Văn Phương khẽ giật mình, dừng một chút, ngưng trọng mà hỏi:
- Mộc Hành cung cùng Nhật Hành cung đã tiến đánh rồi sao?
Thiên Nhi im lặng không nói, tuy mối quan hệ giữa phía bên này với Văn Phương không tầm thường, nhưng có một số chuyện vẫn không nên để cho người ngoài cuộc biết...
Trấn Giáp điện, Trấn Ất điện, Trấn Bính điện, là ba điện bao bọc xung quanh trung khu của Thủy Hành Cung, cũng có thể nói là một tấm lá chắn cho trung khu của Thủy Hành Cung. Mặc dù là Trấn Giáp điện đứng đầu mười điện trên danh nghĩa, nhưng nơi gặp nhau của ba điện trong lần này lại là ở Trấn Bính điện, bởi vì Trấn Bính điện là nơi xuất phát trong chuyến này.
Miêu Nghị suất lĩnh nhân mã, tất cả đều phi như bay trên đường đi, vì che dấu vết tích của nhóm nhân mã đông đảo, nên đã không đi đường lớn cho thuận tiện, mà là sử dụng gần đường tắt thẳng vào rừng sâu núi thẳm, trèo đèo lội suối, gặp sông thì phóng ngựa mà phi vọt qua, có thể nói là ngựa không dừng vó.
Khi chạy tới Trấn Bính điện, nhân mã của Trấn Ất điện đã tới trước nhóm nhân mã của Miêu Nghị, rõ ràng là lòng cảnh giác đề phòng của thủ hạ dưới quyền Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cao hơn nhân mã của bên Miêu Nghị không chỉ là một chút thôi đâu, Miêu Nghị dẫn đội đến tập kết nơi rừng sâu núi thẳm, liền phát hiện đã bị rơi vào vòng vây rồi.
Nếu không phải là nhìn ra là nhân mã thuộc Miêu Nghị, rất có khả năng là bên đó đã phát động tấn công rồi.
Vòng vây nhường ra một đường, một mình Miêu Nghị phóng ngựa mà qua. Ở dưới một gốc cây có cành lá lan tỏa ra bốn phía như cái ô bao trùm lên cây đại thụ, hắn nhảy xuống thú cưỡi, đến trước mặt Đào Thanh Ly rồi chắp tay nói:
- Ti chức đến chậm, kính xin cung chủ thứ tội.
Ánh mắt lướt nhanh trên người Đào Thanh Ly, hơi lóe lên vẻ kinh ngạc say mê, không phải là say mê vì nhan sắc của Đào Thanh Ly. Mà là say mê bộ trang bị toàn thân của Đào Thanh Ly, là một bộ chiến giáp vàng kim chói lọi đầy vẻ ngang tàng, đầu đội chiết sí kim khôi, người mặc áo giáp vẩy cá che ngực màu vàng kim. Khiến toàn thân nàng hiện lên vẻ oai hùng bất phàm.
Xem bộ chiến giáp tinh sảo nữ tính này thì biết nó được luyện chế bất phàm, cũng không biết là Đào Thanh Ly có sẵn rồi, hay là vẫn do Đào bà bà để lại cho nàng.
Đào Thanh Ly vươn tay giả đỡ mà nói:
- Ngươi phải đi quãng đường khá xa, đã tới chậm cũng là chuyện hợp tình hợp lý, có tội gì đâu? Bổn cung cũng là vừa mới đến.
Nàng quay đầu lại, giới thiệu hai vị người xa lạ có khuôn mặt vô cảm ở bên mình.
- Ngươi đã từng gặp hai vị này ở Mộc Hành cung, ta sẽ không giới thiệu nữa.
Miêu Nghị quan sát phục sức của hai người, hơi có chút sững sờ, tuy hai người đeo mặt nạ, nhưng từ lời nhắc nhở của Đào Thanh Ly thì hẵn vẫn nhận ra được. Không ngờ là Hai vị Hành tẩu Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn của Mộc Hành cung lại cũng tới rồi.
Vì thế nên hắn chắp tay hướng hai người ra vẻ chào hỏi một cái, lại chắp tay hướng về Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cho đến tam đại Hành tẩu, lục đại chấp sự.
Vì trận chiến này, có thể nói là Thủy Hành Cung đã dốc ra toàn bộ lực lượng rồi.
- Người đã đến đông đủ rồi, có phải là đã có thể xuất phát hay không?
Đào Thanh Ly hỏi.
Miêu Nghị khẽ gật đầu, tất cả nhân mã của các điện khác đều tự mình chạy tới địa điểm được chỉ định tập kết. Không cần thiết phải vòng vèo đường xa thêm phiền phức làm gì, gặp mặt bọn họ ở đây là được.
Triệu Phi chắp tay nói:
- Ti chức dẫn bộ phận nhân mã nòng cốt đi trước để mở đường.
- Được!
Đào Thanh Ly thấy Miêu Nghị không có ý kiến khác liền gật đầu đồng ý, nếu giao chuyện này cho những người khác thì nàng cũng lo lắng.
Bởi vì thật sự thì nàng không có chút kinh nghiệm nào về trận quần chiến có quy mô lớn đến thế, cũng không biết nên chỉ huy như thế nào, toàn thể Thủy Hành Cung cũng chỉ có Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy là có kinh nghiệm trong phương diện này, nên làm như thế nào cũng hoàn toàn là nghe ba người này, không dám chỉ huy lung tung. Nàng chỉ cần đóng giữ một nơi là được.
Quay đầu lại rồi tung người lên một con long câu, ra lệnh:
- Xuất phát!
- Dạ!
Mấy người trước mặt nhận mệnh, cũng tung người lên người thú cưỡi, mà ngay cả Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn cũng bò lên trên thú cưỡi long câu.
Tuy tốc độ phi hành của bọn họ rất nhanh, có thể đến địa điểm được chỉ định một cách nhanh chóng. Nhưng bọn họ không có khả năng sẽ ném phần lớn nhân mã để cho chính mình đi trước. Đây không phải là một nhóm nhỏ người đánh nhau, cũng không phải là cuộc tranh đấu cá nhân giữa cung chủ với cung chủ để phân ra cái kết quả thắng bại là có thể xong hết mọi chuyện, là có thể quyết định chuyện thắng thua.
Dù cho có đánh thắng trận đấu giữa các cá nhân cung chủ với nhau thì thế nào? Ngươi vẫn có thể một mình tiêu diệt lũ lâu la chạy loạn khắp nơi sao? Những lũ lâu la kia vây quanh địa bàn của ngươi để đốt lửa nhằm trả thù đến ngươi, vị cung chủ như ngươi đây có thể giật gấu vá vai để xoay xở được mấy chỗ?
Đây không phải ân oán cá nhân để phân phối sống chết liền xong xuôi, cũng không phải là kẻ ngang ngược táo tợn buông thả ra khí thế quân vương là có thể khiến thiên hạ phải thần phục, vẫn chưa từng thấy có kẻ nào xưng vương xưng bá có khả năng không dựa vào thủ hạ mà một mình một người là có thể khống chế thiên hạ.
Đây là chiến tranh. Đây là giành giật địa bàn, chiếm địa bàn thì cần người đi chiếm, phải tiêu diệt và khống chế thế lực của đối phương.
Giết một tên cung chủ của Nhật Hành cung thì không kêu là đã đánh được Nhật Hành cung, nếu như có thể tiêu diệt và khống chế được cả cung chủ của Nhật Hành cung cùng tất cả thủ hạ của y, phá hủy sự khống chế của y với Nhật Hành cung, khiến cho cung chủ của Nhật Hành cung trở thành người cô đơn, như vậy thì cho dù cung chủ của Nhật Hành cung chạy, địa bàn này cũng đã là của ngươi.
Trừ phi vị cung chủ đã chạy trốn kia có thể chấn chỉnh lại cờ trống, tổ chức một nhóm nhân mã đến để cuộn đất mà trở lại, đoạt lại địa bàn một lần nữa.
Nhưng mà một khi thất bại mà lại muốn cuộn đất mà trở lại thì không dễ dàng như vậy đâu, bởi vì ngươi đã mất đi ngươi địa vị cùng thế lực mà ngươi cần phải có, mất đi tính danh chính ngôn thuận, ngươi không cho người ta bất kì cái gì được, không có mấy người sẽ vì lời hứa đẹp đẽ của ngươi mà đi liều mạng cùng ngươi.
Ví như không phải vậy, sáu thánh cũng không cần làm ra thế lực lớn như vậy, sáu người liền trực tiếp mà khống chế toàn bộ thiên hạ cho sướng, còn cần chia xẻ cái thiên hạ nguyện lực gì đó cùng nhiều người phía dưới như vậy không, chỉ sáu người độc hưởng thì chẳng phải sung sướng sao? Nhưng điều này lại không thực tế, nếu như ngươi chỉ có sáu người, dù có tu vi cao tới đâu, đừng nói tới tu sĩ khác, ngay cả người thường, chính là tín đồ trong thì ngươi đều không có biện pháp khống chế hiệu quả, ai mà nguyện ý thành thành thật thật cống hiến nguyện lực cho ngươi chứ?
Đương nhiên, chém giết đầu sỏ phe đối phương vẫn rất trọng yếu, nếu cứ thả để kẻ đó tùy ý chạy trốn thì tai hoạ về sau lớn vô cùng, ai cũng không muốn xem đến cảnh có người muốn báo thù mình khi bản thân về già.
Cho nên ở trong loại chiến tranh giành giật địa bàn này, ý nghĩa tồn tại của cao thủ chính là phòng bị cao thủ của phe đối phương ra đòn sát thủ đối với những nhân mã do chính mình tụ tập, kẻ dưới ngăn không được những cao thủ kia, sẽ bị giết đến tả tơi, gặp phải cao thủ của phe đối phương thì chỉ có cao thủ thuộc phe mình đón lấy để ngăn trở thôi.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...