“ Thuộc Phong,vị này là nương tử của huynh———–”
Hạ Kiếm Bội đôi mắt vừa chuyển,thuận tiện thoáng nhìn qua Hữu Nhàn đang đứng bên cạnh Thuộc Phong.
Không nhìn thì không sao,nhìn rồi thì không dời tầm mắt đi được nữa.
Chỉ thấy nàng lông mày là liễu , nhỏ dài,nàn da trắng nõn , gương mặt hồng phấn, môi son căng mọng, đôi mắt như nước hồ thu long lanh trong
suốt.
Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, cũng khiến hắn giật nảy mình.
Quá xinh đẹp, hắn chưa bao giờ thấy mĩ nhân xinh đẹp như thế!
Ngay trong lúc ấy,hắn lại cảm thấy những ngôn từ hoa mĩ như chim xa
cá lặn,hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của
nàng.
Thuộc Phong liếc mắt nhìn Hạ Kiếm Bội.
“ Tiếp đãi không chu toàn,mong Hạ huynh thông cảm,tối nay huynh cứ tự nhiên đi!”
Thuộc Phong nói dứt lời liền nổi giận đùng đùng,lôi kéo Hữu Nhàn rời khỏi Yến Vi các————–
Tử Ngọc vội vàng đi theo phía sau,cũng không dám đi gần bọn họ quá.
Hạ Kiếm Bội không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng lả lướt của Hữu Nhàn,trong lòng thầm nghĩ—–
Vị mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên này chính là Thuộc vương phi sao?
Xem ra Thuộc Phong tiểu tử này thật có diễm phúc,có thể cưới được một nữ nhân quốc sắc thiên hương như vậy.
Có cơ hội ,hắn nhất định sẽ tới gặp vị Thuộc vương phi này………..
Vừa đi ra khỏi cửa Yến Vi các,Thuộc Phong giống như chạm phải khoai lang nóng,buông ngay tay của Hữu Nhàn ra.
Dọc đường đi ,Thuộc Phong đi phía trước không hề lên tiếng ,Hữu Nhàn
rón ra rón rén đi theo ở phía sau,giữa hai người vẫn bị bao phủ bởi một
tầng không khí căn thẳng,hết sức nguy hiểm.
Tử Ngọc nhìn tình huống không ổn liền vụng trộm bỏ chạy,nàng chỉ là
một tiểu nha hoàn,cũng không dám ở lại nơi đầu sóng ngọn gió,tốt nhất là để cho cô gia cùng quận chúa hảo hảo nói chuyện đi.
Chẳng mấy chốc đã tới đại môn của Thuộc vương phủ,Thuộc Phong đột ngột xoay người lại.
Hữu Nhàn vẫn cứ cúi đầu bước đi về phía trước,lập tức cái trán va vào lồng ngực hắn.
Thuộc Phong không kiên nhẫn đẩy đầu nàng ra.
“ Đi đường phải dùng mắt nhìn,làm việc phải có suy nghĩ,ngươi có hiểu hay không?!”
Hữu Nhàn ngước nên nhìn hắn,hắn so với nàng cao hơn rất nhiều,nàng chỉ có thể ngước nên nhìn hắn.
“ Biết…………….”
Nàng cái hiểu cái không gật gật đầu.
Thuộc Phong trào phúng nhếch khóe miệng,cười mỉa mai nói.
“ Ta thấy ngươi vẫn không hiểu?”
“ Ta……….”
Hữu Nhàn chột dạ nói.
“ Mới vừa rồi bị nam nhân vây quanh đùa giỡn có thích không?”
Hắn tiếp tục hỏi,khóe miệng cong lên một nụ cười như không ,khiến cho người ta không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hữu Nhàn chậm rãi lắc đầu.
“ Không tốt…………….”
Thuộc Phong trừng mắt nhìn nàng,giọng điệu mỉa mai.
“ Còn biết không tốt? Nếu muốn tìm nam nhân thì tìm nơi nào bị mật mà tìm,không cần phải đi tới trước mặt ta!”
Biết rõ nàng không phải là như vậy nhưng hắn vẫn không khống chế được bản thân xuyên tạc ý của nàng.
“ Ta chỉ là muốn tới tìm chàng,chứ không phải là cố ý tới trêu chọc những nam nhân kia.”
Hữu Nhàn ủy khuất nhỏ giọng thanh minh.
“ Chẳng phải là giống nhay hay sao? Đường đường là một danh môn khuê
các, lại làm loại chuyện không ra thể thống gì như thế,cùng nữ tử chốn
thanh lâu thì có gì khác nhau?”
Hữu Nhàn yên lặng,hai mắt mở to chậm rãi phủ kín một tầng hơi nước mờ mịt mông lung.
“ Chàng tại sao phải nói khó nghe như vậy……..ta rõ ràng không phải……………”
Nàng đáng thương khóc thút thít,cái mũi nhỏ đỏ bừng vểnh cao lên, những hạt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Tay nhỏ bé loạn xạ lau lau nước mắt,dùng sức như muốn ép nước mắt quay trở về trong hốc mắt,không cho phép chảy ra nữa.
Thuộc Phong chăm chú nhìn bộ dạng khóc đến lê hoa đái vũ của nàng,bất ngờ nâng mặt của nàng lên,ánh mắt như chim ưng phức tạp dò xét nàng.
Hữu Nhàn khẩn trương trừng to mắt,đến tột cùng không biết hắn muốn như thế nào.
Khóe miệng nhanh chóng gợi nên một nụ cười tà ác,ngay sau đó,môi của
hắn đã phủ xuống,nháy mắt nuốt xuống tiếng nức nở đáng thương của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...