Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Edit + Beta: Dực

“Cái gì?”

Hữu Hạo nhướn mày, ngữ điệu đột nhiên cao lên.

“Bởi vậy nô tì sợ quận chúa sẽ làm chuyện gì dại dột!” Sắc mặt Tử
ngọc tái nhợt, gấp đến độ chân đứng không yên “Thiếu vương phi, người
mau mở thư ra xem, rốt cuộc là quận chúa muốn nói cái gì? Có phải là nói những lời không hay không?’

“A! Được!”

Tử Ngọc nhắc Trúc Tâm mới tỉnh lại, vội đem nữ nhi trong lòng giao
cho Tử Ngọc, nhanh chóng mở thư ra, đọc lướt qua đến cuối, cả người kịch liệt run lên.

“A…”

Trúc Tâm ôm ngực, ngay cả lời nghẹn ngào cũng không thốt ra được, hai chân nhũn ra, cả người ngã xuống đất.

“Tâm nhi!”

Ánh mắt Hữu Hạo trầm xuống, đưa tay nâng nàng dậy.

“Nàng không sao chứ? Muội ấy nói gì?”

Giọng Hữu Hạo cũng khẩn trương lên.

“Muội ấy nói, muội ấy sống không thể yêu, muốn đi về nơi thuộc về
muội ấy.” Mặt Trúc Tâm trắng bệch, trong mắt trống rỗng “Hữu Hạo, cái gì là sống không thể yêu, cái gì là nơi thuộc về muội ấy? Hả? Chàng nói
cho ta biết, đây là có ý gì?”

Trúc Tâm không kiềm chế được, nắm lấy ống tay áo Hữu Hạo dùng sức lắc.


Hữu Hạo nhíu chặt lông mày, dùng sức đoạt lấy bức thư trên tay Trúc
Tâm, ánh mắt mãnh liệt nhất thời trở nên âm trầm biến hóa một cách kỳ
lạ.

“Thuộc Phong, đồ khốn này!”

Hắn tức giận lớn tiếng quát, vò bức thư thành một cục.

“Hữu Hạo! Phải làm sao bây giờ? Hữu Nhàn sẽ đi đâu?”

Trúc Tâm hoảng sợ trừng to mắt.

Tử Ngọc đứng đó…

“Quận chúa, người…”

Nàng thực sự làm chuyện điên rồi rồi!

“Mau truyền lệnh, xuất động tất cả gia đinh lẫn thủ vệ trong phủ, cho dù phải lật tung cả thành Bắc Kinh cũng phải tìm cho ra quận chúa.”

Hữu Hạo trầm giọng ra lệnh, ngay lúc mọi người đang hoang mang, hắn càng không thể để mất lý trí.

Rất nhanh sau đó lão vương gia và lão vương phi cũng tới.

“Tại sao lại như vậy? Nha đầu ngốc này cãi nhau gì với Thuộc Phong mà vừa về tới đã?”

Lão vương gia vừa vào phòng, mặt cắt không còn giọt máu hỏi Tử Ngọc.

Tử Ngọc đã sớm cạn khô nước mắt, nghẹn ngào nào.

“Vâng… quận chúa và cô gia đã chiến tranh lạnh từ lâu rồi, tâm tình
người trong khoảng thời gian gần đây không ổn định, nô tỳ vốn cho rằng
quận chúa về nhà giải sầu, không ngờ người lại nghĩ quẩn…”

“Đều là lỗi của kẻ làm phụ vương như ta1 Lại không nhìn thấy điểm
khác thường của nó, từ khi nó về chưa từng để ý đến cảm nhận của nó!”

Lão vương gia đấm ngực thật mình, nhất thời nước mắt cũng giàn giụa.

“Người đừng tự làm khổ bản thân nữa. Hữu Nhàn tới nước này, cũng không ai ngờ tới!”

Lão vương phi hơi nghiêng sang an ủi, tuy lúc Hữu Nhàn còn bé bà đã
đối xử không tốt, nhưng hiện tại tuổi tác bà cũng đã cao, trải qua
chuyện của Trúc Tâm, bà cũng đã tỉnh ngộ, đối với quyết định của Hữu
Nhàn, bản thân bà cũng thấy khổ sở.

“Đều là ta sai, đều tại ta!”

Lão vương gia khom lưng xuống, đau lòng lắc đầu, mới đây không lâu
còn rất khỏe mạnh, hiện tại đã giống như một lão nhân gia bất lực.

“Hữu Hạo…”

Trúc Tâm tựa lên vai Hữu Hạo, thấy bộ dạng công công đau khổ, nước mắt nàng càng không biết làm sao để ngừng lại.


“Không sao, toàn bộ người trong phủ đều đi tìm cả!”

Hữu Hạo vỗ lưng an ủi nàng, sắc mặt của Trúc Tâm cũng chưa tốt lên chút nào.

“Là ta làm hại, đều tại ta làm hại…”

Nàng lẩm bẩm tự trách mình, Hữu Hạo trông gương mặt đẫm lệ của nàng, con ngươi u ám của hắn bắt ra một tia quỷ dị đẫm máu.

Thuộc Phong! Hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập không khí bi thương.

“Cô, cô gia?”

Tử Ngọc không cẩn thận ngẩng mặt lên thấy Thuộc Phong, con ngươi đột nhiên trừng lớn.

Nghe tiếng, mọi người đồng loạt ngẩng đầu kinh ngạc, khuôn mặt đẫm nước mắt cũng cứng đờ trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng.

Thuộc Phong nhíu mày, con ngươi xẹt qua một tia nghi ngờ.

“Hữu Nhàn đâu?”

Qua một lát, hắn mới đặt câu hỏi.

Nhìn một vòng, thấy thiếu mất dáng vẻ cô đơn của nàng.

“Ngươi còn dám hỏi nàng ở đâu?” Hữu Hạo xông lên chặn ngang túm cổ áo Thuộc Phong, đôi mắt sắc bén nguy hiểm nheo lại “Ngươi đã bức nàng tới
đường cùng, còn dám tới đây làm bộ làm tịch!”

“Ngươi có ý gì? Rốt cuộc nàng đang ở đâu?”

Thuộc Phong trừng lại Hữu Hạo, lông mày nhíu càng thêm sâu.

“Có ý gì?” Hữu Hạo buồn cười hỏi ngược lại “Nàng đi tự sát! Ngươi
nghĩ hiện tại nàng đang ở đâu? Cái đó ta nên hỏi ngươi mới đúng!”


Tự sát?

Thuộc Phong giật mình, đôi mắt sắc bén như dại ra, giống như sấm đánh bên tai, hắn đứng cứng đờ ở đó, giống như tượng đá, không hề nhúc
nhích.

“Súc sinh!”

Hữu Hạo đang tức giận vung quyền về phía Thuộc Phong, lúc này hắn
không hề có năng lực phản kháng, bị trúng một quyền mạnh lảo đảo lui về
phía sau mấy bước, khóe miệng bị đánh rách chảy máu, nhưng không hề biết đau.

“Hữu Hạo, đừng như vậy! Hữu Nhàn cũng không muốn chàng làm khó Thuộc Phong!”

Trúc Tâm thấy vậy, lập tức chạy lên luống cuống kéo Hữu Hạo xuống.

“Đánh chết hắn cũng đáng đời!”

Bộ dạng Hữu Hạo còn muốn động thủ.

“Hữu Hạo! Việc quan trọng nhất là cứu Hữu Nhàn, có lẽ Thuộc Phong biết muội ấy ở đâu!”

Trúc Tâm ôm lấy Hữu Hạo đang nổi điên từ phía sau, vì nàng đang mang thai nên hắn thu hồi nắm đấm, chỉ có thể kiềm chế lửa giận.

“Trong thư, Hữu Nhàn có nhắc tới chuyện mười một năm trước lầm đầu
tiên gặp ngươi ở gốc cây ngô đồng, Thuộc Phong, ngươi có nhớ gốc cây ngô đồng đó ở đâu không?”

Trúc Tâm nhìn Thuộc Phong

Thuộc Phong cứng ngắc quay sang.

Cây ngô đồng? Lần đầu tiên gặp nhau?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui