Phi Thiên

Loại cảm giác này...

Đột nhiên tỉnh táo lại từ trong cơn mơ mơ màng màng, Miêu Nghị kinh hãi ngây cả người!

Hắn có thể cảm giác rõ ràng rằng pháp nguyên trong cơ thể nổ tung cực mạnh. Đó là một cú nổ tung cực mạnh khiến cho thể xác và tinh thần của cả người cảm nhận được sự chấn hám. Cú nổ này tạo ra... sự sâu sắc, độ mênh mông, sâu rộng của toàn bộ pháp nguyên đột nhiên nới rộng ra không biết gấp bao nhiêu lần.

Uy lực nổ tung như sóng xung kích vậy, từ trong ra ngoài, dường như trong nháy mắt bẻ gãy hết mọi rào cản, phá hủy như nghiền nát củi mục vậy, dường như đánh vỡ nát hết mọi trói buộc khắp cả người một cách vô cùng khó hiểu.

Mông lung bàng hoàng như đã từng bị vây khốn căn phòng tối đen như mực. Cái tầng ngăn cách đã từng không có cách nào chọt thủng đó. Không những nó, mà cả cái căn phòng tối đen vây khốn tự bản thân mình ấy cũng đều nổ sụp vỡ vụ, phá hủy hết thảy gông cùm xiềng xích.

Giống như ở lâu dài buồn bực trong bóng đêm, đột nhiên thấy ánh mặt trời, đột nhiên đối mặt khiến cho người ta không biết thích ứng như thế nào, có cảm giác như theo bản năng nhắm mắt lại vậy. Sau khi chậm rãi mở mắt ra, thế giới bên ngoài thì ra là mỹ lệ tươi đẹp như thế. Một cái hô một cái hấp của mình đều không còn bị vây khốn trong phòng nhỏ tối tăm đó nữa. Mỗi một cái hít thở đều liên hệ cùng với thế giới rộng lớn phía ngoài.

Pháp lực bị kềm nén buồn bực ở trong người rốt cục được phóng thích ra ngoài, trong lúc thu phóng đều gắn kết qua lại cùng thiên địa.

Đây là sự lột xác từ con sâu lông thành con bướm. Trải quá từng bước bò trườn chậm chạp, kinh qua sự từng trải và tích lũy dài lâu, sau đó yên tĩnh trở lại lắng đọng nội liễm kết thành cái kén, lẳng lặng chờ đợi ngày phá kén trùng sinh.

Miêu Nghị lúc này có cảm giác mình giống một con Hồ Điệp, giống một con bướm phá kén trùng sinh, từ từ vươn ra đôi cánh ngượng ngùng, cảm giác cái thế giới quen thuộc mà như xa lạ này. Dường như hắn khe khẽ rung cánh lên, cảm giác là tự bản thân mình có thể bay được.


Đích xác là bay lên được, trên mi tâm hiện lên một đóa Hồng Liên quang ảnh hoa nở một cánh, từ từ từ lơ lững ở trên người Hắc Thán.

Hắc Thán trong lúc hỗn loạn không biết nên ẩn thân chỗ nào trong sương mù chợt nhận ra có gì đó không ổn. Nó vươn cổ quay đầu nhìn lại, thấy Miêu Nghị đang bay lơ lửng phía trên người mình, hí lên một tiếng rõ dài, trong ánh mắt dường như lộ ra vẻ khó hiểu.

- Không ngờ lại đột phá vào lúc này...

Miêu Nghị cười khổ một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói nhàn nhạt tiêu sái phiêu dật chỉ điểm giang sơn của lão Bạch:

“Nhất pháp tung hoành, Nhị pháp ngự không, Tam pháp phi thiên, Tứ pháp vô biên!”

Trong chớp nhoáng này, hắn dường như sáng tỏ mọi chuyện. Cái gì là Bạch Liên một hai ba bốn phẩm chứ, đối với tự bản thân mình giờ này mà nói, thì đẳng cấp có cao cách mấy cũng chỉ là một vị tu sĩ ở cảnh giới Bạch Liên mà thôi. Rồi cái gì mà Thanh Liên một hai ba bốn phẩm, cũng chỉ là một vị tu sĩ ở cảnh giới Thanh Liên. Mà ở trong mắt những người có tu vi cao hơn, sợ là họ cũng sẽ không nhìn thấy Bạch Liên cùng Thanh Liên, Hồng Liên hay là Tử Liên, Kim Liên cùng sự khác nhau của cái gọi là màu sắc của những cánh sen này. Ở trong mắt người ta, chỉ sợ chỉ có bốn cảnh giới mà thôi: “Tung hoành”, “Ngự không”, “Phi thiên”, “Vô biên”.

Rốt cục, thoát khỏi “Tung hoành”, bước vào phạm vi “Ngự không”, chẳng qua là không ngờ rằng mình lại dùng phương thức bị dồn vào tử địa này rồi sau đó mới đột phá đến cảnh giới Hồng Liên. Giờ này khắc này, tình cảnh này thật đúng là không có gì đáng vui mừng. Từ từ đáp xuống ngồi ở trên người Hắc Thán.

Sự mệt mỏi cả người bị gột sạch hết. Thanh tỉnh vô cùng. Pháp lực khô kiệt sau đó lại đột nhiên phun mạnh ra, chất và lượng đều khác hẳn so với pháp lực trước đó. Loại pháp lực này tạo cho hắn cảm giác sự chưởng không cực lớn, đồng thời nó lớn mạnh cuồn cuộn đến mức khó có thể tin được.

Tu vi đột phá rồi, nhưng mà cơ thể bị trọng thương thì vẫn còn. Cảm thụ được cảm giác khống chế pháp lực gắn kết qua lại với thiên địa phía ngoài, hắn giang hai tay ra, Kỳ Lân thương cùng Thủy Vân châu bị rơi xuống đất bá bá bay tới. Phất tay quét qua, thu chúng vào bên trong nhẫn trữ vật.

Giơ tay lên lau máu tươi vẫn còn rịn ra có giọt từ miệng mũi, năm ngón tay xòe một cái, tinh hoa tiên thảo rơi cách đó không xa bị hút trong tay, đặt ở trước miệng mũi tham lam hấp thu. Từng điểm tinh hoa như mây trên trời chui vào trong cơ thể, chui vào ngũ tạng lục phủ cùng tứ chi bách hài, xoa dịu sự đau đớn vì tổn thương, mát lạnh sảng khoái vô cùng...

Người ở không trung giằng co không biết tình hình phía dưới. Yến Bắc Hồng không vội vã truy sát, quơ đao chỉ về hướng đối phương:

- Có gan đừng chạy!

Không có biện pháp nào, bây giờ không phải là lúc vội vàng truy sát. Miêu Nghị an toàn đệ nhất, vạn nhất không đuổi theo kịp, để cho người ta quay vòng trở về giết chết Miêu Nghị rồi, thì tìm ai bồi thường đây chứ?

Người ta thật đúng là không có ý chạy, ngược lại còn có người chỉ vào Yến Bắc Hồng cười lạnh:

- Ta thật ra thì hi vọng ngươi lát nữa đừng chạy!


Bên này cậy vào chính là Nhật Hành cung cao thủ kéo đến, mục đích của một nhóm người này chính là quấn lấy đám người Yến Bắc Hồng.

Yến Bắc Hồng nghiêng đầu truyền âm:

- Triệu Phi, Tư Không, nơi này không cần các ngươi quản, tự ta ngăn cản được, các ngươi đi xem Miêu Nghị một chút coi thế nào.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy gật đầu một cái, nhanh chóng chui vào trong sương mù phía dưới tìm kiếm.

Miêu Nghị cách chỗ rơi xuống cũng không xa, hai người nhanh chóng tìm được hắn, thấy hắn đang ngồi ở trên người của Hắc Thán trị thương, lập tức đều thở phào.

Miêu Nghị lại nhanh chóng xốc thương quay người trở lại cảnh giác, thấy là bọn họ, cũng nhẹ nhàng thở phào.

Thấy hắn chiến giáp đầy máu nhỏ giọt, cả người đầy thảm trạng, sắc mặt cũng khó coi, Tư Không Vô Úy hỏi vội:

- Ngươi thế nào?

- Không chết được! Còn mạnh lắm!

Miêu Nghị vừa hút tinh hoa tiên thảo, vừa hỏi:

- Phía ngoài thế nào?


Triệu Phi trả lời:

- Đối địch giằng co. Đám khốn kia không đánh cũng không chạy, tu vi lại cao hơn so với chúng ta. Chúng ta muốn đuổi theo lại không đuổi kịp bọn chúng, nhất mực xoay vòng vòng quấn lấy chúng ta, hiển nhiên là đang cố ý trì hoãn thời gian. Cũng không biết Nhật Hành cung bên đó trạng huống thế nào.

Miêu Nghị trực tiếp hái một khúc quỳnh chi ngọc diệp từ trên tinh hoa tiên thảo xuống, giống như vì để tiết kiệm thời gian vậy, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai hai cái nuốt xuống, không ngon như ăn tiên quả, đắng nghét làm cho người ta tê dại cả đầu lưỡi. Hắn nhăn mặt nhe răng nha nói:

- Mau đi xem một chút coi trạng huống của cung chủ thế nào, nàng ta sợ là không có cách nào kiên trì quá lâu!

Triệu Phi gật đầu nói:

- Chúng ta mang ngươi cùng đi. Một mình ngươi nói không chừng lại bị bọn chúng để mắt tới.

- Để mắt tới càng tốt, không nhìn ta làm sao tìm được bọn chúng tính sổ!

Miêu Nghị khi nói chuyện, mi tâm đã hiện ra nhất phẩm Hồng Liên cho hai người nhìn.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui