Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Edit: Anh Túc
Beta: Dực
Chỉ cần nhớ tới sự đau đớn của đêm đầu
tiên hắn muốn nàng , cả người nàng liền trở nên căng cứng. Ngay khi tay
Thuộc Phong tiến vào dò xét, nàng liền run lên, ngừng thở .
“ Đừng khẩn trương….lần này ta sẽ dịu dàng với nàng.”
Hắn nhẹ giọng khẽ trấn an nàng.
Ngón tay của hắn xâm nhập vào cơ thể
nàng, theo bước chạy của Truy Phong mà tiến sâu rồi lại lui ra khỏi cơ
thể nàng kéo theo mật nước tiết ra ngoài.
“ Phong………………………….”
Nàng nâng ánh mắt mê ly nhìn hắn, đem cả thân thể giao cho hắn, âm thanh kiều mị mềm nhũn như không có xương gọi tên hắn.
Thuộc Phong tà mị mím môi khẽ cười.
“ Thoải mái sao?”
Môi hắn nóng rực dán tại bên tai nàng
thì thầ hỏi,cánh tay phải rắn chắc gắn gao ôm lấy nơi mềm mại của nàng
từ trên xuống dưới dính chặt lấy cả người nàng.
Hữu Nhàn bất lực mà yêu kiều, dưới thân đã ẩm ướt…………….
Như thấy nàng còn chưa đủ ướt, ngón tay của hắn vân cứ tiếp tục ở trong cơ thể của nàng vỗ về chơi đùa.
Hắn đem phân thân đã thức tỉnh chống đỡ ở khe mông của nàng không ngừng ma sát , để nàng ngồi xuống cảm nhận được sự kích động của hắn……………
Hai người ở trên lưng ngựa rong ruổi một trận , Thuộc Phong đã bị kích thích tới miệng đắng lưỡi khô, hắn ồ ồ
thở hổn hển, cuối cùng không kiềm chế được mà giục ngựa chạy thẳng tới
phía tây của ngoại thành – Sơn Đông, nơi vốn ít có người lui tới.
Đi qua một mảnh Tử Yên xidẹpđẹp . hồng bụi cỏ hoa, Thuộc Phong ở phía trước một tòa đại pha tiền ghìm chặt ngựa.
Hữu Nhàn được hắn ôm xuống ngựa, cũng hiểu được ý định của hắn.
“ Thuộc Phong, nơi này là ở đâu?”
Hữu Nhàn mê man vươn cánh tay trắng nõn nên ôm lấy cổ hắn, vì mới tỉnh lại trong xúc cảm mãnh liệt mà thở gấp gáp lấy hơi.
Trên người nàng quần áo vốn đã rất ít,
hơn nữa lại cưỡi ngựa chạy nhanh trên đường sóc nảy, thân mình đã có
chút chịu không nổi, ở trong lòng Thuộc Phong khẽ rùng mình một cái.
“ Thuộc Phong, ta lạnh………………….”
Nàng nhỏ giọng lầm bầm.
Thuộc Phong cúi đầu quan sát nàng.
“ Phía trước có một sơn động, nơi đó khi còn bé ta thường xuyên lui tới, bên trong có dự trữ một ít củi khô, lát nữa ta sẽ nhóm lửa, nàng sẽ không còn cảm giác lạnh nữa.”
Hữu Nhàn mở to mắt, một đôi đồng tử trong vắt nhìn chằm chằm hắn.
“ Lúc nhỏ chàng thường xuyên lui tới sơn động làm gì? Tới luyện công hay chơi đùa?”
“ Vật nhỏ, nàng cũng thật quá tò mò đi! Về sau mỗi lần chỉ có thể hỏi một vấn đề.”
Thuộc Phong trầm giọng cười nhẹ, có tâm tình đi đùa giỡn nàng.
Hữu Nhàn thật sự suy nghĩ.
“ Vậy ta sẽ không hỏi…………”
Vì muốn duy trì không khí thân mật này
nàng quyết định vẫn nên ít nói chuyện. Chỉ sợ lại không cẩn thận chạm
phải vấn đề khiến cho hắn chán ghét.
Thuộc Phong nhìn bộ dạng nàng trầm tư im lặng mà buồn cười, cũng yên lặng đi tới phía trước cửa sơn động.
“ Tới rồi.”
Cửa động thực sự rất nhỏ hẹp, hắn ôm nàng, cần phải nghiêng người mới có thể đi vào trong động.
Vào trong rồi hắn liền cởi trường bào màu đen ra trải trên nền đất rồi mới đặt Hữu Nhàn nằm lên trên .
“ Phong………………………..”
Hữu Nhàn khẩn trương gọi tên hắn, bên
trong sơn động rất sâu, rất tối, ánh trăng bên ngoài dù rất sáng cũng
không thể chiếu vào bên trong động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...