- Có ý gì?
- Ta đã nói là không biết có ý gì, sư phụ nói thời cơ đến ta dĩ nhiên sẽ đại ngộ, ta nói với ngươi chuyện này để làm gì, chuyện của người xuất gia nói ngươi cũng không hiểu. Nhưng ta nói này đại ca, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, ngươi và chị dâu ân ân ái ái cũng không ngại thu nhận thêm lão Tam chứ. Nếu không ta sẽ giúp ngươi hỏi lão Tam, nếu lão Tam không có ý kiến, ngươi cứ làm như vậy là được.
- Nói bậy!
Miêu Nghị khiển trách:
- Ta cảnh cáo ngươi, chuyện của Lão bản nương ngươi tuyệt đối không được nhắc tới với lão Tam, ít nhất bây giờ không phải thời điểm để nói.
- Tại sao!
- Ngươi không ở Tiên quốc ngươi không biết, khi ở Tinh Túc hải, sư tỷ của lão Tam là Hồng Trần tiên tử từng nói với ta một số chuyện, mà bản thân ta cũng từng tiếp xúc với một số chuyện. Sư phụ của Lão Tam tâm tính lạnh lùng, một khi lão Tam vọng động làm ra chuyện gì, đến lúc đó thì phiền toái. Tóm lại chuyện hôm nay ngươi không nên nói tới, có cơ hội ta sẽ từ từ nói với nàng.
- Nếu như vậy, vậy ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Nhưng đại ca, ta lặp lại lần nữa, ba người chúng ta từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Mặc dù không phải là huynh muội ruột thịt nhưng hơn hẳn huynh muội ruột thịt. Giới tu hành đã đủ tàn khốc rồi, chuyện của lão Tam ngươi phải xử lý tốt, cha mẹ nàng khi còn tại thế đối xử với chúng ta không tệ, ta không muốn để mặc hai người khúc mắc mà không làm gì, đến lúc đó bần tăng giúp ai cũng không phải.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Trong lòng ta đã có tính toán.
- Ài!
Bát Giới thở dài nói:
- Đại ca, ta thấy ngươi cũng thiệt là, được một mỹ nhân tuyệt sắc như lão Tam yêu thương nhung nhớ, ngươi còn sĩ diện chối đẩy. Nếu đổi lại là ta, ta sẽ trực tiếp ôm nàng lên giường ôm ấp, này nọ. Ngủ một giấc cũng không có gì phiền toái, ta không muốn biến chuyện đơn giản thành phức tạp.
Bốp! Miêu Nghị trực tiếp đưa tay đập vào gáy hắn một cái.
Bát Giới ôm gáy cắn răng nói:
- Ta đã cảnh cáo ngươi không được động thủ động cước với ta rồi, nếu không bần tăng sẽ không khách khí.
Miêu Nghị mặc kệ hắn, hỏi:
- Nói đến chuyện của lão Tam, ta nhớ lần trước lão Tam đã nói với ta, nói Thất Giới đại sư đã hạ cấm chế gì đó trên người ngươi, chuyện đó là thế nào?
Vừa nói tới chuyện cấm chế, vẻ mặt Bát Giới trong nháy mắt trở nên bi phẫn:
- Lão con lừa ngốc đó không phải thứ gì tốt...
Bốp! Miêu Nghị lại một lần nữa quất cho hắn một cái lảo đảo, Bát Giới cách hắn xa mấy bước, tiếp tục bi phẫn nói:
- Lão hòa thượng không biết đã cấm chế gì trên người ta, tóm lại là khóa khí dương trên người ta rồi, hại ta chỉ có thể nhìn ta ni cô xinh đẹp trong am mà không thể làm gì.
- Khóa khí dương? Nghĩa là sao?
Miêu Nghị cũng đoán được một chút, nhưng không dám xác định.
Bát Giới chỉ vào vật dưới đũng quần của hắn, căm phẫn nói:
- Chính là chỉ cho ngươi có suy nghĩ không an phận, nhưng vĩnh viễn nằm úp sấp trong đũng quần, không được hành động thực tế. Miêu Nghị sửng sốt một lúc lâu, chợt cười ha ha nói:
- Thất Giới đại sư không hổ là cao tăng, đối với loại người như ngươi nên làm như vậy.
- Ta nói này đại ca, cùi chỏ của ngươi hướng đi đâu vậy? Ngươi không biết lão Trương ta là đơn truyền nhất mạch trong nhà sao!
Miêu Nghị mặc kệ hắn, tiếp tục hỏi:
- Vừa rồi ngươi giả chết rút cuộc là chuyện gì? Tại sao ta làm phép cũng điều tra không ra sinh cơ của ngươi?
- A, ‘tiểu viên tịch’, đó là một môn pháp thuật giả chết của lão hòa thượng, người bình thường căn bản không điều tr tra ra ta đã chết thật hay chết giả. Ta không giả chết làm sao biết trong lòng đại ca có còn ta hay không, ta không giả chết làm sao có thể mời chị dâu ở trong sơn động ra ngoài gặp mặt, ngươi nói có đúng hay không?
- Còn có pháp thuật như thế sao?
- Trông mà thèm sao, ha ha, ngươi muốn học ta cũng dạy không được, phương pháp này lấy ‘đại triệt đại ngộ’ của giới môn tu luyện làm trụ cột mới có thể thi triển, mà người không hợp tâm tính với ‘đại triệt đại ngộ’ cũng tu luyện không được, ngươi đừng hy vọng nữa.
Khi gió thổi trăng lên, cỏ dại giữa loạn thạch theo gió chập chờn, hai huynh đệ ở đây hàn huyên rất muộn, mới song song trở về. Trong lòng hai người đều biết sau này cũng không thể đi cùng nhau nữa, đi cùng đệ tử Phật môn đối với bên Tiên quốc đoán chừng sẽ có tâm tư gì đó, nhưng đệ tử của Thất Giới đại sư lại khác, nhất mạch đơn truyền giới môn của Thất Giới đại sư, không làm ra thế lực gì cả, một người không có uy hiếp sẽ khiến người ta yên tâm.
Nói ra Miêu Nghị thật sự hâm mộ Bát Giới, có người sư phụ tốt như Thất Giới đại sư, tu hành nhiều năm như vậy, cả giới tu hành lại không có một cừu nhân nào, ngược lại còn là ân nhân của rất nhiều người, chuyện này cũng quá hiếm thấy đi. Khắp thiên hạ đoán chừng chỉ có Lưu Vân Sa hải là nơi Bát Giới không thể đi, ở Lưu Vân Sa hải đoán chừng cũng không ai dám can đảm động đến đệ tử của Thất Giới đại sư, không phải là sợ Thất Giới đại sư, mà là sợ sẽ khiến nhiều người tức giận.
Nhưng Thất Giới đại sư cũng không tùy tiện thả Bát Giới ra ngoài, từ hội dẹp loạn Tinh Túc hải tới đại hội giám bảo lần này cũng thấy, mỗi lần Thất Giới đại sư đều tự mình trông chừng Bát Giới, thật sự hắn biết tên đồ đệ này của mình rất không đáng tin, nếu để cho tên đồ đệ này của mình chạy ra ngoài một vòng, đoán chừng hắn sẽ mang về một đám cừu nhân...
Ngày tiếp theo, sau khi đại hội Giám bảo chính thức bắt đầu, Miêu Nghị mới biết được lượng người tới tham gia đại hội Giám bảo không chỉ có những người dự tiệc tối hôm qua, cũng không có ai báo cáo với hắn một tiếng. Nhưng nói đi thì nói lại, ở chỗ này hắn chỉ có thân phận nghe lời, đám người Nhạc Thiên Ba thật sự không cần thiết báo cáo với hắn, Miêu đại điện chủ hắn còn chưa có tư cách đó.
Mười môn phái đứng đầu các lộ, bất kể lớn nhỏ đều nhận được thiếp mời. Một lộ mười môn phái, một nước chính là một trăm hai mươi môn phái, sáu nước cộng vào số lượng không cần nghĩ cũng có thể biết, cộng thêm tùy tùng đi theo, chính là tới không ít người. Chỉ có điều tối hôm qua mở tiệc chiêu đãi phần lớn là người có thân phận, đoán chừng có liên quan đến ‘giám bảo’, nên mới muốn mời một số môn phái luyện bảo dự tiệc.
Sau khi Miêu Nghị cùng với đám người Nhạc Thiên Ba đi tới xác định địa điểm, chỉ thấy bên trong một bồn địa núi vây quanh bốn bề, đã tụ tập không ít người, những môn phái luyện bảo đã chiếm cứ xong quầy hàng Linh Lung tông chuẩn bị trước đó, công khai bày ra pháp bảo các phái luyện chế buôn bán, tu sĩ các môn phái đi tới đi lui, giống như một phiên chợ tấp nập, làm những người trong các môn phái luyện bảo vô cùng phấn chấn tinh thần. Mấy người rơi xuống một ngọn núi, nhìn tình hình của bồn địa phía dưới.
Nhạc Thiên Ba hừ lạnh nói:
- Phong Bắc Trần này rút cuộc đang giở trò quỷ gì trong đại hội luyện bảo này đây?
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...