Nhị nữ gật đầu, nghe hắn vừa nói như thế, cũng cảm thấy có khả năng.
Thanh Mai thử hỏi lại:
- Nếu quả thật đúng như đại nhân suy đoán, vậy đại nhân có đi hay không?
- Cho nên ta mới nhức đầu! Nếu hắn dám đến, vậy đãi ngộ hắn cho ta chắc chắn sẽ không kém hơn ở chỗ này, người thường đi đến chỗ cao nước thường chảy xuống chỗ thấp, không có gì là không được. Nhưng mấu chốt là người này quá nguy hiểm, quá trình quật khởi của hắn chúng ta cũng thấy được, nếu đồng ý không phải là cầu phú quý trong nguy hiểm? Đây là chúng ta mới chỉ nghe nói và nhìn qua, còn sau lưng quỷ mới biết tên kia đã làm chuyện nguy hiểm gì, nếu không sao hắn có thể lủi nhanh như vậy. Các ngươi nhớ kỹ một đạo lý, người có thể lủi nhanh như vậy, sau lưng khẳng định cũng đã làm hoạt động gì đó xấu xa, cho dù hắn có quyền thế bối cảnh cũng như vậy.
Dương Khánh lắc đầu thở dài nói:
- Hắn và ta là hai loại người, ta là người gặp chuyện giải quyết chuyện, còn hắn là người không có chuyện gì thì gây chuyện. Ài! Hy vọng là ta đã đoán sai, xem hắn nói thế nào rồi tính sau.
Không bao lâu, Dương Khánh dẫn Thanh Mai, Thanh Cúc nhanh chóng chạy tới, từ xa đã chắp tay nói:
- Miêu điện chủ đích thân tới, Dương Khánh chậm chạp ra đón, thật sự có lỗi!
Đi tới trước gót chân lại chắp tay xá một cái:
- Dương Khánh bái kiến Miêu điện chủ.
Thanh Mai, Thanh Cúc nhất tề khom người hành lễ nói:
- Hầu gái bái kiến điện chủ đại nhân!
Tình thế đúng là xoay chuyển không ngờ, người cao cao tại thượng năm đó, hôm nay lại phải theo quy củ hành lễ.
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị đưa tay đỡ lấy, sau đó lại đích thân nâng cùi chỏ của Dương Khánh:
- Dương phủ chủ có ơn tri ngộ với Miêu mỗ, chính là cấp trên cũ của Miêu mỗ, có nhiều trông nom nhắc nhở, cần gì phải đa lễ khách khí như thế, không cần khách khí?
- Dương Khánh xấu hổ!
Dương Khánh chắp tay lắc đầu, thật sự là xấu hổ, cái này không phải là xấu hổ giả dối, không nói mấy lời khách sáo sáo rỗng nữa, người ta đối mặt với mình đã là tồn tại cao cao tại thượng, không còn giống như ngày xưa. Hắn quay đầu lại quát mắng Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng:
- Miêu điện chủ đích thân tới đây, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra? Vì sao còn không sớm đưa vào, để cho Miêu điện chủ chờ lâu ngoài sơn môn, đây là đạo đãi khách sao!
Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng lập tức khúm núm, nơm nớp lo sợ, Miêu Nghị đưa tay ngăn cản nói:
- Không liên quan đến hai người bọn họ, là ta tự tiện xông vào quấy rầy.
- Đại nhân mời vào trong!
Dương Khánh nghiêng người phất tay mời.
Miêu Nghị cười vui vẻ tiến vào.
Đưa mắt nhìn theo mấy người rời đi, Chu Lập Cần và Tiền Tử Phụng lắc đầu thở dài. Bọn họ trước kia nhìn thấy phủ chủ đều phải đàng hoàng cúi đầu, hôm nay người ta đã biến thành người ngay cả phủ chủ cũng phải khom lưng bái kiến, chênh lệch này quá to lớn, lại nhìn lại mình, không khỏi thổn thức cảm khái, chênh lệch giữa người và người quả nhiên không thể so sánh.
Nhớ lại năm đó, vẻ mặt hai người lộ ra vẻ hoảng hốt.
Miêu Nghị vì Mã Thừa đã chiến đấu một mất một còn với đại quân của Dương Khánh, cuối cùng dưới sự ép hàng, vinh dự trở thành động chủ, tu vi Bạch Liên nhất phẩm đã là động chủ, lúc ấy sau lưng mọi người có thể nói là nghị luận tới tấp, người trong lòng không phục không biết có bao nhiêu.
Sau khi Miêu Nghị lên làm động chủ, mở ra cuộc đối đầu với sơn chủ Hùng Khiếu, mọi người lại ở sau lưng nghị luận tới tấp, châm chọc Miêu Nghị không tự lượng sức.
Sau này Hùng Khiếu bỏ trốn, Miêu Nghị lại tự mình dẫn người chạy một đoạn đường dài cầm đầu của Hùng Khiếu trở về, mọi người lại nghị luận người này nhất định sẽ gặp xui xẻo, nhưng cũng không xuất hiện chuyện xui xẻo như mọi người suy nghĩ, ngược lại hắn lại ngồi lên vị trí sơn chủ. Mọi người nói hắn vận khí tốt, nếu phủ chủ cũng xem trọng mình như vậy, mình chưa chắc làm kém hơn Miêu Nghị hắn.
Sau khi Miêu Nghị đi tham gia vào dẹp loạn Tinh Túc hải, mọi người còn nói hắn với đắc tội phủ chủ, vì vậy tu vi mới là Bạch Liên đã bị buộc đi dẹp loạn Tinh Túc hải, khẳng định hữu tử vô sinh.
Ai ngờ mười năm sau, Miêu Nghị chẳng những còn sống trở về, còn xếp hạng thứ mười trong dẹp loạn Tinh Túc hải, trực tiếp đi gặp mặt Quân Sử, được đề bạt làm Phủ chủ, sau lưng mọi người lại cả ngày lẫn đêm nghị luận và hâm mộ, tất cả đều cho rằng số mạng của Miêu Nghị thật sự quá tốt, một đường xuôi gió xuôi nước, quả thực là nằm ngủ cũng có thể bò lên.
Hiện nay địa vị của Miêu Nghị lại càng phi phàm, cung chủ kiêm hành tẩu đứng đầu hai điện, mặc dù nháo ra danh tiếng ‘Miêu tặc’, nhưng mọi người ai không hâm mộ? Những năm gần đây những người cũ như bọn họ, lúc nào cũng nói đến chuyện này.
Hai người lại nhắc tới chuyện trước kia, mỗi lần Miêu Nghị ở lại Nam Tuyên phủ nhất định sẽ đi tìm hai người bọn họ uống rượu nói chuyện. Mọi người cười hai người bọn họ tại sao không đi tìm Miêu Nghị tìm cách nhắc lại tình cũ, nói không chừng có thể thăng chức rất nhanh, người ta đường đường là điện chủ, tùy tiện nói mấy câu là có thể mở ra triển vọng phía trước rồi.
Hai người cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng địa vị của hai bên xê xích quá xa, ngay cả tư cách gặp mặt người ta cũng không có, một vị điện chủ không phải là tồn tại để hạng tu sĩ giữ cửa nhỏ bé ở phía dưới như bọn họ có thể nhìn thấy. Huống chi khoảng cách của hai bên quá mức xa xôi, thời gian đi quá lâu cấp trên chưa chắc đã cho nghỉ phép. Hơn nữa, hiện tại người ta quyền cao chức trọng, tìm tới cửa cũng chưa chắc có thời gian để ý đến ngươi. Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Miêu Nghị hiện thân ở trước mắt, hai người thật sự có loại vọng động muốn mở miệng nhờ vả, nhưng lại không dám mạo phạm, thấy người ta ngược lại nói không ra lời.
Có thể nói, Miêu Nghị từng bước đi tới hôm nay vẫn là đối tượng mọi người nghị luận sau lưng, trước kia đánh giá tiêu cực về hắn khá nhiều. Hiện giờ vị trí của Miêu Nghị đã đạt đến trình độ mọi người khó có thể sánh bằng, hơn nữa những lời ghen tỵ đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, ngược lại sẽ chọc cho người ta chê cười, vì vậy đánh giá chính diện lý tính ngược lại sẽ nhiều hơn, bày ra con đường để Miêu Nghị đi qua, hỏi xem có chuyện gì là ngươi có thể làm hay là ngươi dám làm? Cuối cùng cho ra kết luận, người ta chính là bất phàm, chúng ta không bằng người ta, cho nên người ta cao cao tại thượng, còn chúng ta dậm chân tại chỗ!
Bên trong biệt thự Phủ chủ, sau khi mời Miêu Nghị lên ghế trên, dâng nước trà lên, Dương Khánh cười hỏi:
- Không biết lần này đại nhân tới có gì phân phó?
- Chưa nói tới phân phó, chính là tiện đường đi thăm Hoắc Lăng Tiêu kia, nghĩ đến cố nhân Nam Tuyên phủ gần trong gang tấc, đặc biệt đến thăm.
Miêu Nghị cười ha hả, lại hỏi:
- Hôm nay cái tên ‘Miêu tặc’ thiên hạ đều biết, nói vậy Dương phủ chủ cũng biết tình cảnh hiện giờ của ta.
Dương Khánh trấn an nói:
- Chuyện tào lao như vậy, đại nhân cần gì phải để trong lòng, còn về tình cảnh trước mắt của đại nhân Dương Khánh cũng có nghe nói, chẳng qua không biết thiệt giả, không tiện nhiều lời!
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...