Rất nhanh Lương Hiểu đã pha xong cà phê, trong không khí tràn ngập hương thơm của cà phê, rất mê người.
"Cô có muốn đổi ý, uống một ly không?" An Thanh nhíu mày hỏi.
"Tôi không muốn đêm nay mất ngủ." Lương Hiểu lắc đầu nói, đem cà phê vừa pha xong rót vào cốc, sau đó đẩy đến trước mặt An Thanh.
"Rõ ràng là nhà tôi, sao lại có cảm giác như cô đang chiêu đãi tôi đây?" An Thanh ngửi mùi cà phê một lúc, mùi thơm nức mũi, sau đó cầm lấy cốc cà phê, nhẹ nhàng nhấp một miếng, cũng không biết có phải do tâm tình tốt hay không, An Thanh cảm thấy vị cà phê hôm nay đặc biệt thơm, so với cà phê cô pha còn muốn thơm hơn.
"Thế nào, uống được không?" Lương Hiểu hỏi.
"Rất thơm, tôi cho chín mươi điểm." An Thanh hài lòng nói.
"Chín mươi điểm của An tổng không phải dễ lấy, cũng xem như điểm cao." Lương Hiểu thấy An Thanh thỏa mãn, mới yên tâm, dù sao cô xung phong nhận pha cà phê, nếu pha không tốt, chẳng phải sẽ mất mặt sao.
"Lúc tan việc, gọi tôi là An Thanh được rồi." An Thanh cảm thấy hình thức chung đụng của cô với Lương Hiểu hiện tại căn bản là không giống cấp trên với cấp dưới, cho nên gọi An Thanh thì tốt hơn, nếu không cô sẽ có cảm giác công tư bất phân.
Đây không phải có nghĩa, cô với An Thanh không chỉ là quan hệ cấp trên, cấp dưới sao? Quan hệ với An Thanh chính là một hồi kịch hóa, từ bạn gái cũ của bạn gái cũ biến thành cấp trên, sau đó là dáng vẻ bạn hữu như hiện giờ.
"Được." Lương Hiểu cũng không từ chối.
"Cô cùng Dương Văn Kỳ kết giao bao lâu?" Nếu Dương Văn Kỳ không phải là cấm kỵ, An Thanh lại hỏi.
"Một năm lẻ năm tháng, còn chị?" Lương Hiểu trả lời xong hỏi ngược lại.
"Cũng không tính là ngắn, tôi cùng cô ấy kết giao gần nửa năm thì phải."
Hình như cùng Dương Văn Kỳ kết giao hơn bốn tháng, không thích hợp nên chia tay.
"Có phải là người chị kết giao ngắn nhất không?"
Dương Văn Kỳ là đoạn tình cảm ngắn nhất trong ba đoạn tình cảm của cô, mà chỉ cùng An Thanh kết giao chưa đến nửa năm.
"Không phải, hình như ngắn nhất là hơn một tháng, bởi vì tính cách không hợp nên chia tay."
Lương Hiểu hiển nhiên vô cùng bất ngờ, An Thanh nhìn không giống như "hoa hoa nữ lang" [ playgirl ], không nghĩ đến kết giao ngắn như vậy, Lương Hiểu cảm thấy nên đáng giá lại An Thanh rồi.
"Vậy chị yêu đương mấy lần rồi?" Lương Hiểu buột miệng hỏi, hỏi xong cảm thấy cô hơi bà tám.
"Không nhớ rõ lắm, có lẽ sáu bảy lần đi." An Thanh thật lòng trả lời, tuy rằng yêu đương cũng rất nhiều nhưng mỗi đoạn tình cảm cũng không quá dài, dài nhất cũng chỉ có hai năm, gộp lại cũng không bằng thời gian cô độc thân.
An Thanh tổng kết lại, vài cô bạn gái trước của cô đều rất ưu tú, đôi bên đều ưu tú nên cũng đều kiêu ngạo, không muốn thỏa hiệp, mỗi người đều có góc cạnh riêng, vì lẽ đó nên cũng không yêu được quá lâu, Dương Văn Kỳ chính là ăn chán món ăn tinh xảo nên tùy ý ăn bữa ăn nhanh, cũng có thể bỏ qua không tính.
Quả nhiên không ít, cô cho rằng An Thanh ánh mắt cao, sẽ không dễ dàng nói yêu đương, hơn nữa dáng vẻ đối với tình cảm cũng sẽ rất thận trọng, không nghĩ đến những cái này đều chỉ là ngoài mặt, không thể nhìn mặt bắt hình dong, không ngờ An Thanh cùng Dương Văn Kỳ đều hoa tâm.
Có điều như vậy hình như cũng là bình thường, An Thanh mọi mặt đều ưu tú, có lẽ bên cạnh có không ít người, chỉ cần ngoắc một ngón tay thì sẽ có "người trước ngã, người sau tiếp bước".
Lại nói, trong lòng có chút ít thất vọng là sao đây? Có lẽ là do hình tượng An Thanh ngự tỷ hoàn mỹ có chút sụp đổ đi, ai ngờ ngự tỷ cũng là play girl.
Nhan khống [ thích cái đẹp ], hoa tâm, được rồi An Thanh cũng chỉ là người thường mà thôi, nhưng là một người thường ưu tú, do cô đem chị ấy nghĩ quá cao rồi.
Nếu đã biết An Thanh như vậy, Lương Hiểu quyết định càng phải tránh chị ấy thật xa, một Dương Văn Kỳ đã đủ khiến cô đau khổ, nếu như dính phải An Thanh, trực giác của Lương Hiểu cho rằng cô sẽ thảm hại hơn nhiều.
"À." Lương Hiểu khẽ đáp, không có tiếp tục đề tài này.
Lương Hiểu chợt lóe lên thất vọng là sao? Sáu, bảy lần rất nhiều sao? Ngược lại An Thanh cảm thấy không nhiều chút nào, cô cũng đã ba mươi ba, mười tám tuổi mới bắt đầu yêu, đến giờ cũng đã mười lăm năm, bình quân hai năm yêu một lần, rất hợp lý, cô nhớ có một cô bạn gái cũ của cô, một năm còn đổi sáu, bảy người.
Đương nhiên An Thanh cảm thấy Lương Hiểu cũng không phải là ai của cô nên cũng không cần giải thích, mà cũng không có gì để giải thích, nhưng lúc này tâm tình của An Thanh cũng có chút không dễ chịu.
Hai người đại khái trầm mặt ba đến năm phút, An Thanh cũng rất nhanh uống xong cà phê, lúc này Lương Hiểu lại mở miệng lần nữa.
"Chị có muốn tắm rửa trước không, chờ một lát tôi giúp chị xoa eo." Lương Hiểu cũng không có quên mục đích đến nhà An Thanh, cô nghĩ chuyện tình cảm của An Thanh có như thế nào cũng không liên quan đến cô, trong lòng cô không có lý do gì mà để ý, hơn nữa An Thanh là cấp trên tốt, làm bạn bè cũng có thể.
"Không cần phiền, thật là không có gì đáng ngại." Tuy thái độ Lương Hiểu khôi phục lại nhưng ngữ khí của An Thanh không tự chủ phai nhạt hơn một ít.
"Tôi cũng đã đến rồi, cứ quyết định thế đi, chờ chị tắm xong, giúp chị xoa eo rồi tôi sẽ về." Lương Hiểu kiên định nói, nếu đã quyết định làm người tốt đến cùng thì cũng không có lý do gì từ bỏ giữa chừng.
Lương Hiểu kiên trì, An Thanh cũng không thật cự tuyệt nữa, dù sao trước đó đã ngầm cho phép, hơn nữa nếu như biểu hiện tâm tình không đúng, đây chẳng phải nói rõ cô lưu ý cái nhìn của Lương Hiểu về cô sao? Lại nói cô lưu ý cái gì chứ? Cô trước nay đều không quan tâm người khác nghĩ cô như thế nào mà? Nghĩ như vậy, An Thanh liền đem cảm xúc vừa rồi quăng ra sau đầu.
"Vậy tôi vào tắm trước." An Thanh đặt cốc cà phê xuống, rồi về phòng ngủ, đi vào phòng tắm bên trong tắm rửa.
Lương Hiểu liền dọn dẹp rửa sạch máy cà phê cùng cốc cà phê, đem quầy bar vừa pha cà phê dọn dẹp đến sạch sành sanh liền ở phòng khách chờ An Thanh tắm xong.
Lương Hiểu chờ gần một giờ, An Thanh cố ý tắm rửa chậm rãi, chính là cố ý cho Lương Hiểu chờ, cô cũng không biết rõ tại sao, thật ra An Thanh biết tâm tình như vậy của cô có chút ngây thơ.
An Thanh tắm xong thì thấy Lương Hiểu vẫn ngồi chờ ở phòng khách chơi điện thoại.
"Xin lỗi, hình như tôi tắm hơi lâu." An Thanh giả bộ áy náy nói.
"Không sao, tôi chơi điện thoại nên cũng không thấy lâu." Lương Hiểu không thèm để ý nói, cô ngẩng đầu lên nhìn, không thể không thừa nhận An Thanh đúng là yêu nghiệp, nhất là lúc mới tắm xong, rõ ràng đã không còn là thiếu nữ, da thịt còn mềm mại như muốn chảy nước thế kia, tóc ướt, ngũ quan tinh xảo không son phấn.
An Thanh không đẹp lộ rõ như Dương Văn Kỳ, mà giống như mỹ nhân sau lớp rèm che, chọc người ngứa ngáy, khiến người ta có loại dục vọng muốn vén rèm nhìn rõ.
Lương Hiểu cảm thấy Dương Văn Kỳ quyến rũ, nhưng loại quyến rũ đó có chút cố ý cùng làm ra vẻ, còn An Thanh thì không tự giác tỏa ra nét gợi cảm cùng thành thục, rõ ràng càng quyến rũ hơn.
Da thịt trắng nõn, còn thấm hơi nước, như quả vải được lột vỏ, khiến người ta thèm nhỏ vãi.
Lương Hiểu không dám nhìn An Thanh, chỉ sợ sinh tâm tư khác, cô cảm thấy từ đêm qua, cô đối với sắc đẹp của An Thanh không giống trước thờ ơ không động lòng, Lương Hiểu cảm thấy nông cạn nhất phải là cô mới đúng.
"Chị muốn ở phòng khách hay phòng ngủ?" Lương Hiểu hỏi.
"Phòng ngủ đi." Nếu phải nằm sấp, đương nhiên nằm ở trên giường thoải mái hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...