Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
“Nữ nhân của ta ta đương nhiên ta sẽ
trân trọng, không cần ngươi phải lo lắng. Ngươi tốt nhất lên quan tâm
tới nữ nhân của chính mình, cũng là muội muội của ta”
Hữu Hách cũng không nể nang phản bác lại.
Trúc Tâm vì hắn mà nhận hết mọi khổ sở, hắn lại không yêu thương nàng gấp bội, hắn còn là người sao?
Vấn đề hiện tại là tên tiểu tử họ Thuộc này, rõ ràng là không hề quan tâm tới muội muội của hắn.
Là huynh trưởng, hắn đương nhiên không bao giờ muốn muội muội mình yêu thương từ nhỏ rơi vào cuộc sống phu thê khổ sở.
Thuộc Phong châm biếm cười nhẹ.
“Trả lại câu nói ban đầu cho ngươi, cái này cũng không khiến ngươi phải lo lắng”
Hữu Hách giận giữ trừng mắt nhìn Thuộc Phong, nghiến răng nhả ra từng chữ:
“Nàng là muội muội của ta!”
Thiệu Phong cười lạnh lùng, quay lại trừng hắn.
“Nàng đầu tiên là nữ nhân của ta, sau đó mới là muội muội của ngươi”
Hữu Hách đột nhiên bật cười.
“Được rồi, coi như ngươi nói đúng”
Hắn ta nhượng bộ khiến cho Thuộc Phong
không khỏi giật mình, bọn họ từ trước tới nay vẫn luôn đối địch như nước với lửa, đột nhiên lại nói chuyện hòa hảo, ngược lại khiến cho Thuộc
Phong cảm thấy không hề có ý tốt.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch, ngươi thấy như thế nào?”
Hữu Hách nhíu mày.
Thuộc Phong bĩu môi từ chối cho ý kiến,
im lặng chờ đợi câu tiếp theo của hắn ta. Hắn sớm biết Giang Hữu Hách mà đột nhiên có “hảo tâm” thì tuyệt đối là có mục đích.
“Ta biết ngươi từ Giang Nam dẫn về một
kẻ làm thế thân của Trúc Tâm, đây là tự do của ngươi, ta không can
thiệp. Nếu ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ ở trước mặt hoàng thượng
đề suất phương án cải cách của ngươi, hơn nữa ta cùng người của ta ở
trong triều sẽ hỗ trợ và duy trì phương án của ngươi được tiến hành”
Trên thực tế, Hữu Hách vô cùng tán
thưởng đối với phương án thay đổi cách trị vì và quản lý quan lại của
Thuộc Phong, chẳng qua do cả hai đã từng có xích mích, ai cũng không
chịu dễ dàng thỏa hiệp.
Mà nay, vì hạnh phúc của muội muội, hắn nguyện ý cùng Thuộc Phong bắt tay giải hòa.
“Điều kiện là gì?”
Thuộc Phong nhướng mày, hỏi lại.
“Điều kiện chính là ngươi phải đối xử tốt với Hữu Nhàn”
Hữu Hách sảng khoái nói ra điều kiện
trao đổi, sau đó nhàn hạ phủi phủi vạt áo, trong lòng đắc ý. Hắn ta đoán chắc rằng Thuộc Phong nhất định sẽ đáp ứng điều kiện đó.
“Chẳng lẽ ta ngược đãi nàng hay sao?”
Buồn cười, lại là vì nữ nhân này!
Nghe được hai chữ “Hữu Nhàn” hắn liền
khó chịu, nếu lúc trước đối với đề nghị của Giang Hữu Hách hắn còn có
hứng thú, nhưng hiện tại… liền mất hứng.
Thành tựu của hắn, từ nay về sau sẽ
không bao giờ có sự tham gia của nàng! Hắn tuyệt đối sẽ không cần dựa
vào nàng để đoạt được thứ gì đó!
Hữu Hách buồn cười bĩu môi.
“Không ngược đãi , chính là đã đối xử tử tế rồi ? Hai người chưa bao giờ có suy nghĩ giống nhau, ý của ta là
muốn ngươi thật tâm đối xử tốt với nàng, ngươi có biết nàng vẫn rất để ý tới ngươi hay không?”
“Phải đối xử với nàng như thế nào, trong lòng ta tự biết”
Thái độ của Thiệu Phong là lãnh đạm, khóe miệng còn trào phúng cười nhẹ.
“Nhưng mà cũng phải công nhận ,các ngươi thật đúng là huynh muội, quả là thật sự là buồn cười giống nhau”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...