Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Tư Tư nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, nhắm lại thêm một lần nữa, rồi lại mở ra. Bây giờ nàng không biết ảo tưởng thế nào, trong giờ phút này nàng đang ở trong một lao ngục hoa lệ.

Diêm Vương, ta thực sự mắc bẫy của ngươi! Cái gì mà tôn quý công chúa? Rõ ràng là một công chúa nghèo túng mất nước, còn bị nam nhân mình thích ép buộc đi câu dẫn bạo vương trong truyền thuyết kia. Nghe nói, vương kia diện mạo tuấn mĩ, đẹp trai tiêu sái nhưng lại hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác. Mà nhiệm vụ của ta chính là tiếp cận hắn, giải cứu thần dân của nàng, giúp cho họ ở Hinh Thủy Triều Vương có thể kéo dài hơi tàn, bảo toàn tính mạng của mình. Sinh mệnh của đất nước đặt toàn bộ lên vai một cô gái yếu đuối như ta, thật đúng là buồn cười.

“Công chúa, số mệnh của người thật khổ.” Tuyết Vũ đứng bên cạnh chải đầu cho Tư Tư rưng rưng nước mắt nhìn nàng: “Đã chết thì thôi, người lại còn phải chịu vũ nhục này… Lạc Lam công tử cũng thật là, biết rõ rằng người thích hắn mà vẫn nhẫn tâm dâng người cho tên vương tàn ác kia.”

“Đừng nói nữa.” Tư Tư thản nhiên xua tay.


“Vâng, công chúa.”

Tuyết Vũ là một nha đầu lương thiện, qua lời nói của nha đầu, Tư Tư biết mình đang ở Hinh Thủy Vương Triều, do một hoàng đế trẻ tuổi cường thế – Diễm Liệt thống trị. Diễm Liệt là một nam nhân thủ đoạn độc ác, sau khi kế vị liền đem Tinh Nguyệt quốc, Dao quốc, Phong Ẩn quốc biến thành con cờ dưới trướng của mình thành lập nên một tập đoàn vương triều hùng mạnh. Từng hoàng đế, hoàng tử và công chúa đều bị hắn ta nhốt vào các biệt cung trải rộng khắp cả nước, cùng đợi vận mệnh quyết định số mạng. Mà nàng, chính là một trong số những người xui xẻo đó.

Người nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy là Lạc Lam – tể tướng của Tinh Nguyệt quốc, cũng là người trong lòng Nguyệt Lạc công chúa khi còn sống. Hắn một lòng phục quốc, lấy Nguyệt Lạc làm con cờ lợi dụng. Chính là dùng cái vẻ đẹp mĩ miều kia mê hoặc tên vương tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, gây náo loạn triều đình của hắn, chờ cơ hội cho Tinh Nguyệt quốc phục thù.

Để biến Nguyệt Lạc thành một yêu cơ, Lạc Lam chẳng những tự mình dạy nàng hết tất cả tài nghệ hắn biết, còn dạy nàng cách dụ dỗ nam nhân, thậm chí còn dạy nàng việc giường chiếu. Tư Tư không biết Nguyệt Lạc công chúa chịu được việc chính nam nhân mình yêu đẩy nàng qua cho một tên bạo vương như thế nào, nhưng trong lòng Tư Tư lại không có cảm giác tổn thương, chỉ có sự phẫn nộ cùng mờ mịt.

Mẹ nó, tưởng rằng sẽ gặp được một đại trượng phu anh tuấn vô song ôn nhu chăm sóc mình, không nghĩ tới rằng sẽ gặp một tên tể tướng mất nước lợi dùng mình. Diêm Vương ơi Diêm Vương, ngươi muốn trêu đùa ta hay sao?

“Công chúa, người đẹp lắm.” Tuyết Vũ đang hưng phấn lại rưng rưng nhìn Tư Tư: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, người đều mỹ lệ khuynh nước như vậy.”

“Vậy sao?” Tư Tư nhìn vào gương đồng, cũng bị tuyệt thế mỹ nữ trong gương quyến rũ.


Nàng ngồi trước gương, suối tóc óng ả dài chấm đất, dưới ánh trăng hiện ra tơ gấm sáng bóng. Da mặt trơn mịn như ngọc, dưới đôi lông mày lá liễu xinh đẹp kia là một đôi thuỷ mâu u quang diễm liễm. Mi mắt bán liễm, hàng mi cánh bướm hơi hơi rung động, con ngươi màu đen thuần khiết không một tia tạp chất như một viên trân châu màu đen đẹp đẽ quý giá. Cánh môi thủy nhuận xinh đẹp hơn cả hoa quỳnh, khi không cười cánh môi vẫn hơi vểnh lên cao. Độ cong dưới cằm thanh tú ôn nhu không thể ý nghị. Nàng thoạt nhìn như Lâm Xuyên Thủy Tiên, thanh lệ làm cho người ta không đành lòng khinh nhờn.

Tuyết Vũ giúp nàng thay y phục màu vàng nhạt, phủ thêm một lớp lụa mỏng màu vàng nữa, tóc đơn giản búi sơ qua một cái, lại cắm đầy trang sức, làm cho khuôn mặt vốn thanh lệ thoát tục tăng thêm vài phần tục khí. Tư Tư vừa thấy, liền biết ngay Tuyết Vũ không hi vọng nàng bị tuyển thượng liền nhẹ nhàng cười với Tuyết Vũ.

Tuyết Vũ cúi đầu không dám nhìn nàng, đôi mắt nàng ta hơi đỏ lên. Tư Tư trong lòng mềm nhũn, liền kéo tay nàng mà nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định không sao.”

Đúng vậy, nàng không phải một nữ nhân nhu nhược, sẽ không khuất phục trước vận mệnh. Biết rõ rằng tên vương kia bạo ngược, nàng ngu ngốc mới đi làm phi tần của hắn! Ở cùng với con hổ đó, còn không bằng làm công chúa vong quốc, nói không chừng còn có cơ hội trốn thoát! Chính là… Lạc Lam, vì cái gì mà nàng lại nhớ tới nam nhân có ánh mắt ôn nhu kia, trong lòng lại ẩn ẩn đau thương? Là ngươi thích hắn sao, Nguyệt Lạc?

Cửa mở.


Lạc Lam không vào, chỉ đứng dựa sát vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Tư Tư. Dung mạo hắn vẫn là như thế, như Tư Tư không phải Nguyệt Lạc, sẽ không tồn tại sự trông mong gì ở hắn.

Nàng đi thẳng ra cửa, nhìn hắn cười khẽ: “Lạc Lam công tử xin yên tâm, Nguyệt Lạc nhất định sẽ không bôi nhọ sứ mệnh! Công tử hãy đợi đến khi Nguyệt Lạc làm cho vương quỳ gối dưới váy mình, trở thành vong quốc chi quân!”

“Nguyệt Lạc…” Lạc Lam vẫn ôn nhu như vậy nhìn nàng, trong mắt là những gợn sóng khó có thể phân biệt rõ: “Huynh thực sự rất xin lỗi muội, nhưng huynh không còn cách nào khác… Huynh thề, chờ huynh tích góp được lực lượng, nhất định sẽ cứu muội ra ngoài, được không?”

“Biết rồi.” Tư Tư thản nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui