Nhưng sau khi Miêu Nghị đánh ra tiếng gió sẽ phong chức cho mười tám vị Hành tẩu, những điện chủ khác xung quanh Miêu Nghị nhất thời đứng ngồi không yên, cảm thấy sự uy hiếp rất lớn, tới tấp tìm đến đám Hành tẩu Trang Hữu Văn, nói Miêu Nghị làm như vậy là không hợp quy củ, không chỉ thuyết phục mấy vị Hành tẩu, còn tự mình tìm đến chỗ Trình Ngạo Phương, mạnh mẽ yêu cầu Miêu Nghị xóa sổ mười hai tên Hành tẩu dư thừa đó.
Cho nên, bên phía Mộc Hành cung cho linh thứu đưa tin đến Trấn Nhâm điện, cho đòi Miêu Nghị đến gặp mặt.
Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương đi theo, sau khi Miêu Nghị tới Mộc Hành cung, thông báo xong liền đi thẳng vào hậu cung, ra mắt Trình Ngạo Phương.
Trong đại sảnh, sau khi Trình Ngạo Phương ban ghế ngồi cho hắn, liền chất vấn:
- Ngươi làm Hành tẩu cũng thật tốt, rất ít khi lộ diện trước mặt bổn tọa.
Miêu Nghị cười trả lời:
- Chức Hành tẩu của thuộc hạ chẳng qua chỉ là hư danh, không được Cung chủ triệu kiến, nào dám không có chuyện gì chạy loạn tới đây. Không biết Cung chủ cho đòi ty chức đến đây có gì phân phó?
Trình Ngạo Phương lạnh nhạt nói:
- Nửa năm sau, bên phía Vô Lượng quốc sẽ có một trận thịnh hội, Quân Sử đã nhận được thiếp mời của bên đó, hình như Quân Sử mơ hồ muốn đưa bổn cung đến đó, bổn cung có thể mang hai người đi theo, ngươi có muốn đi theo bổn cung đến đó không?
Thịnh hội gì chứ? Làm sao không nghe thấy tiếng gió? Miêu Nghị bất giác hỏi:
- Xin hỏi Cung chủ là thịnh hội gì?
Trình Ngạo Phương nói:
- Bên phía Vô Lượng quốc sẽ mở ‘Đại hội giám bảo’, đến lúc đó các đại tông môn luyện bảo của giới tu hành cũng sẽ tề tụ ở Linh Lung tông Vô Lượng quốc, bọn họ khẳng định cũng sẽ lấy ra một số pháp bảo tốt để ganh đua, cơ hội mở rộng tầm mắt như thế, ngươi không muốn đi xem sao?
Linh Lung tông? Miêu Nghị theo bản năng nghĩ tới Yêu Nhược Tiên, nhưng ít nhiều có chút hồ nghi nói:
- Thuộc hạ dĩ nhiên là muốn đi mở rộng tầm mắt, chẳng qua thuộc hạ có một chuyện không rõ, tại sao Cung chủ muốn mang ty chức đi?
Trình Ngạo Phương nói:
- Giữa sáu nước, luôn có yến hội tốt và yến hội không tốt, yến hội lần này chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là cho mọi người thưởng thức pháp bảo, không biết lại sẽ làm ra thiêu thân gì, đầu óc suy nghĩ của ngươi rất tốt, dẫn ngươi theo phòng ngừa vạn nhất cũng là tốt.
-...
Miêu Nghị á khẩu không trả lời được, để phòng ngừa vạn nhất... Đây là lý do gì chứ?
- Làm sao, ngươi không muốn đi?
Trình Ngạo Phương liếc hắn một cái.
Miêu Nghị cười khan nói:
- Cung chủ nể tình, ty chức dĩ nhiên muốn đi theo, chẳng qua tu vi của ty chức quá thấp, không biết ‘Đại hội giám bảo’ gì đó có nguy hiểm hay không?
Ngụ ý là, nếu có nguy hiểm, hay là thôi đi.
Hắn đã bị cấp trên của mình làm cho sợ hãi, bình thường chuyện tốt đi xa nhà không có phần của hắn, Hoắc Lăng Tiêu đưa hắn đến Tinh Túc hải, Đào bà bà đưa hắn đến Lưu Vân Sa hải, lần này Trình Ngạo Phương lại muốn kéo hắn đến đại hội giám bảo gì đó, quả thật không lo lắng cũng không được.
Đúng lúc này, Vũ cô cô tới báo:
- Cung chủ, mấy vị kia tới rồi.
- Kêu bọn họ vào đi.
Trình Ngạo Phương vuốt cằm, quay đầu nói với Miêu Nghị:
- Cứ quyết định như vậy đi, ngươi trở về an bài tốt mọi việc, đợi đến lúc đó cùng đi theo bổn cung.
Nàng trực tiếp đánh nhịp, Miêu Nghị không biết nói gì, chỉ có thể tiếp nhận.
Chỉ chốc lát sau, ba vị Hành tẩu Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan, Bá Ngôn cùng nhau đi đến hành lễ với Trình Ngạo Phương, Miêu Nghị cũng đứng lên chắp tay chào hỏi mấy vị này.
Trình Ngạo Phương ban ghế ngồi, Miêu Nghị chủ động chuyển dịch vị trí về phía sau, không tiện ngồi phía trước ba vị Hành tẩu, hắn chỉ là Hành tẩu hư danh, người ta mới là Hành tẩu đích thực.
Hắn vừa ngồi vững cái mông, Trình Ngạo Phương đã hỏi:
- Mấy vị tìm bổn cung có chuyện gì?
Ai ngờ Thượng Lưu Hoan đột nhiên lên tiếng nói:
- Thuộc hạ buộc tội Miêu Nghị Miêu Hành tẩu.
Tình huống gì vậy? Miêu Nghị nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Trình Ngạo Phương liếc hắn một cái, hỏi:
- Có chuyện gì?
Thượng Lưu Hoan nói:
- Buộc tội Miêu Nghị cả gan làm loạn, trong hai điện bố trí mười tám vị Hành tẩu, lý do không phù hợp, làm các điện phía dưới oán hận nổi lên khắp nơi, thuộc hạ tấu mời Cung chủ nghiêm chỉ xóa đi.
Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan cũng đứng lên chắp tay nói:
- Thuộc hạ tán thành.
- Sao! Lại có chuyện như vậy sao?
Trình Ngạo Phương nhìn về phía Miêu Nghị, biết rõ còn cố hỏi:
- Miêu Hành tẩu, ngươi giải thích thế nào?
Còn tưởng là là chuyện gì! Nhân mã chỗ ta vừa mới gộp đủ, còn chưa bắt đầu động thủ, xem ra đã có người luống cuống! Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, đứng dậy trả lời:
- Khởi bẩm cung chủ, cáo buộc này không có đạo lý, ty chức rất khó tiếp nhận, xin Cung chủ bác bỏ cáo buộc của ba vị Hành tẩu.
Trình Ngạo Phương thưởng thức trà không nói, đây là cơ hội để cho chính bọn hắn biện giải, lúc này Thượng Lưu Hoan xoay người hỏi Miêu Nghị:
- Miêu Hành tẩu, dưới trướng ngươi làm ra mười tám vị Hành tẩu, rút cuộc là có ý gì?
Miêu Nghị không che giấu nói:
- Có người xem thường ta, cứ ở sau lưng mắng ta là ‘Miêu tặc’, ta có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, bọn họ người đông thế mạnh ta mắng không thắng bọn họ, cho nên muốn nuôi dưỡng nhiều nhân mã một chút, ta lười theo chân bọn họ nói chuyện, người nào còn dám mắng ta nữa, ta sẽ đem binh đánh hắn!
Lý do này rất thực tế, hoàn toàn không có một chút quanh co lòng vòng!
- Khụ khụ...
Trình Ngạo Phương suýt nữa sặc nước, vội vàng đặt chén trà xuống, che miệng ho khan.
Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan và Bá Ngôn thật sự không biết nói gì.
- Miêu lão đệ, ý nghĩ này của ngươi sai lầm rồi, người nào mắng ngươi, ngươi liền đánh người đó? Cái này chẳng phải không thực tế sao! Theo ta được biết, người trong thiên hạ này mắng ngươi cũng không ít! Ngươi đánh thắng được hết bọn họ sao?
Bá Ngôn không hổ là chịu trách nhiệm đàm phán, khuyên bảo nói:
- Làm người phải trọng đạo lý, không thể làm loạn.
Đây chính là chỗ tốt của cấp bậc, nếu Miêu Nghị không phải treo cái hư danh Hành tẩu cung chủ, hiện tại chỉ sợ là bọn họ đã chỉ vào lỗ mũi hắn mà mắng, sao có thể cùng cấp bậc mà biện giải.
- Người trong thiên hạ mắng hay không mắng, ta không biết, ta cũng không cần biết, nhưng người của Mộc Hành cung mắng chính là không đúng, ta là Cung chủ thân phong điện chủ kiêm Hành tẩu hai điện, mắng ta chính là bất kính với Cung chủ!
Miêu Nghị vừa nói vừa chắp tay bày ra kính ý với Trình Ngạo Phương:
- Nếu Bá Ngôn muốn giảng đạo lý, xin hỏi một tiếng, ba vị cũng là Hành tẩu, hạ cấp mắng thượng cấp là đạo lý gì?
Trang Hữu Văn nói:
- Lão đệ, chuyện này là bọn hắn không đúng, lần sau sẽ mời Cung chủ hạ chỉ dạy dỗ! Nhưng ngươi làm ra mười tám vị Hành tẩu thật sự là quá phận, nếu người nào cũng làm giống như ngươi, vậy các loại chức thiếu chẳng phải là rối loạn.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...