Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

“Cái gì? Đến bây giờ Nguyệt Lạc vẫn chưa cầu xin ta tha thứ cho nàng?”

Giữa cung điện hoa lệ, Diễm Liệt ngồi uống rượu, thần sắc tràn đầy tức giận, hắn nắm thật chặt bình rượu cho đến khi bình lộ ra một vết nứt tinh tế. Một nội quan thấy tâm tình hắn không tốt, bèn cuống quýt nói:

“Vương, người không cần tức giận. Nguyệt phu nhân nhất định sẽ cầu xin ngài tha thứ.”

“Cút, mau cút ra ngoài cho ta.”

Diễm Liệt ném chén rượu về hướng đầu nội quan, làm cho trán của hắn xuất hiện một dòng máu tươi thật dài. Nội quan không quan tâm tới vết thương, chỉ vội vã chạy ra ngoài, mà lửa giận trong mắt Diễm Liệt vẫn chưa có một tia bình ổn.

Nguyệt Lạc này… thật khiến người khác phải tức giận! Những nữ nhân ta sở hữu đều rất ngoan ngoãn, dịu dàng. Tại sao chỉ có nàng là quật cường, ngỗ nghịch đến thế? Chẳng nhẽ nàng không sợ ta giết nàng, diệt hết tất cả thần dân trong quốc gia của nàng hay sao? Nàng… thật sự quá mức làm càn rồi.


“Người đâu, đến giáo trường.”

“Tuân lệnh vương.”

Thời điểm Diễm Liệt bước vào giáo trường, Tư Tư đã sắp lâm vào tình trạng hôn mê. Nàng nhắm chặt mắt, mặt trắng như giấy, hơi thở mỏng manh, tựa như đã chết. Diễm Liệt nhìn nàng thật sâu, giận dữ bùng lên, đột nhiên nắm lấy tóc nàng kéo mạnh: “Tỉnh lại. Nhanh cầu ta.”

Đau đớn lại làm cho Tư Tư lần nữa thanh tỉnh. Nàng hơi mở mắt, không nhìn rõ mặt Diễm Liệt, càng không nghe được hắn đã nói cái gì. Như thế, nàng vẫn nở nụ cười quật cường trên môi: “Ta sẽ không cúi đầu trước ngươi.”

Bốp…


Roi của Diễm Liệt một lần nữa đánh vào bả vai Tư Tư, nhưng nàng đã không còn cảm giác đau nữa. Roi của Diễm Liệt lần đầu quất rất mạnh, nhưng càng về sau càng có chút nương tay, theo bản năng có chút biến nhẹ, có vẻ hắn không muốn có thêm vài vết sẹo xấu xí trên người Tư Tư.

“Vương, không thể đánh nữa!” Nội quan bên người Diễm Liệt thấp giọng nhắc nhở: “Nếu đánh nữa, chỉ sợ Nguyệt phu nhân…”

“Nhanh chóng đưa nàng đi chữa thương. Nàng có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng có quay lại.”

Đây là lần đầu tiên ta nếm được tư vị thất bại…

Nguyệt Lạc, ngươi như thế, thật sự là rất ngoài ý muốn của ta. Ta biết ngươi một lòng muốn chết, nhưng ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện. Bởi vì, ta phải tìm “Nguyệt lượng”, càng bởi vì, ta muốn chinh phục ngươi… Ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải thuận theo ta! Diễm Liệt kiên định thầm nghĩ.

Thân thể của Tư Tư chỉ là tổn thương ngoài da, ngự y rất nhanh đã chữa khỏi cho nàng, thậm chí còn không thấy một vết sẹo nào. Nhưng mà, mỗi khi nàng nhìn thân thể cùng gương mặt mình vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, thì chỉ hận không thể hủy dung, làm cho Diễm Liệt mất đi hứng thú với nàng.

Sau khi thân thể nàng hồi phục, Diễm Liệt thường xuyên chiêu nàng đi hầu hạ hắn, cũng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để làm nhục nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui