Phi Thiên

Đàm Lạc vỗ bàn, cao hứng nâng chén nói:

- Đủ thành ý rồi! Tình cảm này chúng ta xin nhận, cạn chén!

- Đợi một chút!

Miêu Nghị đưa tay dừng lại, nói với ba người:

- Trước khi cạn chén có mấy lời không hay ta muốn nói trước, ta đã đủ thành ý, các ngươi cũng không thể không có suy nghĩ! Ba đại phái các ngươi cũng không thể phái mấy người đặc biệt tới làm Hành tẩu đối nghịch với ta, chuẩn bị cho ta một số người đàng hoàng, biết nghe lời đến đây.

Diệp Tâm chần chờ nói:

- Cái này sợ là chúng ta không làm chủ được.

Miêu Nghị nói:


- Trở về thay đổi biện pháp đề xuất ý kiến với sư môn các ngươi cũng có thể chứ?

Ba người nhìn nhau, Cổ Tam Chính gật đầu nói:

- Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!

Sau khi giữ ba người này lưu lại hai ngày, Miêu Nghị coi như xác nhận một việc, Đàm Lạc có chút ý tứ với Diệp Tâm, còn Diệp Tâm có chút ý tứ với Cổ Tam Chính, hơn nữa thái độ có chút rõ ràng, nhưng Cổ Tam Chính lại là một tên đầu đất.

Khi kéo Cổ Tam Chính đến hồ đi thuyền thả câu, thừa dịp Đàm Lạc và Diệp Tâm không có ở đây, Miêu Nghị trêu chọc nói:

- Thái độ của Diệp Tâm đối với ngươi rất rõ ràng!

Cổ Tam Chính cầm cần câu trong tay mặt không chút thay đổi, gọn gàng nói:

- Ba đại phái có gút mắt lợi ích, không thích hợp ở chung một chỗ.

Miêu Nghị không biết nói gì, thì ra trong lòng người ta cái gì cũng biết, có chừng mực, ngược lại là mình vô tình lắm mồm.

Rất nhanh, tất cả các cửa hàng và các hạng mục sản nghiệp của ba đại phái bị niêm phong đều được mở niêm phong, người bị bắt cũng được thả ra, hàng hóa cũng được trả về, nhưng muốn không tổn hao gì cũng khó khăn, không tránh được quan sai phía dưới mượn gió bẻ măng, tổn thất nho nhỏ ba đại phái cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.

Đến đây, sau khi song phương ngồi xuống nói chuyện, ân oán giữa Miêu Nghị và ba đại phái coi như là quá khứ, về phần đệ tử vì chuyện này mà bị chết trước đó.. trước mặt lợi ích lớn hơn nữa, bọn họ chỉ có thể gọi là ‘hy sinh’.

Còn Miêu Nghị và ba người Cổ Tam Chính qua lại cũng có thể quang minh chính đại. Song phương đã thành lập nên con đường liên lạc bằng linh thứu.

Nhưng tin tức đầu tiên đám người Cổ Tam Chính phát tới lại là chất vấn Miêu Nghị xem đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói sẽ nể mặt chúng ta, chúng ta trở về nói là chúng ta vì tranh thủ lợi ích cho môn phái, tranh thủ được hai bản danh sách Hành tẩu cho bản môn, kết quả người đưa đến cho ngươi rồi, quay về sư môn lại chất vấn hỏi chúng ta, ở chỗ ngươi có mười tám Hành tẩu, như vậy là thế nào? Người của các môn phái khác còn nhiều hơn ba đại phái chúng ta, ngươi làm như vậy gọi là nể mặt chúng ta, ngươi kêu chúng ta phải làm thế nào, ngươi làm như vậy không phải là đánh vào mặt chúng ta hay sao?


Miêu Nghị dĩ nhiên có lý do cho bọn họ. Ba đại phái các ngươi chiếm một phần ba, còn chê ta không nể mặt các ngươi? Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?

Hiện nay hắn có nhiều lựa chn hơn, phía dưới không thể nào chỉ dùng đệ tử của ba đại phái. Trong mười tám vị Hành tẩu, người của Tam Tổ môn là dùng nhiều nhất, vừa kéo bốn người tới, tính cả Tây Môn Nhạn là năm người.

Ban đầu chưởng môn Tam Tổ môn là Bành Ngư nghe Tây Môn Nhạn nói, Miêu Nghị muốn lập ra mười tám Hành tẩu. Trong lòng hắn rất có ý kiến. Mình lấy thân phận chưởng môn đích thân tới, ta lén làm việc cho ngươi, cũng không thấy ngươi có nhiều chiếu cố.

Nhưng đột nhiên lại đập ra danh sách bốn Hành tẩu, trong mười tám Hành tẩu Tam Tổ môn chiếm năm, một Tam Tổ môn không sai biệt lắm có thể đối đầu với ba đại phái, điều này làm cho Bành Ngư mừng rỡ không dứt, tỷ lệ của năm Hành tẩu trở thành Điện chủ có thể nói là tăng cao rất nhiều.

Bành Ngư lại tự mình chạy tới cám ơn, Miêu Nghị thấy hắn một lần nữa đến đây dường như cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Xưng huynh gọi đệ với Bành Ngư, hơn nữa cũng trực tiếp gọi Diêm Tu tới đây. Trước mặt Bành Ngư nói với Diêm Tu, chuyện mua bán của năm trăm vạn người thành trực thuộc dưới trướng hắn hãy chiếu cố cho Tam Tổ môn.

Lại kêu Tây Môn Nhạn mời Dương Khánh tới, để cho Dương Khánh đem chuyện mua bán năm trăm vạn người thành trực thuộc bên phía Trấn Quý điện cũng chiếu cố cho Tam Tổ môn.

Mua bán của thành trực thuộc có thể không so sánh được với các thành phía dưới, đệ tử các phái ngồi ở những vị trí Động chủ, Sơn chủ và Phủ chủ dĩ nhiên cũng muốn trợ giúp môn phái mình chia cắt lợi ích, mà chuyện mua bán hơn nghìn vạn nhân khẩu của thành trực thuộc hai điện lại không có những thế lực khác nhúng tay vào, toàn bộ khối bánh này để cho Tam Tổ môn, lợi ích của từng sinh ra không cần nghĩ cũng có thể biết.

Bành Ngư mừng rỡ thiếu chút nữa không ngậm miệng được, có chỗ tốt lớn như vậy có người nào mất hứng.

Thế này vẫn chưa xong, Miêu Nghị lại dặn dò Dương Khánh, trong số nhân mã hai điện đang chiêu thu hãy cho thêm Tam Tổ môn hạn ngạch một ngàn tên đệ tử, cũng dặn dò Dương Khánh, cho đệ tử Tam Tổ môn thêm cơ hội.


Dương Khánh xác nhận đáp ứng, chẳng qua trong lòng thầm nhủ, đây là Miêu Nghị muốn làm ra Lam Ngọc môn thứ hai sao? Nhưng thế lực của Tam Tổ môn lớn hơn Lam Ngọc môn rất nhiều, thế lực gần với ba đại phái, không phải ai muốn làm gì là có thể làm.

Bành Ngư vô cùng sung sướng, liên tục kéo tay Miêu Nghị nói, có thời gian rảnh rỗi hãy đến Tam Tổ môn chơi...

Chấp sự hai điện không có người nào, nhưng Hành tẩu lại nhiều như chó, hoàn toàn không đáng giá, mỗi góc trong cung điện Trấn Nhâm điện có một gã Hành tẩu trấn thủ, phòng ngừa người ngoài tự tiện xông vào, mỗi tháng đổi lại một lần, mười sáu tên Hành tẩu tựa hồ là bốn tháng lại đổi phiên một vòng.

Còn có hai gã Hành tẩu Miêu Nghị lưu lại bên cạnh để sai khiến bất cứ lúc nào, một nam một nữ thuận tiện làm việc. Người nam là Tây Môn Nhạn, đây chính là chỗ tốt của làm ‘cựu thần’ tới sớm. Người còn lại là đệ tử của Ngọc Nữ tông, tên là Giản Tam Nương. Nguyên nhân Miêu Nghị giữ lại nàng là vì nữ nhân này rất khôn khéo, có khả năng, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp, nhìn cũng thoải mái, thích mắt hơn nhiều là nhìn lão đầu Tây Môn Nhạn.

Mặc dù tuổi tác của Giản Tam Nương không kém hơn Tây Môn Nhạn bao nhiêu, nhưng đệ tử của Ngọc Nữ tông chính là có thuật lưu giữ dung nhan, không có cách nào, khi có việc ra ngoài cửa, có nữ nhân hầu hạ bên người vẫn tốt hơn là nam nhân.

Nhưng Giản Tam Nương ở trước mặt Miêu Nghị lại có chút âm thầm cảnh giác, không nói đến đại danh ‘Miêu tặc’, trước khi đến đây, chưởng môn cũng đã nói người này có tâm tư đáng sợ, kêu mọi người phải cẩn thận.

Bên phía Mộc Hành cung, Trình Ngạo Phương đã hỏi thăm qua lai lịch của Miêu Nghị, dĩ nhiênbiết ân oán giữa Miêu Nghị và ba đại phái, nàng đã sớm ngửi được có cái gì không đúng, đang muốn xem tại sao Miêu Nghị lại dây dưa với ba đại phái, ai ngờ một loạt các cử động liên tiếp bên phía Miêu Nghị dễ dàng làm cho ba đại phái cúi đầu, không khỏi tấm tắc khen ngợi, cảm giác mình đúng là không nhìn lầm người.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui