểu. Trên núi ánh nắng
tươi sáng, điểu ngữ hoa hương. Tại sao ca ca hết lần này tới lần khác đối với
sơn động lại có nhiều tình cảm đến như vậy?

Hàn Thanh nắm tay
Ngạo Sương, hai người ngược dốc núi nương theo con đường nhỏ, từ từ di chuyển.
Hướng về đáy cốc.

“Nơi đó vốn là
chỗ bọn họ đính ước!” Hàn Thanh cũng là nghe Hạng Ngạo Thiên chủ động nhắc tới,
bằng không, không ai biết. Vì vậy, Hàn Thanh kể cho Ngạo Sương nghe về bọn họ
vốn là như thế nào rơi xuống vực, như thế nào được cứu, như thế nào đính ước.
Ngạo Sương rất hâm mộ.

“Hàn Thanh, nếu
ta cũng rơi xuống vực, ngươi có phải cũng sẽ cứu ta hay không?”

“Không cứu!” Hàn
Thanh lạnh nghiêm mặt. Nào có ai lại đi hâm mộ chuyện rơi xuống vực chứ? Thật
không hiểu, trong đầu nghĩ cái gì nữa?

“Không cứu thì
không cứu!” Ngạo Sương cũng nổi cáu làu bàu, hất tay Hàn Thanh ra.

“Ai nha…” Dưới
chân vừa trợt, Ngạo Sương đầu chúi xuống, rơi xuống phía dưới.

Nhanh như chớp,
một thân ảnh lao tới vươn tay nắm ngang qua eo lưng Ngạo Sương. Bước đi như bay
gấp rút trụ lại.

“Hàn Thanh, ta
không phải cố ý, ta thật sự không phải cố ý…” Ngạo Sương kinh hồn, vẫn còn chưa
lấy lại bình tĩnh, gắt gao ôm lấy cổ Hàn Thanh, vội vàng giải thích.

Hàn Thanh trầm
mặc không nói. Khối băng cũng biết tức giận!

“Hàn Thanh, ta
thật sự không phải cố ý đâu!”

“Câm miệng! Nàng
đã quên, mục đích tới chỗ này rồi hay sao?” Hàn Thanh một bụng tức khí, không
chỗ phát tiết.


Nhìn thấy nàng
ngã xuống, trong nháy mắt, trái tim hắn tan nát. Khẩn trương, đau lòng, các
loại tâm tình hỗn tạp trộn lẫn cùng một chỗ.

Ngạo Sương biết
điều, ngoan ngoãn ngã người vào trong lòng hắn, hắn vận dụng khinh công, không
bao lâu, đã tới đáy cốc.

Đem nàng đặt ngồi
lên một tảng đá nơi miệng hang động.

“Hoàng thượng ở
bên trong, đi nhanh về nhanh, chúng ta phải nhanh một chút quay trở lại!” Nán
lại quá lâu, hắn lo lắng an toàn trong cung.

Ngạo Sương cố trấn tĩnh và làm cho tinh thần phấn chấn lên.
Nàng rón ra rón rén tiêu sái đi vào trong hang động. Đánh giá nham động đơn sơ,
Ngạo Sương rõ ràng thâm tình của ca ca đối với hoàng tẩu. Trong đầu liền chợt
nảy sinh một trò đùa quái ác.

“Ngạo Thiên…” Nàng khe khẽ lên tiếng kêu gọi, “Ta là Tình
nhi...”

Hạng Ngạo Thiên đưa lưng về phía miệng hang động, mặt hướng
vào trong vách động, đang xếp bằng tĩnh tọa. Hắn, không nhúc nhích.

Ngạo Sương đi tới phía sau lưng hắn, làm nũng ôm cổ Hạng
Ngạo Thiên. Đã lâu lắm rồi không có cùng ca ca ở chung một chỗ rồi, Ngạo Sương
có chút kích động.

Nghĩ đến mình đang đóng kịch, nàng tiếp tục nói, “Ngạo
Thiên, ta là Tình nhi… Ta đến tới thăm ngươi!”

“Hồ đồ!” Hạng Ngạo Thiên xoay tay lại vỗ vỗ vào đầu của
nàng, “Muội còn giả thần giả quỷ làm gì? Hàn Thanh cùng muội tới sao? Hoàng tẩu
muội gần đây thế nào?”

Biết mình đã bị phát hiện, Ngạo Sương uể oải ngồi xuống bên
cạnh ca ca, cong cái miệng nhỏ nhắn lên, “Ca, ca ngay cả đầu cũng không hề quay
lại, như thế nào biết muội không phải hoàng tẩu?”

“Ca của muội còn không có ngu đến mức, ngay cả nữ nhân yêu
quý của mình cũng phân biệt không được!” Hạng Ngạo Thiên nói, “Có chuyện gì
phát sinh sao?”


Vì vậy, Ngạo Sương đem chuyện Đông phi hạ độc dược, và
chuyện bình âm dương, từ đầu chí cuối nói cho Hạng Ngạo Thiên biết không sót
chút gì. Sau khi Hạng Ngạo Thiên Thính nghe xong, thở dài một tiếng!

“Sau khi muội trở về, nghĩ biện pháp, khiến cho hoàng tẩu
muội đem tam cung lục viện phế đi!”

“Vậy chuyện của ca cùng hoàng tẩu tính sao bây giờ?” Ngạo
Sương nhắc nhở ca ca, “Phải cho hoàng tẩu một danh phận đi? Phong làm Phi? Hay
làm Hậu?”

“Ca ca xem nàng là nữ nhân của ca rồi, có phong làm phi hay
phong làm hậu cũng như nhau cả! Chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi!”

“Ca, muội vốn có một biện pháp, có thể khiến cho hoàng tẩu
vô cùng vui vẻ sẵn lòng gả cho ca!” Ngạo Sương đột nhiên nghĩ đến một biện pháp
tốt nhất.

“Nói!” Hạng Ngạo Thiên nôn nóng không chịu được.

Ngạo Sương cúi xuống bên tai hắn, nói ra một đại kế.

“Muội có nắm chắc không?” Hạng Ngạo Thiên có chút không xác
định, “Muội sống ở thế kỷ hai mươi, chỉ mới được hơn một năm, phong tục tập
quán của bọn họ, muội thật sự cũng hiểu rõ ràng chứ?”

“Không phải còn có ba mẹ sao?” Ngạo Sương hy vọng nói, “Ba
mẹ bọn họ cũng hiểu rõ, có bọn họ trợ giúp, muội nghĩ chúng ta khẳng định có
thể khiến cho hoàng tẩu vui vẻ đồng ý!”

“Không thể đánh mà không nắm chắc phần thắng, nếu ca thua,
thật không gượng dậy nổi đâu!” Lúc gần đi, Hạng Ngạo Thiên còn không quên dặn
dò, “Nhất định phải khiến cho hoàng tẩu của muội nghỉ ngơi tốt, đừng để cho
nàng mệt mỏi!”

“Biết rồi!” Ca ca như thế nào lại trở nên lôi thôi, dài dòng
đến vậy, “Nếu không muốn khiến cho hoàng tẩu chịu mệt, ca cũng mau chóng hồi
cung đi!”

“Ta sẽ mau chóng quay về cung thôi! Chỉ còn lại một loại độc
chưa giải thôi!” Hạng Ngạo Thiên so với bất luận kẻ nào còn nôn nóng hơn. Trong
cung có nữ nhân của hắn, có hài tử của hắn, còn có thân nhân của hắn. Hắn, thật
rất muốn cùng mọi người sinh hoạt cùng nhau.

Ngạo Sương cất bước rời đi, Hạng Ngạo Thiên đi tới bên cạnh
một mộ bia. Trên mộ bia, bất ngờ viết vài chữ to, ” Nghĩa điểu Bạch điêu chi mộ.”
Đó là hắn lập mộ bia cấp cho bạch điêu đã anh dũng cứu chủ. Mỗi khi hắn có vấn
đề gì cần suy nghĩ, hắn có thói quen thong thả đi về phía bên này.

Trên đỉnh Phong Vân Sơn, trong phòng sư phụ.

“Sư phụ, đồ nhi muốn hồi cung một chuyến!” Hạng Ngạo Thiên
hai gối quỳ xuống đất. Sau khi nghe Ngạo Sương kể lại tình hình trong cung, hắn
càng thêm lo lắng cho Mai Tuyết Tình. Hắn nghĩ muốn quay về cung một chuyến, tự
mình xử lý chuyện phế hậu cung.

“Thiên nhi…” Sư phụ thanh âm nghiêm khắc, “Người có tính tình

nóng nảy thô lỗ, kẻ vô tích sự. Người có tâm bình khí hòa, trăm phúc tự tụ lại.
Lời thầy dạy, ngươi cũng đã quên rồi sao?”

Đối với đồ đệ đang quỳ bên người, sư phụ vốn là vừa yêu quý
lại vừa tức giận. Nếu không phải hắn lần trước len lén quay về cung, độc của
hắn đã sớm giải rồi. Sau khi trở về, xem qua mạch của hắn, sư phụ cái gì cũng
rõ ràng cả rồi. Hồi cung cũng được, nhưng hắn lại mang theo trong máu độc tố,
cùng Mai Tuyết Tình cô nương từng có da thịt chi thân.

Sư phụ thở dài một hơi, “Khụ… Nếu Tuyết Tình cô nương lại
hoài thai, vậy trên người hài tử trong bụng cũng sẽ có chứa độc tố!”

“Sư phụ…” Thân là hoàng đế, Hạng Ngạo Thiên tự nhiên rõ
ràng, sư phụ biết chuyện hắn từng lén lút hồi cung rồi.

Hắn không giấu giếm nữa, “Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, Tình
nhi quả thật hoài thai rồi! Thỉnh xin sư phụ cứu hài tử trong bụng nàng!”

“Thuận theo tự nhiên đi! Nếu hài tử đó có thể thuận lợi sinh
ra, vậy còn có thể cứu, nếu thai nhi chết trong bụng, cũng xem như là kết quả
của khôn sống mống chết!” Sư phụ chậm rãi nói.

“Sư phụ, cầu sư phụ nhất định phải cứu Tình nhi cùng hài tử
trong bụng nàng. Sau khi Tình nhi cùng đồ nhi quen biết, cuộc sống còn không
được hưởng thụ đến một ngày an ổn, con không muốn làm cho nàng lại phải chịu đả
kích!” Hạng Ngạo Thiên ở trước mặt sư phụ, không chút nào che dấu cảm tình của
chính mình, hắn hai mắt đã có chút ươn ướt.

“Sư phụ, đồ nhi đã cho người lấp bằng hồ nước trong ngự hoa
viên rồi, chỉ sợ nàng rời bỏ nơi này trở lại thế giới của nàng, nếu như thai
nhi khó tránh khỏi cái chết, Tình nhi trong lòng thương tâm, khẳng định sẽ cho
khai thông hồ nước, rời bỏ con mà đi!” Nói xong lời cuối này, thanh âm có chút
nghẹn ngào.

“Cha mẹ nàng ta cũng đã tới nơi này, ở bên cạnh nàng ta lại
có hài tử cần phải chăm nom lo lắng, cái hồ đó đã không còn là chuyện quan
trọng nữa rồi!”

“Sư phụ, ngài vốn là nói Tình nhi sẽ không rời khỏi ta bỏ đi
sao? Sư phụ, vốn là thật vậy chăng?” Hạng Ngạo Thiên phảng phất như là người bị
chết đuối, bắt được dây thừng cứu mạng, hắn che dấu không được sự kích động của
bản thân.

“Nếu cha mẹ nàng tâm địa không thiện lương, nhảy vào trong
hồ cứu Ngạo Sương, ngươi cùng Tình cô nương có lẽ là có một kết cục kiểu khác.
Thiện nhân chung thiện quả, người tốt có hồi báo tốt ah!” Sư phụ muôn vàn cảm
khái.

“Ngươi cứ an tâm đợi độc tố trên người giải đi, chỉ còn chờ
nước chảy thành sông, thời cơ chín muồi, thì có thể rồi!” Sư phụ vỗ vỗ vào vai
hắn, “Thầy còn phải đi ra ngoài tìm giải dược cho ngươi, ngươi nhất định phải ở
trên núi an tâm liệu dưỡng, không thể làm ra chuyện lỗ mãng nữa!”

“Dạ, sư phụ, đồ nhi nhất định nghe theo sự an bài của sư phụ!”
Những lời sư phụ nói như cho Hạng Ngạo Thiên ăn một viên thanh tâm hoàn, hắn an
tâm tiếp tục liệu dưỡng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận