Hạt trân châu thủy tinh va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang leng keng, ở trên đại điện yên tĩnh nghe qua hết sức to rõ mà vương xuất hiện cũng làm cho nhóm công chúa đều ngẩn ra như người mất hồn. Các nàng cực lực giành chiến thắng để chiếm được sự sủng ái của vương, nhưng không một ai có thể nghĩ đến vương lại… tuấn mỹ đến như vậy.
Diễm Liệt thân hình cao to cường tráng, khoác tấm áo trường bào nguyệt nha màu trắng, ngũ quan tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy lại là một màu tím yêu dị, theo tâm tình của hắn mà biến hóa thành sự thể hiện bất đồng sâu cạn, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc. Hắn khẽ nhếch môi cười mang theo sự hùng bá thiên hạ, cả người toát ra ngạo khí vương giả, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Mái tóc dài màu đen ở dưới ánh sáng giống như toát ra màu đen hỏa diễm, cũng như tính tình của hắn: cuồng vọng và mãnh liệt. Hắn đi đến bên Tư Tư, cúi đầu, dùng sức nâng cằm nàng lên, cơ hồ muốn bóp nát cằm nàng.
“Công chúa Nguyệt Lạc, ngươi là đang khinh thường ta sao? Chẳng lẽ ngươi và Tinh Nguyệt quốc không có quan hệ gì?”
Thanh âm của Diễm Liệt không lớn, nhưng lại lạnh dị thường như băng, làm cho tâm Tư Tư không nhịn được mà run lên. Tư Tư cố gắng nén lại nội tâm sợ hãi, quật cường nhìn thẳng vào vương, lại suýt nữa mê ly lạc trong đôi mắt hấp dẫn của hắn.
Vương thật là hết sức tuấn mỹ! Nếu chỉ nhìn dung mạo của hắn, ai có thể nói được rằng đây là một bạo quân giết người không gớm tay?! Nhưng mà, hắn chính là người tay dính đầy huyết tinh…
Nàng nuốt nước miếng, gian nan nói: “Vương, ta làm sao có thể khinh thường ngài, ranh giới của ngài mở mang như vậy, chiến tích của ngài huy hoàng như vậy, ngài là vị vương giả cùng lãnh tụ trong lòng mọi thần dân. Có điều là làm đế quân cần dựa vào vũ lực để giành chính quyền, nhưng thống nhất thiên hạ cần phải dựa vào nhân nghĩa. Chỉ trông vào giết chóc để thống trị thì e là… giang sơn này ngài ngồi không vững.”
Lời nói của Tư Tư làm cho sắc mặt hầu hết mọi người trong điện thay đổi bất ngờ. Bọn viên quan mặt mày xanh mét, mồ hôi không tự chủ mà cứ toát ra, sắc mặt nhóm công chúa cũng đều một lượt tái mét. Nhưng sắc mặt Diễm Liệt nhìn không ra một tia tức giận. Hắn bình tĩnh nhìn Tư Tư, ánh mắt câu hồn đoạt phách như nhìn thấu tâm tư nàng.
Dưới ánh nhìn soi mói của vương, Tư Tư theo bản năng cúi đầu xuống lại nghe âm thanh của Diễm Liệt vang lên bên tai mình. Hơi thở ấm nóng của hắn khiến tai Tư Tư đỏ bừng, không ngừng khiêu khích tâm tình của nàng. Thanh âm của Diễm Liệt là nhẹ như vậy, nhưng cũng khí phách làm cho người ta không thể nghi ngờ:
“Công chúa Nguyệt Lạc quả nhiên là anh thư, khiến ta rất bội phục… vậy nên hiện tại ngươi chính là Nguyệt phi của ta. Ta tuân thủ lời hứa, thả tự do cho thần dân của ngươi, thỉnh các công chúa tự hồi cung.”
Lúc Diễm Liệt thẳng thắn nói ra quyết định của mình thì Tư Tư lập tức ngẩng mạnh đầu, vẻ mặt không che giấu sợ hãi và không muốn khó tin nhìn hắn. Diễm Liệt đem toàn bộ phản ứng của nàng thu vào tầm mắt, khóe môi nhếch lên mỉm cười đầy châm chọc. Mà Tư Tư không ngờ, thời điểm mà Diễm Liệt công bố kết quả thì các công chúa ở đây đều sắc mặt tái nhợt.
Rất nhiều người quỳ rạp xuống đất, thất thanh khóc rống, còn lại thì ngơ ngác đứng nhìn, ngây ra như phỗng. Tư Tư nghi hoặc nhìn các nàng, thật không hiểu sao các nàng ta lại muốn đi làm phi tần của tên bạo quân này. Thời điểm mà nàng đang nghi hoặc vạn phần thì một đám thị vệ đi vào điện đem từng công chúa lần lượt rời đi.
Đám công chúa bọn họ không được khóc rống, liều mạng giãy dụa, sớm đã không còn vẻ cao nhã như lúc ban đầu, sắc mặt tràn đầy sự tuyệt vọng cùng bi thương đến thấu xương. Các nàng bị đưa đi đều phẫn hận nhìn Tư Tư, giống như nàng vừa đoạt đi hy vọng duy nhất của bọn họ.
“Đây là… sao lại thế này?” Tư Tư theo bản năng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...