Dần dần, Miêu Nghị lộ ra nụ cười khổ, nói:
- Trình cung chủ, ngươi cho phép một mình ta làm Điện chủ của cả hai điện, há chẳng phải là ta đây cướp địa vị của hai Điện chủ, vậy hai vị Điện chủ bị mất chức chẳng phải là hận tại hạ muốn chết!
Trình Ngạo Phương không đồng ý, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Chỉ cần tấn công Nhật Hành cung được, những vị trí dành cho thủ hạ của bổn tọa sẽ tăng thêm mười ghế Điện chủ nữa, đưa hai vị trí cho ngươi thì cũng không tính cái gì. Đến đi! Bổn cung nói lời thì giữ lời.
Lúc này thì không chỉ có mỗi mình Miêu Nghị đã xem ra, những người khác cũng đã nhận ra, Trình Ngạo Phương là thật sự coi trọng Miêu Nghị, không phải là loại coi trọng giữa nam nữ với nhau như Miêu Nghị đã nghĩ lúc đầu, mà là xem Miêu Nghị là người tài, coi trọng năng lực của Miêu Nghị nên muốn chiêu mộ để dùng.
Chuyện này cũng giống như chuyện Miêu Nghị muốn lôi kéo Dương Khánh tới vậy.
Nói trắng ra, Miêu Nghị bị lay chuyển rồi, là lay động thật sự đấy, bởi vì muốn mang vị kia rời đi Lưu Vân Sa Hải, liền cần quyền thế càng lớn, mà trước mắt lại đang bày ra nấc thang cho phép chỉ cần vài bước là có thể tới được cái đích này, chỉ cần trèo lên, vậy thì sẽ giảm được bao nhiêu năm cần phấn đấu?
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt chờ mong của Đào Thanh Ly cùng Triệu Phi, trong lòng Miêu Nghị thở dài một hồi, chắp tay hướng Trình Ngạo Phương để nói:
- Cảm tạ cung chủ coi trọng, Miêu Nghị đâu có tài đức gì, chưa lập được chút công lao nào, không dám tự ý chiếm lấy vị trí của người khác!
Đây là từ chối lần nữa rồi.
Đứng trước quyền lợi cám dỗ như thế mà còn cự tuyệt được! Trong mắt Trình Ngạo Phương lóe lên một tia mang vẻ thưởng thức, lại một lần nữa nói ra một cách quyết đoán:
- Bổn cung lại cho ngươi một chức nữa, một mình làm Điện chủ của cả hai điện, lại ngồi vào chức Hành Tẩu của bổn cung, trực tiếp nghe lệnh từ Bổn cung, không bị bất luận kẻ nào trong Mộc Hành cung quản lý, ngươi đến hay là không đến?
Lời này vừa nói ra, Đào Thanh Ly cùng Triệu Phi đều khiếp sợ thì không cần phải nói rồi, người bị kinh hãi nhất chính là Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn.
Tình huống gì vậy? Tu sĩ có tu vi chưa tới Hồng Liên làm Điện chủ của cả hai điện cũng chưa tính gì, lại còn nhảy thẳng lên làm đến Hành Tẩu, nói đùa gì vậy? Còn là Điện chủ của hai điện, vậy thì chẳng phải là chức này còn cao hơn địa vị của hai người họ sao?
Xem sắc mặt của hai vị Hành Tẩu thì có thể nói là đã trở nên rất khó coi!
Miệng của Miêu Nghị cũng mở ra sắp thành một hình tròn vo, hơi sững sờ, hắn nghĩ không phải là mình đang nằm mơ đấy chứ?
Trình Ngạo Phương cũng chú ý tới sắc mặt của hai vị Hành Tẩu, biết mình nói không rõ ràng khiến hai vị này hiểu lầm, lập tức nói thêm:
- Có điều là chuyện phải nói cho rõ ràng, chức Hành Tẩu này chỉ là chức quyền trên danh nghĩa để ngươi mượn danh, không có bổng lộc, chỉ là tiện cho ngươi không bị những người khác chỉ huy, và cũng giống như những người đó, ngươi cũng không có quyền chỉ huy những người khác.
Lời này vừa được nói ra, hai vị Hành Tẩu mới thở phào, có vẻ như đây chỉ là chức giả, bằng không thì đường đường là hai tên tu sĩ có cảnh giới tử liên còn không bằng một tên tu sĩ cảnh giới Thanh Liên, đến lúc gặp phải Miêu Nghị cũng cảm thấy không đất dung thân mà đâm đầu đi chết, nếu thật sự thành ra như vậy, hành vi của Trình Ngạo Phương là cực kì quá đáng rồi đấy.
Mặc dù là như thế, nhưng mà với Miêu Nghị mà nói, không thể nghi ngờ là đối phương đã đưa ra giá trên trời, lại đang dùng giá trên trời này để lôi kéo hắn, chính hắn cũng không từng nghĩ tới là bản thân hắn có thể đáng giá tới như vậy!
Đào Thanh Ly thì hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thậm chí là mắt có chút ảm đạm, nàng bây giờ mới hiểu rõ chênh lệch giữa Thủy Hành Cung cùng Mộc Hành cung lớn thế nào.
Hai bà cháu các nàng sợ người ta uy hiếp đến địa vị mình làm gì chứ? Người ta là Trình Ngạo Phương lại làm gì chứ? Người ta vì một kẻ hữu dụng mà có thể chi trả ra bảng giá lớn như vậy, đổi lại là bà cháu các nàng thì không làm được như vậy đâu, riêng phần khí phách này thôi thì bà cháu các nàng cũng không thể so nổi rồi, cho nên Mộc Hành cung có binh hùng tướng mạnh, mà Thủy Hành Cung chỉ có một đám a dua nịnh hót nịnh hót, đến thời khắc mấu chốt liền kéo đều kéo không ra.
Lúc này, Đào Thanh Ly cũng không biết mình có thể dựa vào đâu để giữ lại Miêu Nghị.
Triệu Phi cũng im lặng, lại cản Miêu Nghị nữa thì tức là đang trắng trợn ngăn cản tiền đồ của người ta rồi.
Mà Miêu Nghị lại cười khổ một tiếng, chắp tay lần nữa:
- Cảm tạ Trình cung chủ coi trọng, chuyện này thật sự không phải là chuyện do mấy cái chức vị quyết định được.
Ngay tức khắc, cái nhìn của Đào Thanh Ly trở nên phức tạp. Trong lòng Triệu Phi lại thở ra một hơi, đây thật là tác phong làm người của Miêu Nghị, y đã được lĩnh giáo trong thời gian ở Tinh Túc Hải rồi, nếu không thì họ đã không trở thành bạn của nhau.
Trình Ngạo Phương thì mặt không lộ chút biểu tình, nói:
- Miêu Nghị, trước mắt thì ngươi chỉ đáng giá trị này, Bổn cung cũng không thể tăng giá lần nữa cho ngươi, đây đã là giá lớn nhất mà Bổn cung cho được. Đúng như lời ngươi nói, ngươi ở dưới quyền của Bổn cung, chưa lập được chút công lao nào mà đã đạt được phần thưởng hậu hĩnh đến thế, đây đã là đặc cách. Tăng giá ngươi một lần nữa, bản thân bổn cung cũng không cách nào giao phó với kẻ dưới! Ta cảm thấy những chuyện như luật lệnh này thì có thể tạm gác qua một bên đã, chờ các ngươi nghĩ kỹ rồi sẽ nói sau!
Dứt lời thì đứng dậy mà đi với vẻ mặt không vui.
Chủ nhân rời đi, ba người thuộc nhóm Đào Thanh Ly bị mời đến biệt viện để ngủ lại.
Không còn người ngoài nữa, ba người không thể không mặt với vấn đề này, nhưng đều cảm thấy vừa bó tay,vừa không biết nên nói điều gì mới đúng.
Rốt cuộc thì Đào Thanh Ly mở miệng đầu tiên, hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi muốn tới Mộc Hành cung sao?
Miêu Nghị cười khổ:
- Nói không muốn tới là giả đó, thật sự thì ta cũng không nghĩ tới mình có thể đáng giá đến vậy.
- Là ngươi khiêm tốn thôi, ngươi xứng đáng với mức giá đó, khi lão cung chủ còn sống cũng đã nói là ngươi có tài.
Đào Thanh Ly cười hơi miễn cưỡng, mặc dù là Đào bà bà đã nói là Miêu Nghị có năng lực, nhưng cũng nói rằng sợ sẽ không áp chế nổi Miêu Nghị trong tương lai. Không giống như bên này, lại đến chèo kéo hắn bằng giá trên trời.
- Nếu không thì ngươi nên đáp ứng nàng đi!
Miêu Nghị khẽ lắc đầu:
- Thực ra thì cho dù không đáp ứng nàng, nàng cũng sẽ không vì cá nhân ta mà vứt bỏ lần hợp tác này, ta chưa đáng giá đến mức khiến Mộc Hành cung bỏ qua lợi ích lớn như vậy, có điều là sẽ không tránh khỏi bị nàng ta tìm cớ để gây khó dễ đến một hai lần phiền phức đâu.
Còn có một câu nữa mà hắn không nói ra, đó chính là cá nhân hắn làm việc không tốt thì sẽ đắc tội với Trình Ngạo Phương.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...