Miêu Nghị cầm thương đuổi tới, Yến Bắc Hồng từ rất xa bay tới lớn tiếng nói:
- Lão đệ...
Hết chỗ nói rồi, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được rồi, chậm mất rồi! Miêu Nghị đã vung hỏa kiếm nổi giận chém liên tục. Chém giết từng tên, tên nào cũng phát ra tiếng hét thảm, hóa thành từng quả cầu lửa.
Miêu Nghị giương năm ngón tay, chín cái vòng Kim Cương đột nhiên to lớn lên, thoát ra từ trên người chín hỏa nhân, lại đột nhiên hồi kích một cái thật mạnh. Long cong chín tiếng, đánh chín người lửa bị khóa trong giáp trụ rơi xuống phàm trần.
Lại thấy Miêu Nghị phất tay chụp hướng về phía mặt đất, hàng ma xử cao tới năm trượng đó đột nhiên rút nhỏ, vèo một cái phóng lên cao. Miêu Nghị dùng năm ngón tay bắt lấy cầm trong tay, hàng ma xử đã khôi phục lại hình dạng cũ. Vào lúc Miêu Nghị giơ tay lên, chín cái vòng Kim Cương tích lưu lưu xoay tròn rút nhỏ, vèo vèo bắn tới, biến trở lại thành chín vòng tai treo leng keng trên cây trượng thầy tu này.
Mọi người không nói nên lời. Không ngờ Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung đến đây phần lớn đều chết ở trên tay của Miêu Nghị.
- Cái gì?
Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Yến Bắc Hồng đang vọt tới, ngụ ý là ngươi vừa rồi bảo ta chuyện gì?
-...
Yến Bắc Hồng lời đến khóe miệng vừa nhìn một chút mấy đám cháy khói xanh đen trên mặt đất, bắp thịt trên gương mặt co giật mấy cái, dường như có chút nhức nhối tiếc rẻ. Tóm lại người đều chết hết rồi vậy, nói cái gì nữa đều đã trễ rồi. Cho nên y nuốt lời nói trở vào, nặn ra nụ cười gượng ép, chỉ vào Cửu Nhĩ Hàng Ma Xử trong tay hắn nói:
- Ta là muốn hỏi lão đệ đây là cái bảo bối gì, thật là có uy lực cực lớn!
Miêu Nghị nhìn Hàng ma xử một chút, nói thật hắn cũng không ngờ rằng An Chính Phong sẽ tống tặng món tam phẩm pháp bảo uy lực lớn như vậy cho mình. Hắn lúc trước chẳng qua là lợi dụng Quách Thiểu Hải làm cờ hiệu, đòi một món tam phẩm pháp bảo kha khá một chút. Không ngờ rằng An Chính Phong quả thật là nghe lời, một chút cũng đều không cắt xén, quả thật tống tặng một món tam phẩm pháp bảo khá một chút, chứ không mang ra tam phẩm pháp bảo bình thường để lừa gạt hắn. Hồn nhiên không giống như sau đó cần cái gì cũng cò kè mặc cả, hoặc là chuẩn bị chiết khấu làm cho có gạt người. Bởi vậy có thể thấy được vị Quách Thiểu Hải kia ở tại Tiên Quốc Thương Hội có địa vị cao hơn so với An Chính Phong nhiều. Nhưng không biết nắm chức vị gì nhỉ?
Nhưng mà nói đi nói lại thì cái món Cửu Nhĩ Hàng Ma Xử uy lực tuy lớn, nhưng năng lượng tiêu hao cũng kinh người, quay đầu lại cần phải đập không ít kết đan tiến vào để bổ sung.
- Món bảo bối này của ta không coi vào đâu.
Miêu Nghị liếc mắt đại đao màu đỏ như máu trên tay của Yên Bắc Hồng, trong lời nói hơi thâm ý:
- Ta thật ra thì cảm thấy thanh bảo đao trên tay Yến Đại ca mới thật sự là bảo bối tốt. Chi bằng chúng ta trao đổi đi?
- Cái này... Ha ha! Cũng thường cũng thường thôi!
Yến Bắc Hồng cười ha hả, cái này là thành tâm không thể đổi. Y quay đầu lại chỉ về hướng Chu Diệu Hiển bị vây khốn trong Kim Long, nói tránh đi:
- Còn có cái lão già đó, mọi người ai cũng chớ tranh giành cùng ta, nhìn ta làm sao dọn dẹp hắn!
Huyết hồng đại đao được giương lên, trên thân đao lại nổi lên vầng sáng màu xanh, trực tiếp xông về bầu trời đang quấn đấu. Kết quả tử liên tu sĩ giao chiến tạo ra gió quá mãnh liệt, dựa vào tu vi của y căn bản không có biện pháp nào đến gần gần. Mấy lần tiếp cận đều bị ép trở về, rốt cục phát hiện mình mạnh miệng hơi sớm rồi, nên gấp đến độ muốn cho Đào Thanh Ly thả Chu Diệu Hiển ra để một mình y đấu.
Nhưng mà hắn cũng biết, ngay cả đến gần người ta cũng không có tư cách, thì một khi thả ra rồi tự bản thân mình khẳng định là chịu chết.
Đào Thanh Ly cũng nhìn thấu hắn có chút không thể ra sức, nên lớn tiếng nói:
- Các ngươi đi mau!
Chỉ có những người khác đi rồi, nàng mới thoát thân được. Nàng thật không có cách nào kiên trì lâu hơn được nữa.
Đúng lúc này, một bóng người bá một cái vọt lên không mà đến, đột nhiên ngừng đứng ở trên không trung, không phải là ai khác, chính là Trình Ngạo Phương.
Ngay sau đó lại có ba đạo nhân ảnh bay đến đứng hai bên nàng. Đó là Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan cùng Bá Ngôn, ba vị Hành tẩu này cũng đến rồi vậy.
Mấy người nhìn thấy Miêu Nghị đứng lơ lửng trên không trung đều sửng sốt, đột phá cảnh giới Hồng Liên rồi?
Coi lại thì Miêu Nghị có dáng vẻ vô cùng chật vật, hiển nhiên là vừa kinh qua một trận ác chiến, đã bị thương rồi.
Trình Ngạo Phương hôm nay sắc mặt đặc biệt lạnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua Chu Diệu Hiển bị vây khốn trong Kim Long, hờ hững nói:
- Đào Thanh Ly, ngươi nhường ra!
Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan, Bá Ngôn ba người lập tức lắc mình thủ thế thành hình tam giác, canh giữ ở phía ngoài Kim Long.
Chỉ thấy Kim Long cấp tốc xoay tròn thân thể chợt kéo dài ra, bá một cái bứt ra, Trang Hữu Văn ba người lập tức vọt tới, liên thủ vây công Chu Diệu Hiển.
Bị khốn lâu như vậy một thân pháp lực vốn là đã tiêu hao gần sạch, Chu Diệu Hiển không phải đối thủ của ba người, cho dù thực lực ở vào thời kỳ điên phong cũng không có thể là đối thủ của ba người, lập tức bị đánh được rơi vào tình thế vô cùng nguy ngập. Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng không đợi được người của Nhật Hành cung đến, ngược lại chờ cho người của Mộc Hành cung đến vây công.
- Trình cung chủ, ta với ngươi ngày xưa không thù, ngày gần đây không oán, vì cái gì hại ta?
Chu Diệu Hiển đau buồn phẫn nộ rống giận, Trang Hữu Văn ba người thực lực cũng không phải là hạng người như Đào Thanh Ly có thể so sánh.
Trình Ngạo Phương lạnh lùng nói:
- Thi Khiếu Thiên giết phu quân của ta, lý do này có đủ hay chưa?
Lời này vừa nói ra, vô luận là Đào Thanh Ly đã thu long đầu pháp trượng ở trong tay, hay là đám người Miêu Nghị đều giật nảy mình, đoán chừng Trình Ngạo Phương không có khả năng dùng lời như vậy nói giỡn. Nghe ý tứ của lời này, cái tên Quan Thiếu kia hẳn là đã chết ở trong trận đánh với Nhật Hành cung rồi. Như vậy Trình Ngạo Phương chẳng phải là trở thành quả phụ lần thứ tư rồi hay sao?
- Điều đó không có khả năng!
Chu Diệu Hiển rống lên bi thảm, hắn không tin Thi Khiếu Thiên tự dưng lại đi giết chết nam nhân của Trình Ngạo Phương. Nhưng bây giờ mạng chỉ còn thoi thóp, đã không phải là lúc hắn suy nghĩ nhiều, có thể nói là tức khắc hô to để nói:
- Đầu hàng! Ta đầu hàng!
Trình Ngạo Phương vẫn gương mặt hờ hững, không rãnh để ý chút nào, trơ mắt nhìn Chu Diệu Hiển hét thảm một tiếng, bị Trang Hữu Văn ba người liên thủ chém thành tám khối.
Mắt thấy một vị tử liên tu sĩ cứ như vậy mà bỏ mình rồi, khóe miệng Yến Bắc Hồng co giật mạnh một cái.
- Những Hồng Liên tu sĩ khác của Nhật Hành cung đi đâu rồi?
Trình Ngạo Phương nhìn về phía Đào Thanh Ly hỏi.
Đào Thanh Ly trả lời:
- Hồng Liên tu sĩ tới đây đều đã bị Thủy Hành cung ta hết giết!
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...