Edit + Beta: Dực
Dực: Truyện lại bị thiếu thêm 1
Hữu Nhàn trốn ra được một góc tối, thở hổn hển, cố sức vỗ ngực.
“May mà hắn không đuổi lại đây………”
Hữu Nhàn cứ nằm úp sấp trên mặt đất như vậy, từ xa để ý tới động tĩnh của hắn ở trong trướng.
Thẳng tới nửa đêm, thấy đèn trong trướng của Thuộc Phong tắt rồi, Hữu Nhàn mới cảm thấy mệt mỏi trở về đi ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy, cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, soi gương mới biết,
khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng đã bị muỗi chích cho mất nốt.
Lúc buổi trưa mặt trời lên cao chính là lúc huấn luyện nội dung trạm quân (1), binh lính đều tự giác đứng theo đội hình.
(1) trạm quân: kiểu đứng trong quân đội
Hữu Nhàn không có chỗ đứng của mình, bèn tận đụng mọi thứ đứng giữa Vũ Thuật và Vũ Nghệ.
“Nương nương, mặt của người sao lại bị muỗi đốt nhiều vậy? Tối qua người đã đi đâ, chúng ta không có thấy người?”
Vũ Thuật hơi nghiêng đầu hỏi, giống như người bình thường.
Hữu Nhàn liếc mắt một cái ————–
“Còn không phải do ngươi!
Nàng tức giận, muốn cũng không nói được, sợ lại khiến Thuộc Phong chú ý.
Ban ngày nắng gắt, chỉ đứng không thôi đã khiến người ta chịu không
nổi rồi, huống chi bây giờ Hữu Nhàn còn đang mặc một bộ áo giáp..chết
tiệt, sức nặng không ngừng đè nàng, khiến nàng không ngừng chảy mồ hôi.
Nàng vừa mới hết cảm lạnh, sau hai ngày huấn luyện, đến tối còn ngủ không đủ khiến cơ thể nàng chịu không nổi.
Chóng mặt, thiếu chút nữa đứng không vững.
Nhưng, để có thêm một ngày được nhìn thấy hắn, nàng cắn răng chịu đựng, kiền trì đứng vững.
“Hiện tại, các ngươi chia hai người một tổ, luyện tập đối kháng.”
Hai tròng mắt lợi hại của Thuộc Phong đảo xuống đám binh lính, nghiêm túc ra lệnh.
Vũ Thuật và Hữu Nhàn một tổ, bởi vì Vũ Nghệ đã tìm người chung tổ khác.
Với công phu mèo quào của Hữu Nhàn, nếu như Vũ Thuật thực sự ra tay, nhất định sẽ có án mạng.
Kết quả là, hắn chỉ cố làm ra vẻ khoa chân múa tay giống nàng, nhường nàng từng chiêu, cố ý lừa nàng
Giữa đám binh lính đánh nhau như lửa, thì bộ dạng lười biếng đánh
“Thái Cực Quyền” rất ngứa mắt của Hữu Nhàn và Vũ Thuật, không thoát khỏi tầm mắt của Thuộc Phong.
Vũ Thuật trước đây dũng mãnh, hiện tại chỉ khoa chân múa tay, thế mà hắn liên tục bị đánh trúng, không hề có năng lực chóng đỡ.
Loại thái độ luyện tập này, khiến Thuộc Phong nhíu mày khó chịu.
Hắn nheo mắt lại, không một tiếng động đi tới phía sau hai người.
Hữu Nhàn không để ý thấy nhân vật nguy hiểm đang tiến gần đến từ phía sau, đang hứng trí vì “phấn quyền loạn huy” (2), cảm thấy rất hài lòng.
(2) phấn quyền loạn huy: tay (trắng trẻo) vung loạn
Thuộc Phong đột nhiên để mắt dò xét, phẫn nộ túm lấy áo giáp của Hữu Nhàn, tung quyền về phía nàng giáo huấn.
“A! A!”
Hữu Nhàn xoay người đã thấy hắn, nhíu chặt mày giơ nắm đấm thật lớn
lên, liền mở lớn mắt, không cách nào kiềm chế phải hét ầm lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...