Phi Thiên

Thanh Cúc cười nói:

- Có cái gì không thích hợp, bản thân ta cảm thấy hắn là người vẫn trọng tình xưa nghĩa cũ. Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng ngươi cũng biết, địa vị của hai người bọn họ kém xa tiểu thư, nhưng buổi tối hôm qua Miêu Nghị ở cùng hai người bọn họ uống rượu.

Tần Vi Vi kinh ngạc nói:

- Điện chủ tôn sư như hắn lại cùng uống rượu với hai kẻ giữ sơn môn?

- Bọn họ đã quen biết từ xưa, đây cũng không phải lần đầu tiên uống rượu với nhau, có cái gì kỳ quái.

Thanh Cúc thấy bộ dạng của nàng vừa muốn đi vừa không muốn đi, rất là do dự, dứt khoát đi phía trước dẫn đường nói:

- Đi thôi! Nếu ngươi quả thật không muốn đến Mộc Hành cung, vậy đừng ngại nói rõ với hắn. Nếu có hắn mở miệng..., sợ là đại nhân cũng chỉ có thể thay đổi chủ ý.

Lời này thật sự cho lý do Tần Vi Vi công khai đi gặp mặt.

Hai người vừa xuất hiện ở cửa viện. Thanh Cúc lập tức kêu lính gác cửa đi vào thông báo, sau đó để lại một mình Tần Vi Vi, quay người rời đi.

- Tiểu cô cô...


Tần Vi Vi không dám lớn tiếng, vội vàng kêu lên mấy tiếng, có chút chân tay luống cuống, nhưng Thanh Cúc vẫn làm như không nghe thấy, phiêu nhiên rời đi.

Sau khi lính gác cửa vào thông báo, liền đi ra nói:

- Tần sơn chủ, Miêu điện chủ cho mời.

Đi không được, ở lại cũng không xong, Tần Vi Vi không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiến vào, nói chính xác, áp lực của nàng rất lớn, nàng chưa bao giờ một mình đi gặp người có cấp bậc điện chủ, mặc dù biết là Miêu Nghị, cũng là người quen cũ, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, rõ ràng nhìn thấy Miêu Nghị bình thản đứng chắp tay trên bậc thang ở cửa chính sảnh.

Nhìn thấy người trong lòng ngược lại trong lòng lại trở nên kiên định, Tần Vi Vi bước nhanh tiến lên, mới vừa chắp tay, còn chưa kịp hành lễ, Miêu Nghị đã lên tiếng nói:

- Đây không phải là Tần Vi Vi thiếu chút nữa thành lão bà của ta sao.

Tần Vi Vi còn tưởng rằng hắn đang châm chọc mình, vừa ngẩng đầu đã thấy Miêu Nghị đưa một bàn tay ra chờ đón nàng, trong nháy mắt trong lòng như tê dại, từ từ đi lên bậc thang, đưa một bàn tay ra nắm lấy bàn tay Miêu Nghị.

- Bằng hữu!

Chỉ có điều lần này khi Miêu Nghị nói ra hai chữ này, quyền khống chế giữa hai người cũng xuất hiện biến chuyển.

Sau khi Miêu Nghị buông tay ra, nghiêng người đưa tay làm tư thế mời vào, cùng Tần Vi Vi sóng vai đi vào phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện:

- Ta nghe Thiên nhi, Tuyết nhi nói, biết ngươi mấy lần đến Thủy Vân phủ, nhưng ta không có ở đây, vì vậy không thể gặp ngươi được.

Hắn đi vào, lại đưa tay mời ngồi, tự mình cầm ấm trà, châm trà rót nước, đẩy một chén đến trước mặt nàng, còn hắn cũng ngồi bên cạnh, cầm chén lướt qua.

Tần Vi Vi lặng lẽ một hồi, cuối cùng không nhịn được nói:

- Làm sao lại trùng hợp như vậy, lần nào ta đến ngươi cũng không có ở đây?

Miêu Nghị cười khổ:


- Không phải là trùng hợp! Cũng không phải ngươi đến là ta vừa đi, mà ta thật ra vẫn không ở đấy. Ngươi đừng thấy ta làm Phủ chủ Thủy Vân phủ nhiều năm, thật ra đó chỉ là một hư danh, ta hoàn toàn không ở Thủy Vân phủ mấy năm, cho đến đêm trước ba cung đại chiến, ta mới tạm thời từ bên ngoài chạy về.

Tần Vi Vi kinh ngạc nói:

- Nhiều năm qua ngươi vẫn không ở Thủy Vân phủ sao? Vậy ngươi đi đâu?

Miêu Nghị thở dài nói:

- Chuyện này không tiện kể lại, tóm lại là phía trên phái ta đi làm nhiệm vụ bí mật, các phái của thập điện Thủy Hành cung phái một Phủ chủ, bản thân ta vừa vặn là một trong số đó, may mắn chính là, cuối cùng ta còn sống trở về, cũng chỉ có ta còn sống trở về. Ngươi cũng đừng trách Thiên nhi, Tuyết nhi không nói cho ngươi chân tướng, thật sự bởi vì lúc đó chuyện liên lụy đến cơ mật, không tiện nói ra, hi vọng ngươi không hiểu lầm gì.

Tần Vi Vi “ừ” một tiếng, gật đầu, bạch y như tuyết, hai tay bưng chén trà, điềm tĩnh, bình yên, đoan trang, cái miệng anh đào từ tù thưởng thức chén trà. Lúc này hiểu lầm, khúc mắc gì đó đều tan thành mây khói rồi, hoàn toàn không cần Miêu Nghị giải thích cái gì.

Chỗ ngồi chẳng phân biệt chủ thứ, ngồi dựa vào bàn trà, hai người cùng ngồi uống trà như bằng hữu bình thường, bình thản buông lỏng mà nói chuyện.

Tần Vi Vi luôn lạnh lùng tựa hồ rất hưởng thụ loại tình cảnh này, vẻ mặt buông lỏng.

Khi Miêu Nghị trêu chọc nàng, nàng lườm hắn một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn nhu, mặt mày nhu hòa, tóm lại có thể nhìn ra được cả người nàng rất vui vẻ.

Sau khi tùy ý hàn huyên như bằng hữu một phen, Tần Vi Vi cáo từ, dù sao cũng là nữ nhân, cô nam quả nữ ở chung một chỗ quá lâu cũng không phải là chuyện hay?

Sau khi Tần Vi Vi rời đi, không bao lâu, Dương Khánh cũng tới, vừa nhìn thấy Diệp Tiếu, hắn liền cúi người lạy nói:

- Ty chức nguyện xuất lực vì đại nhân!


Có lời này là đủ rồi, Miêu Nghị đưa tay đỡ lấy hắn:

- Bây giờ không phải lúc chú trọng loại lễ tiết này, địa bàn bổn tọa mới vừa tiếp nhận vẫn chưa ổn định, không thể làm trễ nãi quá lâu, ngươi lập tức định ra một bản danh sách, những người ngươi muốn mang đi, có thể giúp ngươi một tay, có thể tin dùng, mang đi nhiều cũng không sao, bên phía Hoắc Lăng Tiêu ta đã sắp xếp rồi.

- Ty chức tuân theo pháp chỉ!

Dương Khánh lĩnh mệnh, lúc này hắn coi như đã chính thức thần phục dưới trướng Miêu Nghị.

Nếu trong một lần dẫn tất cả người ở đây mang đến Mộc Hành cung là không thực tế, chỉ có thể mang đi một số người nồng cốt, muốn dẫn đi người nào, Dương Khánh nắm trong tay hai phủ nhiều năm dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ. Vừa về tới biệt thự, Dương Khánh lập tức thả đại bàng, triệu tập những người chuẩn bị mang đi, chuyện này nhất định phải chào hỏi trước, phỉa để bọn họ đồng ý đi cùng hắn thì mới có thể mang đi được, người không muốn đi cùng, hắn cũng không có cách nào ép buộc bọn họ đi được. Chỉ là để giải quyết ổn thỏa chuyện này cũng cần hao phí chút ít thời gian, nhưng Miêu Nghị nguyện ý chờ, vấn đề lớn đã định rồi hắn cũng yên lòng, những chuyện này hắn có thể đợi được. Để sau này trên địa bàn của mình phiền toái không ngừng, chi bằng để phiền toái nhất thời, nhưng sau này tự tại...

Tại chi nhánh Tử lộ của thương hội Tiên Quốc, một đám nhân viên phòng thu chi đang ôm bàn tính cách cách tính sổ, nói xác thực là đang kiểm toán.

Sau khi Hô Diên Thái Bảo một tay thành lập thương hội suy sụp, tựa hồ cũng bởi vì nguyên nhân Hô Diên Thái Bảo lấy thúng úp voi ở thương hội Tiên Quốc, để cho Tiên Thánh Mục Phàm Quân có vết xe đổ, không để cho hư danh như thế ở trong tay một người nào đó, nhân cơ hội chỉnh đốn, phân chia thương hội Tiên Quốc cho mấy đệ tử phân quản, Mục Phàm Quân không có tâm tư quan tâm đến những chuyện này.

Chuyện quản sổ sách, kiểm toán rơi vào tay Ngũ đệ tử Hồng Trần tiên tử và Lục đệ tử Nguyệt Dao tiên tử. Hai nữ đệ tử làm chuyện này rất phù hợp. Tử, sửu, dần, mão... Mười hai tổng hội chi nhánh bắt đầu điều tra từ Tử lộ.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui