An Thanh thấy Lương Hiểu bò lên giường cô, hơn nữa vừa lên lại muốn vén váy ngủ của cô, trành cảnh này rất kỳ cục.
An Thanh theo bản năng đè váy ngủ lại không cho Lương Hiểu vén, hôm qua vén thì thôi đi, dù sao hôm qua đau đến xấu hổ cũng không quan tâm, nhưng hôm nay không thể lại vén lên, An Thanh quyết định đem chuyện ngày hôm qua xem như lật sách, lật qua thì xong, xem như quên hết, hiện tại ôn lại, còn ra cái gì.
"Tôi chỉ nhìn vết thương một chút, đừng xấu hổ, dù sao hôm qua cũng đã thấy hết, không, trước đó cũng đã thấy hết, ngay cả vết bớt của chị tôi còn biết ở đâu, có gì phải che giấu nữa?" Lương Hiểu thấy khuôn mặt trắng nõn và lỗ tai của An Thanh hơi phiếm hồng, thì ra An Thanh là xấu hổ, nghe cô nói xong, mặt An Thanh càng đỏ hơn.
An Thanh vừa thẹn vừa giận, thật muốn đập chết Lương Hiểu, người này còn dám đùa giỡn cô, nếu như cô để mặc cho người khác đùa giỡn thì cô không phải An Thanh, đặc biệt là Lương Hiểu, đối tượng chứng kiến cô mất mặt nhiều lần.
"Thấy rõ như thế vậy có nghĩ vẩn vơ gì không?" An Thanh tay đột nhiên ôm lấy cổ Lương Hiểu, môi dán ở bên tai Lương Hiểu, mập mờ hỏi.
Lương Hiểu biết An Thanh chỉ là phản khích sau khi bị cô đùa giỡn thôi, nhưng bị An Thanh ôm cổ, trước đó có hay không thì cô không biết, nhưng hiện tại nhất định là có, Lương Hiểu nghĩ, tuy mỗi lần An Thanh chỉ là đùa giỡn, nhưng mỗi lần đều có thể trêu chọc được cô, Lương Hiểu cảm thấy cô định lực quá kém, trong lòng hung hăng khinh bỉ mình một chút.
"An tổng, quan tâm tôi có hay không nghĩ vẩn vơ không bằng quan tâm đến eo của chị một chút, không phối hợp đừng trách tôi dùng vũ lực trấn áp." Lương Hiểu biểu hiện bình tĩnh như không bị câu dẫn, uy hiếp nói.
Nếu là ngày thường, An Thanh nghĩ Lương Hiểu không mạnh hơn cô, nhưng ngày hôm qua thắt lưng bị thương, An Thanh chỉ có thể thức thời nằm lỳ trên giường, quên đi, giống như Lương Hiểu nói, dù sao cô cũng đã bị thấy hết trơn, nhìn thêm một lần nữa cũng không bị mất miếng thịt nào.
Nhưng nghĩ đến Lương Hiểu so với ngày hôm qua bị cô đùa giỡn bình tĩnh hơn rất nhiều, quả nhiên tối qua hình tượng cô bị hủy hoại hết, mị lực cũng bị tụt giảm, An Thanh nhớ lại đêm qua có chút buồn bực.
Lương Hiểu thấy An Thanh thức thời như vậy, không tự chủ được cong khóe miệng nở nụ cười, chỉ là An Thanh đang nằm sấp vào gối không thấy được biểu tình của Lương Hiểu, nhất định sẽ cảm thấy biểu tình của Lương Hiểu rất ôn nhu.
Lương Hiểu nhấc váy ngủ An Thanh lên, chỗ sưng đỏ ngày hôm qua, bị bầm một mảng lớn, đối lập với làn da trắng nõn của An Thanh, có vẻ đặc biệt chói mắt, Lương Hiểu có thể tưởng tượng được ngày hôm qua An Thanh đau nhiều thế nào, cũng không biết An Thanh đụng thế nào mà có thể nghiêm trọng đến vậy, xem ra sau ngày nếu có cùng An Thanh ra ngoài nói chuyện làm ăn, nhất định phải thay An Thanh cản rượu, Lương Hiểu nghĩ.
"Máu bầm nhiều lắm sao?" An Thanh thuận miệng hỏi, thật ra không cần hỏi, cũng biết rất nhiều.
"Ừ, một mảng lớn." Lương Hiểu thành thật trả lời.
"Vậy nhất định là xấu muốn chết." An Thanh nhìn Lương Hiểu, giọng nói không tự chủ được mềm nhẹ đi rất nhiều, có chút giống như đang làm nũng.
"Không đâu, chỉ là giống như một bức tranh bị vẩy mực trên giấy Tuyên Thành, rất có cảm giác nghệ thuật." Lương Hiểu nói xong cảm thấy ví dụ của cô thật mang tính hình tượng.
Bức tranh bị vẩy mực trên giấy tuyên thành, đây là cái quỷ gì?
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, lần này Lương Hiểu giúp An Thanh xoa vết thương, "quen việc dễ làm", dù sao một mảng máu bầm lớn như vậy, Lương Hiểu cũng không có sinh ra ý nghĩ gì không nên, đơn thuần giúp An Thanh xoa vết thương.
Ngoại trừ thỉnh thoảng bị Lương Hiểu xoa đau, thì so với hôm qua cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Dù sao Lương Hiểu xoa cũng có hiệu quả, tuy động xíu là đau, nhưng An Thanh cảm thấy tốt hơn rồi, đau đớn lúc này vẫn trong khả năng có thể nhịn.
Lương Hiểu nhìn An Thanh mặc quần áo chức nghiệp, trên mặt không hề nhìn ra một chút nào không khỏe, lại có bộ dáng dáng dấp ngự tỷ lão làng, dường như khác hoàn toàn với An Thanh đêm qua.
Lương Hiểu nghĩ có lẽ cô là một trong số rất ít người có thể nhìn thấy bộ dạng khác của An Thanh, hoặc là chỉ có mình cô từng thấy dáng vẻ mất mặt như vậy của An Thanh, suy đoán như thế khiến trong lòng Lương Hiểu có chút ít vui vẻ khó nhận ra.
An Thanh biểu hiện rất tốt, hợp đồng hôm nay cũng được kí kết không gặp chuyện bất ngờ gì, nhìn khách hàng ở trên hợp đồng ký tên đóng dấu xong, tản đá trong lòng Lương Hiểu cũng rơi xuống, không tự chủ được vui vẻ nhìn về phía An Thanh.
An Thanh tâm tình cũng rất tốt, vì bản hợp đồng này, phải biết lần này hy sinh rất lớn, không đáng mà, có điều hợp đồng được ký xong, cũng không bị mất mặt trắng, thương cũng không uổng công chịu đựng, cô thấy Lương Hiểu nhìn cô, cô cảm giác được tâm tình Lương Hiểu rất tốt, tựa hồ cảm xúc của Lương Hiểu cũng lây sang cô, An Thanh cũng hơi mỉm cười đáp lại.
"Bằng không đêm nay tiếp tục ở lại khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai rồi trở về?" Ký xong hợp đồng, hai cô cùng trở về khách sạn cũng đã năm giờ chiều.
Dù sao An Thanh lúc này bị thương, bây giờ trở về phải rất muộn mới về tới nhà, cô sợ eo An Thanh không chịu nổi mệt nhọc đi tới đi lui.
"Thu dọn hành lý đi, bây giờ trở về." An Thanh ước gì bây giờ về đến nhà, mặc dù sẽ bị mệt mỏi một chút nhưng so với ở khách sạn thoải mái hơn nhiều.
"Eo chị chịu được không?" Lương Hiểu không yên tâm hỏi.
"Không sao." An Thanh không thèm để ý nói.
"Được rồi, vậy chị ngồi đi, tôi giúp chị thu dọn." Lương Hiểu quan tâm nói, cô cảm thấy An Thanh không nên cử động nhiều, hơi động tí khẳng định eo sẽ đau, lần này An Thanh chủ động giúp cô đàm phán công việc, giúp cô vất vả như vậy, tuy Lương Hiểu nghĩ có lẽ cô cũng có thể giải quyết được, nhưng cô vẫn vô cùng biết ơn An Thanh.
An Thanh còn chưa kịp từ chối, Lương Hiểu đã bắt đầu thu dọn quần áo cô treo ở bên ngoài cùng mỹ phẩm, An Thanh không thể làm gì khác hơn là nhìn Lương Hiểu thu dọn, tuy rằng lúc Lương Hiểu giúp cô thu dọn đồ lót có chút không tự nhiên, cô cảm giác cô sắp không còn bí mật gì trước Lương Hiểu rồi.
Có điều eo của cô quả thật có thể không động thì không nên động, nếu không vừa động lại đau, An Thanh quyết định vẫn ngồi yên một bên nhìn là được rồi.
Nhìn dáng vẻ chăm chú thu dọn đồ đạc của Lương Hiểu, trông rất hiền tuệ.
Lúc Lương Hiểu thu dọn đồ lót sexy của An Thanh, cô nghĩ An Thanh nhất định là ngoài lạnh lùng trong thì lẳng lơ, bên ngoài quần áo chức nghiệp, nhìn lạnh như vậy, nhưng bên trong đặc biệt quyến rũ, lẳng lơ, đương nhiên ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên.
Cô rất nhanh chóng đem đồ đạc của An Thanh và cô thu dọn xong, xác định không có bỏ quên cái gì, liền cùng An Thanh ra đại sảnh trả phòng, sau đó đến sân bay.
Dọc theo đường đi, đều là Lương Hiểu giúp An Thanh đẩy hành lý, Lương Hiểu chăm sóc rất chu đáo, không để An Thanh quá mệt mỏi, may mà hai người là hàng xóm, Lương Hiểu trực tiếp đem đến nhà An Thanh.
Có điều bởi vì eo bị thương, An Thanh vẫn luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khi về đến nhà, miệng vết thương rất đau.
"Có muốn xoa eo thêm một lần không?" Lương Hiểu hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...