“Quận chúa, người sao lại đi vào mà không khóa cửa thế——”
Tử Ngọc đẩy
cửa tiến vào, ngoài miệng còn nói, nhưng khi nàng nhìn thấy Hữu Nhàn
đang cuộn tròn người thì bỗng nhiên kinh hãi trừng lớn hai mắt.
“Quận chúa, người làm sao vậy?”
Tử Ngọc chạy nhanh tới bên giường, phát hiện sàng đan hỗn độn không chịu nổi, Hữu
Nhàn song chưởng vòng che ngực, thân mình không kìm được phát run ——
Trên đan giường còn có một chút màu đỏ tươi!
Nàng so với Hữu Nhàn lớn hơn mấy tuổi, nghe người khác nói, nữ hài tử khi nữ hài tử đổ máu, như vậy quận chúa nàng. . . . . . ?
“Tử Ngọc. . . . . .”
Hữu Nhàn mở hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt ủy khuất ngấn nước nhìn lại nàng.
“Thiên! Rốt cuộc là tên đăng đồ tử nào chán sống, dám làm chuyện phát rồ như vậy với người?”
Tử Ngọc nghĩ đến Hữu Nhàn bị người lăng nhục, phẫn nộ chửi ầm lên.
Vốn chỉ là đi vòng vèo tới khóa cái cửa, nhưng không ngờ cư nhiên nhìn thấy hình ảnh như vậy!
Hữu Nhàn hờ hững liễm hạ mắt, lắc đầu.
“Là chàng. . . . . .”
“Cô gia?!”
Tử Ngọc trợn tròn mắt không dám tin .
“Cô gia làm sao có thể ——”
Tử Ngọc muốn nói lại thôi, cô gia chưa bao giờ tới phòng quận chúa, hơn nữa cho dù
cùng với chủ tử viên phòng, cũng không cần đem chủ tử biến thành chật
vật như vậy chứ !
“Chàng hận ta. . . . . .”
Hữu Nhàn nức nở hai tiếng, miệng nhỏ ngập ngừng nói.
Đau đớn trên thân thể chưa bớt tẹo nào, thỉnh thoảng vẫn ẩn ẩn nhức nhối.
Nàng không biết dưới thân mình chảy máu, chính là yên lặng phun đầy nước mắt.
Tử Ngọc cau chặt mày, không khỏi thở dài một hơi.
Nàng bưng nước ấm tới, đưa khăn mặt lại gần Hữu Nhàn, thay chủ tử mình cẩn thận chà lau phía dưới còn dính máu tươi.
“Chủ tử, người cùng nô tỳ nói chuyện một chút đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Tử Ngọc vì Hữu Nhàn đổi mới sàng đan, hầu hạ nàng mặc áo ngủ sạch sẽ.
Gặp Hữu Nhàn thoáng có điểm thất thần, Tử Ngọc liền tỉ mỉ hỏi.
Hữu Nhàn cúi thấp đầu, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
“Có phải hay không người lại đắc tội cô gia rồi, nên hắn mới dùng phương thức như thế này để đối phó với người?” Tử Ngọc lo lắng phỏng đoán.
Hữu Nhàn mắt to nhìn chằm chằm mặt Tử Ngọc, mất hồn mất vía lắc đầu.
“Kia rốt cuộc làm sao vậy, quận chúa, người không nói lời nào, là muốn làm nô tỳ tức chết ư?”
Hữu Nhàn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết nước mắt, mấp máy.
“Tử Ngọc, ta thật sự làm người ta chán ghét sao?”
“Đương nhiên không phải! Quận chúa người hoạt bát đáng yêu, thập phần phấn
chấn. Cùng người ở một chỗ, vĩnh viễn không có phiền não, mọi người
thích người cũng không kịp, làm sao có thể ghét người?”
Tử Ngọc vội vàng phủ nhận, trấn an nàng.
Hữu Nhàn hạ mắt xuống, lông mày nhíu chặt, ủy khuất lẩm bẩm nói:
“Nhưng vì sao chàng lại không thích ta như vậy, còn muốn oan uổng ta là nữ nhân nói huyên thuyên?”
Tử Ngọc ngẩn người, mặc dù không biết sự tình nguyên do, nhưng vẫn tiếp tục khuyên nhủ:
“Có lẽ là cô gia nhất thời hiểu lầm người, nếu sống chung lâu ngày cô gia sẽ ý thức được, người là cỡ nào hảo nữ hài!”
“Thật sự như thế sao? Nhưng hôm nay, chàng đối với ta như vậy. . . . . .”
Hữu Nhàn ưu sầu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...