Phi Thiên

Bá Ngôn nhìn hai vị Hành tẩu còn lại, vẻ mặt ba người đều lộ ra ý tứ châm chọc cười nhạo.

Trang Hữu Văn nói:

- Miêu Hành tẩu. Ngươi đúng là có bản lãnh lật ngược phải trái, Trang mỗ coi như bội phục, nhưng người bị hại đang ở trước mắt, ngươi muốn nói gì là nói sao. Rõ ràng là ngươi cưỡng bức bọn họ đưa Nguyện Lực châu cho ngươi, làm sao đến miệng ngươi lại thành thành ý xin lỗi?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ con mắt bọn họ vô tôn, nhục mạ bổn Hành tẩu là ‘Miêu tặc’, bổn Hành tẩu vẫn không thể tiếp nhận xin lỗi của bọn họ?

Bá Ngôn nói:

- Ngươi đừng lén đổi khái niệm. Ngươi bức bách bọn họ và bọn họ chủ động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bức bách chính là lừa gạt vơ vét tài sản, bọn họ cam tâm tình nguyện mới gọi chịu nhận lỗi.

Miêu Nghị nói:

- Ta không ép buộc bọn hắn... Hồ Tử Phân làm sao không tới? Lúc trước ta cũng đến chỗ Hồ Tử Phân tính sổ, vừa vặn bắt gặp Hồ Tử Phân đang định đi đến Trấn Nhâm điện tìm ta, bổn tọa hỏi nàng tìm ta có chuyện gì, nàng nói bởi vì lần trước nhục mạ bổn tọa mà sinh lòng áy náy, đang muốn đi đổi Nguyện Lực châu đến xin lỗi bổn Hành tẩu, phần thành ý này có thể thấy được! Nếu các ngươi không tin, hiện tại có thể triệu hồi nàng đến đây đối chất.

Nói đến Hồ Tử Phân mấy vị ở đây lại tức giận, bọn họ kêu nàng tới cùng nhau chỉ trích Miêu Nghị. Nhưng nàng lại mượn cớ không đến, nếu ngươi không đến, thiệt thòi này ngươi tự mình nuốt đi!


Bá Ngôn trầm giọng nói:

- Nếu Hồ Tử Phân là chủ động, vậy thì không cần nhắc đến. Nhưng năm người Mã Vị Hàn cũng không phải tự nguyện, kính xin Miêu Hành tẩu giao đồ ra đây!

- Bá Ngôn Hành tẩu, đây cũng không phải là chuyện ngươi có thể tính toán, bởi vì ngươi không cách nào thay mặt bọn họ chịu nhận lỗi!

Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn năm người Mã Vị Hàn:

- Ta vốn tưởng rằng mấy vị Điện chủ nguyện ý giao ra số Nguyện Lực châu kia là vì muốn xin lỗi bổn tọa, nếu chịu nhận lỗi rồi, bổn tọa cũng sẽ không truy cứu nữa, xem như chuyện đã qua! Nhưng nếu như mấy vị muốn thu hồi Nguyện Lực châu, vậy cái gọi là chịu nhận lỗi xem như chưa thành lập, tốt nhất mấy vị nên nghĩ thông suốt!

Vẻ mặt đám người Mã Vị Hàn co quắp, lấy đồ về hay là không lấy? Nếu xót của lấy về, một khi tên này đã cắn chặt không tha, không biết hắn sẽ làm gì. Vừa rồi bọn họ vừa mới lĩnh giáo, ba vị Hành tẩu dường như hợp lại cũng không thể thắng hắn!

Mấy người không lên tiếng, ba vị Hành tẩu Bá Ngôn quay đầu nhìn lại thúc giục bọn hắn trả lời!

Mấy vị Điện chủ lại bị hù dọa, sợ không dám lên tiếng! Trình Ngạo Phương có thể nói vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra lúc trước Miêu Nghị chèn ép mấy vị Điện chủ này không phải không có nguyên nhân, thì ra chính vì mai phục đe dọa cho hiện tại.

Ban đầu, Trình Ngạo Phương còn lo lắng Miêu Nghị tới Mộc Hành cung khó có thể ngồi vững vàng, hôm nay xem ra mình thuần túy chỉ lo lắng dư thừa mà thôi. Bá Ngôn quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị:

- Miêu Hành tẩu, trước mặt mọi người, ngươi cũng không cần hù dọa bọn họ, ngoài Hồ Tử Phân, ngươi hãy giao ra sáu trăm vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu ra đây là được!

- Không sai!

Trang Hữu Văn và Thượng Lưu Hoan cũng gật đầu phụ họa.

Khoản Nguyện Lực châu này chỉ cần bọn họ hỗ trợ đòi lại, đám người Mã Vị Hàn không thể làm như không có chuyện gì phát sinh, thu hồi toàn bộ, ít nhất cũng sẽ lấy ra hai thành để hiếu kính bọn họ.

- Nếu ba vị Hành tẩu đã nói đến nước này rồi, ta cũng không thể không nể mặt. Nhưng lời này từ từ hãy nói, đừng nói sáu trăm vạn, bảy trăm hai mươi vạn ta đã tiêu hết toàn bộ rồi, vừa lúc tìm được một vị đại sư luyện bảo giúp ta luyện chế pháp bảo, tiền đã đưa hết cho người ta, hiện tại cho dù ta muốn lấy ra cũng không thể lấy.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía đám người Mã Vị Hàn, mặt không chút thay đổi nói:

- Ta thấy chuyện này cũng không cần làm phiền ba vị Hành tẩu, nếu mấy vị nhất quyết muốn lấy số Nguyện Lực châu đó về, ta cũng không miễn cưỡng, lần sau tìm ta nói là được. Nhưng bổn Hành tẩu đã nói trước đó, bổn Hành tẩu hiện tại không thể lấy ra số tiền kia... Các ngươi cũng không cần lo lắng, bổn Hành tẩu sẽ không quỵt nợ, chỉ cần các ngươi mở miệng, chờ thu nhập hai điện của ta tích lũy từ từ, tích lũy đủ rồi dĩ nhiên sẽ trả lại cho các ngươi, trước mặt Cung chủ bổn Hành tẩu nói lời giữ lời.


Còn dám nói không phải quỵt nợ? Ngươi có thể bớt vô sỉ một chút hay không? Đám người Mã Vị Hàn không biết nói gì, hai điện của ngươi nuôi nhiều cao thủ Hồng Liên như vậy, chờ ngươi lấy thu nhập của hai điện trả nợ, phải chờ tới ngày tháng năm nào?

Nếu không phải nhược điểm của năm người này rơi vào trong tay Miêu Nghị, bị hắn hù dọa, sợ Miêu Nghị lại làm lớn chuyện, lo lắng ba vị Hành tẩu không ngăn được, nếu không phải như thế, bọn họ chắc chắn đã đòi lại công đạo với Miêu Nghị trước mặt Cung chủ.

Mấy người bọn hắn không lên tiếng, nhưng ba vị Hành tẩu há có thể để quà hiếu kính sắp tới tay lại bay mất? Thượng Lưu Hoan hỏi:

- Không biết Miêu Hành tẩu tìm được vị đại sư luyện bảo nào, nếu là đại sư luyện bảo, nói vậy cũng không phải là hạng người vô danh, bổn Hành tẩu sẽ tự thân xuất mã đòi lại Nguyện Lực châu. Hơn nữa, ta cũng không tin có người dám đối nghịch với phía chính phủ!

- Tử Dương tiên sinh!

Miêu Nghị bình thản trả lời, nghĩ thầm, ngươi đi đòi đi, để ta xem ngươi đến đâu đòi.

Tử Dương tiên sinh? Quỷ biết hắn ở nơi đâu? Thượng Lưu Hoan hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận hỏi:

- Xin hỏi Miêu Hành tẩu đến đâu có thể tìm được hắn?

Miêu Nghị nói:

- Ta cũng không biết, tiền đã giao cho hắn, hắn đã đi rồi, sau khi luyện chế xong pháp bảo tự nhiên sẽ mang tới giao cho ta, chút danh dự này hắn vẫn phải có.

Thượng Lưu Hoan trầm mặt xuống:

- Miêu Hành tẩu chẳng phải đang làm khó chúng ta, ngươi tìm vị đại sư luyện bảo nào không tìm, lại tìm Tử Dương tiên sinh xuất thần nhập quỷ?


Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ Thượng Hành tẩu cho rằng ta đang nói láo?

Thượng Lưu Hoan cười ha hả nói:

- Có phải nói láo hay không ta không biết, chỉ biết là Miêu Hành tẩu khua môi múa mép như thật, thiệt giả khó đoán...

Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Miêu Nghị đột nhiên rút ra hai cây thương, một đen một trắng, ném thẳng đến chỗ hắn.

Hai cây thương này chính là Nghịch Lân thương mà hắn sử dụng trước đây, một cây nhất phẩm, một chi nhị phẩm. Hiện tại dùng Kỳ Lân thương, hai cây thương này tựa hồ không dùng tới nữa, nhưng cũng không vứt bỏ. Nhị phẩm Nghịch Lân thương và Kỳ Lân thương ngoại trừ khác biệt về đầu thương, vẻ ngoài tựa hồ giống nhau như đúc, ở Mộc Hành cung cũng không có ai có thể phân biệt.

Thượng Lưu Hoan trực tiếp đón lấy, không biết Miêu Nghị có ý gì, Miêu Nghị nói:

- Nhất phẩm chính là ta sử dụng khi ở cảnh giới Bạch Liên, nhị phẩm chính là sử dụng khi ở cảnh giới Thanh Liên, trong hoa văn ở phần đuôi có kín đáo khắc tên của ‘Tử Dương tiên sinh’, nhìn kỹ là có thể phát hiện.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui