Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Nói xong, hắn dùng sức kéo Hữu Nhàn đi về phía con ngõ nhỏ tối om, hai con mắt hằn đỏ nên hưng phấn.

“ Ngươi muốn làm gì ? !”

Hữu Nhàn chống cự vùng vẫy muốn thoát khỏi sự lôi kéo của gã, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi lan tràn ra toàn thân.

Con bạc giảo hoạt cười xảo quyệt.

“ Ngươi hỏi ta muốn làm gì ? Tất nhiên là thay tướng công của ngươi thỏa mãn ngươi, chủ ý không tồi đúng không?”

Nói xong gã khoa trương cười rộ nên.

“ Buông tay! Buông, nếu không ta sẽ gọi người!”

Con bạc âm hiểm nheo mắt lại.

“ Kêu đi, kêu to lên! Không ai có thể tới cứu ngươi!”

Hữu Nhàn ra sức phản kháng, hai bên giằng co qua lại , áo choàng của nàng liền bị kéo rách cả một mảng lớn.

Gã mở to con mắt, nhìn chằm chằm bả vai của nàng, bả vai thon trắng nõn nà của nàng càng kích thích sự hưng phấn của hắn.

Hắn như lang như hổ nhào lên, Hữu Nhàn toàn lực giữ chặt áo choàng , liều chết không buông.


“ Phong….! Cứu ta! Phong …………..”

Nàng tuyệt vọng kêu cứu, tiếng kêu vang vọng quanh quẩn trong ngõ nhỏ rồi chìm trong bóng tối .

Thuộc Phong dừng chân ở trước của phòng của Hữu Nhàn thật lâu.

Hắn chưa từng chủ động tới phòng tìm nàng,lúc này cảm giác này thật sự khiến cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng là ngay lúc nàng xoay người bỏ đi , biểu tình thương tâm muốn
chết của nàng không hiểu sao khiến cho trái tim hắn đau nhói.

Có lẽ là bị biểu tình của nàng ám ảnh, hắn bất tri bất giác đi tới tiểu viện của nàng.

“ Cô gia?”

Tử Ngọc chờ mãi không thấy Hữu Nhàn quay trở lại, vốn nghĩ là có lẽ
đã nghỉ lại ở chỗ vương gia, vì thế mà mừng thầm liền đẩy cửa bước ra
ngoài.

“ Sao người lại ở đây?”

Không nghĩ đến lại có thể nhìn thấy vương gia, vậy quận chúa đâu ?

Tử Ngọc khó hiểu nhíu mày.


“ Nàng không có ở bên trong?”

Thuộc Phong trầm giọng hỏi.

“ Quận chúa không phải đang ở cùng một chỗ với người sao?”

Tử Ngọc khó hiểu lắc đầu , hỏi lại.

Nàng càng khó hiểu hơn.

“ Nàng không trở về ?!”

Hắn đột nhiên trừng mắt,giọng điệu cũng bất giác cao lên, có một loại dự cảm không tốt tràn ngập trong lòng hắn.

“ Đúng vậy ạ! Không phải quận chúa tới thư phòng tìm ngài hay sao? Đến bây giờ cũng chưa có trở lại.”

Thuộc Phong nhíu chặt hàng lông mày lại, trong mắt lóe nên sự hung bạo tàn nhẫn.

Không chần chờ dù chỉ một khắc , Thuộc Phong lập tức quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Tử Ngọc bị biểu tình của Thuộc Phong dọa cho hoảng sợ đến mức sững sờ đứng tại chỗ.

Chuyện gì sảy ra vậy? Cô gia vô duyên vô cớ tới tìm quận chúa, nhưng lại không rõ quận chúa ở đâu

______________

“ Không được! Ngươi không được đụng vào ta! Ta là vương phi của Thuộc vương phủ, ngươi dám chạm vào ta, không sợ mất đầu sao ? “

Hữu Nhàn sợ hãi gắt gao giữ chặt áo choàng trên người, mà áo choàng sớm đã bị con bạc giằng xé cho rách nát.

Nếu không phải nàng liều mạng chống cự có lẽ đã bị cưỡng gian rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui