- Đủ rồi!
Trình Ngạo Phương đột nhiên đập bàn trà, trong nháy mắt hiện trường lộn xộn giải thích liền trở nên yên lặng, Trình Ngạo Phương nhìn Miêu Nghị hỏi:
- Miêu Hành tẩu, ngươi có chứng cớ không?
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Miêu Nghị, nhất là đám người Mã Vị Hàn, cũng thật sự lo lắng Miêu Nghị đột nhiên xé ra chứng cớ gì đó, hiện tại trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, tại sao ta lại chạy tới đây làm gì!
Miêu Nghị chắp tay trả lời:
- Tin vỉa hè nói như vậy, thuộc hạ không lấy ra được chứng cớ, cho nên mới nói là ‘nghe nói’, không dám nói là xác nhận. Nếu năm vị Điện chủ ra sức giải thích như thế, nói vậy dựa vào nhân phẩm của năm vị Điện chủ, có thể tin tưởng bọn họ chưa từng nói quá.
Thổi phồng ‘nhân phẩm’ của năm vị và hãm hai năm người này có cái gì khác biệt, đây không phải là kêu Trình Ngạo Phương tự mình đi thưởng thức ‘nhân phẩm’ của năm người này, phán đoán xem năm người này có nói hay không sao?
Hôm nay năm người coi như lãnh giáo sự lợi hại của Miêu Hành tẩu, nếu có lần sau, thề sẽ không bao giờ... trêu chọc vào tên khốn kiếp này nữa, đúng là chọc không nổi!
- Hoang đường!
Lúc này Bá Ngôn bắt được sơ hở liền lập tức tiến công, chỉ vào Miêu Nghị trầm giọng quát:
- Miêu Hành tẩu, chuyện không có chứng cớ lại dám lấy ra nói hưu nói vượn? Nhất là kéo theo cả danh dự của Cung chủ, ngươi rút cuộc muốn làm gì?
A! Còn dám nói? Miêu Nghị không tiếp lời, nhìn chằm chằm vào đám người Mã Vị Hàn nói:
- Để chứng minh ta nói hưu nói vượn, để chứng minh sự thanh bạch của năm người các ngươi, trước mặt mọi người các ngươi hãy thề độc đi, chứng minh các ngươi chưa từng chỉ trích Cung chủ sau lưng.
Bá Ngôn hoàn toàn không biết nói gì, không cách nào thừa thắng xông lên nữa, không dừng cũng không được, năm người không thề độc thì không cách nào chứng minh sự trong sạch, không thề độc sẽ không có cách nào chứng minh Miêu Nghị nói hưu nói vượn, như vậy chỉ trích của hắn cũng không cách nào thành lập.
Đám người Mã Vị Hàn cũng không biết nên nói như thế nào, Bá Ngôn hay lắm, đây là ngươi giúp chúng ta hay là hại chúng ta, hắn nói tất cả không có chứng cớ, cứ bỏ qua đi, tại sao ngươi còn cứ bám lấy không tha!
Chuyện đã nói và từng làm, muốn thề độc là chưa từng làm và chưa từng nói, đây không phải là nguyền rủa mình chết, tim gan ác tâm của năm người này có thể nói là run rẩy kịch liệt.
Trang Hữu Văn và Thượng Lưu Hoan đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm thở dài, coi như giờ đã hiểu tại sao ban đầu Thủy Hành cung phái người này tới đàm phán, đúng là không phục cũng không được!
Lúc này đám người Mã Vị Hàn không thề độc cũng không được! Bị dồn đến góc tường, Tiêu Dạ Thành là người đầu tiên can đảm cất cao giọng nói:
- Ty chức thề...
- Đủ rồi! Rầm!
Trình Ngạo Phương vỗ bàn trà đứng lên, mắt lạnh nhìn đám người phía dưới, trọng điểm chú ý đến Miêu Nghị, đối với người này nàng vừa yêu vừa hận, yêu kỳ tài, nhưng lại hận hắn dám kéo của Cung chủ mình xuống nước.
Nàng không phải người ngu, ban đầu vừa nghe Miêu Nghị nói năm người kia nghị luận chuyện riêng của mình sau lưng, đích xác là rất tức giận, nhưng nghĩ lại, về điểm này mình không tránh được có người nghị luận, không ai nghị luận mới kỳ quái.
Sau khi tỉnh táo lại, nàng không thể để cho năm vị Điện chủ thủ hạ thề độc trước mặt mình, nếu làm ra loại chuyện này, truyền đi mình sẽ thành cái gì? Há không phải sẽ trở thành trò cười cho người khác, chuyện mình và phu quân vốn là chuyện đường đường chính chính, nếu thề độc càng chẳng phải làm cho người ta hiểu lầm mình đã làm ra chuyện gì xấu xa.
Cung chủ nổi đóa, phía dưới yên lặng.
Trình Ngạo Phương nhìn lướt qua Miêu Nghị, chuẩn bị cho hắn chút giáo huấn, trực tiếp nhìn chằm chằm vào mấy người khác, xác định đề tài nói:
- Nói chuyện các ngươi bị lừa gạt vơ vét tài sản đi!
Ngay cả Cung chủ cũng thiên vị, Bá Ngôn nhất thời tỉnh táo, chắp tay nói:
- Hồi bẩm Cung chủ, Miêu Hành tẩu ỷ vào binh cường mã tráng dưới trướng mình, sinh sự từ việc không đâu, suất lĩnh mười tám vị tu sĩ Hồng Liên...
Hắn nhanh chóng kể lại hảo sự Miêu Nghị làm ra.
Trình Ngạo Phương chắp tay hỏi:
- Miêu Nghị, có chuyện này không?
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Hồi bẩm Cung chủ, chính xác là có, nhân mã dưới trướng thuộc hạ thật sự rất thiếu, cho nên thuộc hạ đã thu nhận một nhóm nhân mã, ai ngờ hai vị thị nữ của Hành tẩu Hoàng Lâm đã qua đời dưới trướng Mã Vị Hàn lẫn vào trong đó, thừa dịp thuộc hạ nhích tới gần, đột nhiên đánh lén sau lưng thuộc hạ, nếu không phải thuộc hạ phản ứng nhạn nhạy, hôm nay sợ rằng không cách nào đứng trước mặt Cung chủ đáp lời.
Nói tới đây, hắn liền không nói nữa.
Thượng Lưu Hoan nói:
- Miêu Hành tẩu, làm sao không tục tiếp? Ngươi dám nói ngươi không lợi dụng hai nữ thích khách kia đi lừa gạt vơ vét tài sản của đám người Mã Vị Hàn?
Miêu Nghị kiên quyết phủ nhận:
- Không có!
Trang Hữu Văn cười ha hả nói:
- Miêu Hành tẩu, nhiều người nhìn thấy như vậy, ngươi há có thể chống chế?
Miêu Nghị thành khẩn nói:
- Ta không cần chống chế, ta mang hai nữ thích khách kia đi, là muốn giết bọn họ, dám âm thầm phái người ám sát ta, chẳng lẽ ta không được giết bọn họ? Nhưng may là không gây thành sai lầm lớn, sau khi trở lại Trấn Nhâm điện, ta cũng phát hiện có gì không đúng, trải qua nghiêm hình đánh khảo tra hỏi hai nữ thích khách kia, cạy miệng các nàng, thì ra là các nàng đám người Mã Vị Hàn để cho chủ tử Hoàng Lâm của các nàng đi chịu chết oan uổng, ghi hận trong lòng đối với sáu người bọn họ, cho nên cố ý gài tang vật hãm hại!
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Miêu Nghị hoàn toàn không phản kháng, ngược lại còn tự mình thừa nhận, nhưng toàn bộ trách nhiệm lại được đẩy lên người hai nữ thích khách, xóa sạch tội trạng của mình, xem ra là rất biết chống chế. Nhưng như vậy cũng tốt, cũng bớt việc, đoán chừng hai nữ thích khách kia cũng đã bị diệt khẩu, muốn sống cũng không có khả năng.
Bá Ngôn nói:
- Nếu là gài tang vật hãm hại thì tốt, Miêu Hành tẩu hãy trả lại đồ lấy từ chỗ đám người Mã Vị Hàn đi.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Ta lấy thứ gì của bọn họ?
Bá Ngôn trầm mặt xuống:
- Miêu Hành tẩu, chuyện này ngươi không chống chế được đâu, ngươi lấy từ trên tay đám người Mã Vị Hàn bảy trăm hai mươi vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu, đây không phải là con số nhỏ, không thể không giao ra được.
- Thì ra là nói cái này!
Miêu Nghị buồn cười nói:
- Ban đầu khi giao nộp thu hoạch ở Đô thành, sáu người bọn họ nói năng lỗ mãng, dám vô lễ với bổn Hành tẩu, ta đã nói bọn họ phải xin lỗi. Nếu không nhất định không bỏ qua. Lần này ta mang theo hai nữ thích khách đi tìm bọn họ tính sổ, sáu người bọn họ đoán chừng là bị khí thế của bổn Hành tẩu hù dọa, biết điều móc ra 120 vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu làm thành ý xin lỗi, ta không hề động tới một đầu ngón tay của bọn họ, chuyện này có không ít người có mặt ở đó nhìn thấy. Bá Ngôn Hành tẩu, ngươi định thu hồi thành ý xin lỗi của ta sao?
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...