Tần Tương ngoái nhìn Thuộc Phong vẫn
đang vùi đầu vào công sự trong phòng, vương gia không thích nhất là có
người quấy rầy khi người xử lý công việc, lúc này nương nương đi vào chỉ sợ lại gặp khó khăn.
“ Ta có việc cần tìm chàng, cũng không phải tới làm phiền chàng.”
Hữu Nhàn nhìn thấu tâm tư của hắn, nói.
“ Để nàng vào đi.”
Không chờ Tần Tương mở miệng, thanh âm của Thuộc Phong đã truyền từ trong phòng ra.
“ Vâng” Tần Tương hướng Hữu Nhàn gật đầu, “ Nương nương, mời vào.”
“ Chuyện gì?”
Hắn ngẩng đầu , chỉ nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục chăm chú xem tấu chương trong tay.
“ Ta tìm chàng là vì hiệp nghị biên giới giữa Thiên Vũ quốc và Thiên Diệp quốc.”
Hữu Nhàn đứng tại chỗ bắt động, lặng yên nhìn hắn, dịu dàng nói.
“ Việc này không liên quan tới ngươi, ngươi không cần phải xen vào.”
Hắn đến cả đầu cũng không ngẩng lên, không hề có một chút ý tứ muốn tiếp tục nói về vấn đề này với nàng.
Hữu Nhàn hít sâu một hơi, cố lấy dung khí nói.
“ Ta biết Hạ Kiếm Bội muốn ta bồi hắn dùng bữa , ta nguyện ý đáp ứng yêu cầu của hắn.”
Nhón tay đang cầm bút viết khựng lại, hắn nâng con ngươi lên nhanh hiểm hung ác nhìn chằm chằm vào nàng.
“ Ngươi muốn bồi hắn dùng bữa?”
“ Phải.”
“ Theo như ta biết, chẳng phải ngươi đối với những chuyện như thế này rất không thích hay sao?”
Hắn khép hờ mắt, con ngươi hàm chứ nghi hoặc nhìn thẳng nàng.
“ Nhưng mà hiệp nghị lần này có thành công hay không đối với chàng chẳng phải rất quan trọng hay sao?”
Hữu Nhàn tiến nên vài bước, vẻ mặt lo lắng còn khiến cho người khác tưởng rằng việc này có quan hệ lợi hại trực tiếp tới nàng
Hắn giật mình, ngay sau đó phiến môi mỏng nhếch nên tạo một ý cười thâm hiểm.
“ Ngươi không cần phải nhúng tay vào, ta tự sẽ có biện pháp khiến hắn ký vào hiệp nghị kia.”
“ Nhưng mà……………..”
“ Không cần nói nữa! Nếu để ngươi đi bồi hắn dùng bữa , cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì,không những không
được việc mà có khi còn làm hỏng việc. Ta đã sớm không nghĩ đến việc để
ngươi đi tiếp xúc với Hạ Kiếm Bội .”
Hắn quyết định không đáp ứng yêu cầu của Hạ Kiếm Bội, nguyên nhân chính là không muốn nàng làm hỏng kế hoạch của hắn, còn một nguyên nhân nữa mà hắn không phát hiện hoặc là cố ý không
đề cập đến……….
Ham muốn chiếm hữu của nam nhân khiến
cho hắn tuyệt không muốn nữ nhân của mình đi bồi một nam nhân khác, cho
dù chỉ đơn thuần là một bữa cơm.
“ Sẽ không! Lần trước là do ta bực bội
chuyện chàng không để ý đến cảm nhận của ta đã đồng ý với hắn, nên mới
cố ý phá hư, lần này tuyệt đối sẽ không như vậy!”
Hữu Nhàn vội vã hướng hắn cam đoan.
Hắn dò xét nhìn nàng.
“ Lần này có gì khác?”
“ Chàng đã vì ta mà suy nghĩ, chuyện lớn như vậy mà vẫn còn để tâm tới cảm nhận của ta. Chỉ dựa vào chuyện chàng đã đặt bản thân mình vào vị trí của ta , suy nghĩ cho ta, ta nguyện ý
đi bồi Hạ vương tử ăn một bữa cơm. Hơn nữa ta thề , ta tuyệt đối sẽ
không làm hỏng chuyện, bởi vì lần này là do ta cam tâm tình nguyện.”
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ?
Hắn cười nhạt, nàng suy nghĩ cũng thật nhiều.
“ Nói cách, trước kia vì ngươi bị ép buộc cho nên liền cố ý đùa giỡn Hạ Kiếm Bội , khiến cho ta mất mặt trước hoàng thượng?”
Hắn nhướng mày, nhàn nhã thoải mái hỏi.
Hữu Nhàn áy náy cúi đầu xuống, nha đầu đó giống như tiểu hài tử là sai đang chờ trách phạt, khẩn trương túm chặt góc áo.
“ Thực xin lỗi………………”
Rất lâu sau nàng mới nhỏ giọng nói.
“ Thực xin lỗi, cũng chính là chấp nhận?”
Hắn còn không có muốn buông tha cho nàng, cả giận nói.
Hữu Nhàn mím môi , im lặng không nói.
Đôi mày anh tuấn của hắn khêu lên
“ Đã có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, ta làm sao có thể tin ngươi sẽ không nháo làm loạn một lần nữa?”
Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
“ Ta thật sự sẽ không làm loạn! Xin chàng tin tưởng ta.”
Nàng giống như binh lính ra trận giết
giặc, vẻ mặt nghiêm túc, cơ thể nhỏ nhắn đứng thẳng giống như cây trúc,
giữ vững tính thần “ thấy chết không sờn”.
Hắn nheo mắt lại, bị vẻ mặt của nàng nghiêm túc của nàng chọc cười.
“Nếu ngươi thất bại, ngươi có biết hậu quả?”
“ Nói vậy………….. chàng đáp ứng nguyện vọng của ta?”
Hữu Nhàn vui vẻ nói.
Khiến nàng vui vẻ vô cùng dễ dàng, chỉ cần hắn mỉm cười một cái, đối với nàng cũng là một tia thiện ý.
Hắn im lặng nhướn mày, không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng.
“Buổi tối ngày mai,thiết yến đặt tại
sảnh chính trong Tĩnh Di viên của ngươi,rượu và thức ăn ta sẽ cho người
chuẩn bị trước, ngươi chỉ cần bồi hắn ăn uống no say là đủ.”
“Được! Ta đã biết! Chàng chờ tin tốt của ta!”
Có thể có được sự tín nhiệm của hắn, nàng liền cảm thấy toàn thân bừng bừng quyết tâm.
Hắn cũng cười.
“ Mong là như vậy.”
“ Ngọc chủ tử , nghe nói nha đầu kia đã
tiếp nhận chuyện bồi Hạ vương tử dùng cơm. Nếu nàng ta thành công thì
hình tượng của nàng ta trong mắt vương gia chẳng phải sẽ hoàn toàn thay
đổi hay sao?”
Ly Ly là thị tì của Ngọc nhi, nàng ta dò hỏi được tin tức liền lập tức chạy tới báo cáo với nàng ta, cũng thuận
tiện đâm chọc vài câu.
Ánh mắt Ngọc nhi tỏ vẻ khiêu khích, lông mày nhỏ nhắn chua ngoa chau lên
“ Chính là Vương tử của Thiên Diệp quốc Hạ Kiếm Bội đưa ra yêu cầu bồi yến hoang đường này sao?”
“ Đúng vậy ạ!”
Ngọc nhi khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“ Mắt của Hạ Kiếm Bội bị mù hay sao mà lại chọn loại nữ nhân ấy?”
Nếu nàng bồi yến, với mị lực của nàng
thì chỉ cần ba phần công phu liền có thể lập tức lấy lòng nam nhân kia
dễ như trở bàn tay, hắn không ngoan ngoãn kí tên trên hiệp nghị kia mới
là lạ!
“ Việc này nói tới cũng kì quái, những
nữ nhân khác Hạ Vương tử kia một người cũng không cần,lại khăng khăng
chỉ muốn nữ nhân kia bồi hắn. Nói không chừng giữa hia người họ có
chuyện bất chính không thể để người khác biết,có lẽ vương gia bị cắm
sừng cũng không biết chừng.”
Ly ly bĩu môi ,càng lớn mật “ phỏng đoán”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...