Lan Hầu nghiêng đầu nhìn hắn:
- Ngươi có bản lãnh thì cứ thử trốn xem.
Lúc này Trình Ngạo Phương lên tiếng khiển trách Miêu Nghị:
- Đừng gây loạn nữa, đại nam nhân, ai sợ gì vài roi?
Nàng thật sợ Miêu Nghị chọc giận Lan Hầu, như vậy thật đúng là tự tìm đường chết, đến lúc đó ngay cả nàng cũng cứu Miêu Nghị không được.
- Ta không phải sợ, ta chỉ cảm thấy bất công! Cung chủ, thuộc hạ oan uổng!
Miêu Nghị ngoài miệng giải thích, dưới chân cũng không thối lui nữa, thực lực không bằng người ta thì không có cách nào, hậu quả chạy trốn chắc chắn hắn không thể đảm đương nổi, mấu chốt là dựa vào thực lực của hắn cũng trốn không thoát! Trơ mắt nhìn hai gã tu sĩ của phủ đô đốc mạnh mẽ lôi hai tay mình đến chỗ hành hình.
Nói không sợ là giả, hắn tình nguyện cùng người ta chém giết, đao thật thương thật chém mười bảy mười tám đao, cũng không muốn trải qua chuyện này. Nhớ ngày đó hắn từng tận tay chặt đứt một chân của mình cũng không thèm nháy mắt một cái. Mấu chốt là chuyện này hoàn toàn không thoải mái, trước hết để cho ngươi nhìn xem người đi trước thê thảm, thống khổ như thế nào, sau đó lại từng bước kéo ngươi tới chỗ gia hình, tác dụng của ám hiệu tâm lý quả thật quá cường đại. Mỗi một bước đều tước đi dũng khí của ngươi, thứ đồ chơi này cũng quá hù dọa người. Hai cổ tay bị khóa lên ‘răng rắc’, cả cơ thể bị kéo thành một hình chữ ‘đại’. Miêu Nghị đung đưa hai cánh tay lên, la to nói:
- Ta không phục! Lan Đô Đốc, ngươi quan báo tư thù...
Theo một thanh âm vang lên, hai mắt hắn thiếu chút nữa bắn ra ngoài, không phải là sợ, mà là dưới sự kích thích của phản xạ có điều kiện bộc phát ra tiếng hét thảm thiết, muốn nói cái gì cũng không nói ra được.
Đáng sợ hơn, cảm giác đau đớn vì bị quật không phải là đau nhất, mà là lúc rút roi về tiếp theo... Miêu Nghị có thể cảm nhận được lớp da sau lưng mình bị mạnh mẽ xé xuống, thịt cũng bị xé xuống, xương phía sau lưng bị đánh bay ra một mảnh, có thể cảm giác được máu của mình từ chỗ vết thương tuôn ra.
Một roi này, chính là cảm giác hưởng thụ thống khoái từ da đến xương, đau đến mức da thịt khắp người đều co rút lại, đầu ngón tay thiếu chút nữa bấm vào lòng bàn tay, ngón chân khấu chặt xuống mặt đất. Thân thể không kìm được vặn vẹo quái dị. Tính phản xạ thần kinh cũng đau đến lạnh run, làm cho người ta thoạt nhìn đã thấy sợ.
Hắn cho rằng Lan Hầu nhất định là quan báo tư thù, sau khi bị bắt lần đầu tiên ở Đô thành hắn đã nghe Hoa gia nói, lần đó vốn là Lan Hầu cũng định bỏ qua cho Thiên nhi, Tuyết nhi, kết quả nghe nói hắn là huynh đệ kết nghĩa của Hoắc Lăng Tiêu, chẳng những không thả người, còn bắt hắn lại. Lần này mình chẳng qua là nhiều lời mấy câu, hắn đã lập tức hạ độc thủ trước với mình, không phải là quan báo tư thù thì là cái gì?
Bốp! Lại thêm một roi quật tới. Miêu đại điện chủ lại không kìm lòng được, hét thảm một tiếng, hắn cũng không muốn kêu thảm thiết, nhưng loại hình phạt biến thái này làm người ta không thể khống chế được.
Sau năm sau, cả tấm lưng phía sau có thể nói là máu tươi lai láng, làm cho người ta không nhìn thấy được da thịt, chỉ thấy xương thịt trắng đỏ lẫn lộn.
Người hắn cũng rất nhanh chóng được giải xuống, trực tiếp bị ném qua một bên, đánh xong coi như xong chuyện.
Nhìn ra được nhân duyên của Miêu điện chủ chẳng ra hình dáng gì, mấy người bên phía Tiên Hành cung vừa bước ra ngoài liền có người tiến tới giúp đỡ, bên phía Mộc Hành cung nhân số nhiều hơn người ta gấp đôi, nhưng cũng không thấy có ai tới đỡ hắn một chút.
Nói thật, điện chủ bên phía Mộc Hành cung không làm thịt hắn là tốt lắm rồi, lần này có thể nói là bọn họ bị hắn hại thê thảm, lúc này sắc mặt bọn họ đều khó coi, làm gì còn bận tâm đến hắn.
Cơ khổ không có chỗ nương tựa, Miêu Nghị âm thầm cắn răng, một đám tôn tử đối đãi với quan trên của mình như vậy đấy, các ngươi cứ chờ đó cho ta!
Khi Trình Ngạo Phương đang sờ soạng lấy ra một lọ linh đan, kết quả nhìn thấy hai tay Miêu Nghị còn chịu sự kích thích căng thẳng, còn chưa giãn mở ra, đang cầm một gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo, như trâu ăn cỏ, trực tiếp cắn giật từng đoạn vào trong miệng rồi lập tức nuốt xuống, quả thực là phí của trời, vừa nhanh chóng làm phép khu sử từng sợi tinh hoa bay ra phía sau lưng mình.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trình Ngạo Phương cũng không đưa bình linh đan trong tay cho hắn nữa, thật sự hiệu quả cấp cứu của dược hiệu Tinh Hoa Tiên thảo mạnh hơn linh đan bình thường rất nhiều, chính là thánh dược chữa thương số một trong giới tu hành, chẳng qua vật này rất khó kiếm, mỗi ngàn năm mới có thể sản xuất ra một ít.
Dưới săn sóc điều dưỡng thư thái lạnh như băng của Tinh Hoa Tiên thảo, thần kinh bị co rút của Miêu Nghị rốt cục chậm rãi buông lỏng, cảm giác đau đớn nhanh chóng bị áp chế xuống, trong miệng thoải mái kêu hừ hừ, sau lưng bị thương thê thảm không nỡ nhìn đang được Tinh Hoa Tiên thảo không tiếc đại lượng tiêu hao nhanh chóng khép lại.
Miêu đại điện chủ vốn liếng hùng hậu, Tinh Hoa Tiên thảo không chỉ có một gốc, có thể tiêu hao được.
Các điện chủ bị kéo đi quất roi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Bên phía Tiên Hành cung không có mấy người, rất nhanh đã đánh xong.
Khi quần đấu ở Xuân Hoa lâu, bên phía Mộc Hành cung dường như chiếm tiện nghi nhiều người, hiện tại mọi người bị quất roi, mới phát hiện nhiều người thì thật ra xui xẻo hơn, ý nghĩa xui xẻo sẽ có nhiều người hơn bị đánh, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Bên này khi Hồ Tử Phân được kéo tới, làm cho người ta có một loại cảm giác bị hù dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra.
Phủ đô đốc cũng ngoan độc, đối với nữ nhân cũng không hề thương tiếc, một roi quất xuống, y phục trên lưng muốn giữ được cũng khó khăn. Trải qua mấy roi xé rách, thật sự là một mảnh lưng tuyết trắng đập vào mắt kinh tâm, có thể nói là cảnh xuân trực tiếp tiết ra ngoài.
- A...
Hồ Tử Phân kêu la thảm hại hơn ai hết, miệng lưỡi của nữ nhân này vốn đã bén nhọn.
Lý Ngọc Quyên bên phía Mộc Hành cung có thể nói nhìn thấy cũng hoa mắt chóng mày, mười ngón tay đan chặt vào nhau, bộ ngực dồn dập phập phồng.
Cảm giác đau đớn đã biến mất, sắc mặt Miêu Nghị mặc dù vẫn trắng bệch, nhưng đã có lòng thanh thản xem náo nhiệt, dù sao mình cũng đã vượt qua kiểm tra rồi.
Hiện tại hắn coi như đã nhìn ra, đám người này vẫn đang xem hành hình. Quá trình trước đó đã trôi qua rồi, kẻ nào càng bị hành hình về sau thì càng xui xẻo, bởi vì nhìn thấy càng nhiều áp lực kinh khủng tích lũy trong lòng. Trên mặt đất huyết dịch ồ ồ chảy xuôi, trong không khí tràn đầy mùi máu tươi, hù dọa những kẻ chưa trải qua hành hình, đợi đến khi bị kéo đi chịu hình phạt, bọn họ có cảm giác gì không cần nghĩ cũng có thể biết.
Trong lòng Miêu Nghị thầm vui mừng, xem chừng Lan Hầu có thể không quan báo tư thù, ngược lại còn giúp hắn một chút, nếu không trốn đến lúc hành hình cuối cùng, hắn hoài nghi mình có thể bị hù dọa đến mức sợ tè ra quần hay không.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...