Tư Không Vô Úy lập tức trừng mắt lên tiếng hỏi:
- Khuất nhục gì?
Miêu Nghị liếc mắt, biết hắn lo lắng cái gì. Vừa nói đến chuyện nữ nhân bị khuất nhục cũng dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng tới một phương diện khác, hầu như tức giận nói:
- Biết ngươi và cung chủ ngủ chung một giường, yên tâm! Không phải để cho người khác ngủ với nữ nhân của ngươi đâu!
- Ách...
Tư Không Vô Úy á khẩu không trả lời được. Triệu Phi ngẩng đầu nhìn trời, làm như cái gì cũng không có nghe thấy.
Đào Thanh Ly cũng không ngờ rằng Miêu Nghị miệng không ngăn cản được như thế, bị náo loạn đến gương mặt đỏ bừng.
Hai người thiếp thân thị nữ của nàng cũng nhìn Miêu Nghị không nói nên lời, đồng thời cũng lặng lẽ nhìn Tư Không Vô Úy một cái. Hai người sau này không tránh khỏi phải làm thị tì.
- Nếu như bị chút ít khuất nhục có thể bảo vệ Thủy Hành cung, cũng không coi vào đâu.
Đào Thanh Ly hai má đỏ bừng chưa hết.
Miêu Nghị không nhiều lời, hỏi:
- Ta nghe nói Nhật Hành cung cùng Mộc hành cung đều đánh chủ ý với Thủy Hành cung, giờ này đang vì chuyện phân chia Thủy Hành cung như thế nào mà đàm phán. Bỏ đi những thứ này không nói, nếu hết thảy trở lại như trước, xin hỏi cung chủ hơi có hảo cảm với một cung nào đối với hai cung này?
- Điều này...
Đào Thanh Ly hơi trầm ngâm:
- Bà nội khi còn tại thế, bình thường đều có lui tới cùng hai bên, cũng khó chia cao thấp. Chẳng qua là Mộc Hành cung cung chủ Trình Ngạo Phương có thể bởi vì cũng là quan hệ nữ nhân, lui tới cùng bà nội nhiều hơn chút, trước kia lui tới đối với ta cũng coi như hiền hòa. Chỉ có điều đối mặt việc tranh ích lợi hiện giờ, một chút giao tình chỉ sợ chưa hẳn hữu dụng. Mà một Hành tẩu bên phía Nhật Hành cung tên là Chu Diệu Hiển, vốn dĩ là Hành tẩu của Thủy Hành cung, sau bị bà nội đẩy ra ngoài, vì trước kia có chút giao tình cùng Nhật Hành cung cung chủ Thi Khiếu Thiên, bèn được Thi Khiếu Thiên thu đi, bảo vệ vị trí cũ, nhưng mà Chu Diệu Hiển có thể nói cực hận bà nội. Giữa hai người này nếu như buộc phải không phân thắng bại, ý của cá nhân ta hơi trúng ý người bên phía Mộc Hành cung hơn.
Miêu Nghị im lặng:
- Không biết thực lực của hai cung so sánh như thế nào?
Đào Thanh Ly đáp:
- Xem ra không xê xích bao nhiêu, nếu không cũng sẽ không kiêng kỵ với nhau mà đàm phán như vậy.
Miêu Nghị gật đầu, cái này và phán đoán của hắn gần như không sai biệt lắm, lại hỏi:
- Nếu bảo cung chủ quy phục về phía Trình Ngạo Phương, cung chủ có bằng lòng hay không?
Đào Thanh Ly sửng sốt:
- Ta quy phục với bà ta sao?
Miêu Nghị gật đầu:
- Quy phục trên danh nghĩa còn chưa được. Thủy Hành cung hàng năm còn phải xuất ra một nửa lợi ích cho bà ta, cung chủ có nguyện bị khuất nhục này không?
Tư Không Vô Úy lập tức không nén được tức giận nữa:
- Như vậy cho dù Trình Ngạo Phương chịu nhận, cũng chỉ là giải quyết bên phía Mộc Hành cung, bên phía Nhật Hành cung phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng không đến mức mang một nửa lợi ích giao cho Nhật Hành cung chứ, sao còn muốn chúng ta ở chỗ này khổ sở cứng rắn chống giữ làm gì?
Miêu Nghị quả quyết nói:
- Đương nhiên là đánh! Tiên phát chế nhân, không cần chờ bọn họ đánh chúng ta, chúng ta phát binh đánh hắn trước!
- Đánh?
Tư Không Vô Úy kinh hô:
- Lão đệ, ngươi không nói đùa chớ, nếu như có thể đánh thắng, chúng ta còn dùng phí tâm tư làm cái gì.
Đào Thanh Ly lườm hắn một cái:
- Huynh gấp cái gì, trước hết nghe Miêu điện chủ nói hết lời!
Ánh mắt của Miêu Nghị lóe lên thâm trầm nói:
- Hai phe bọn họ đàm phán không phải là vì ích lợi của Thủy Hành cung sao? Nói tới nói lui xấp xỉ cũng chính là mỗi bên một nửa, giờ này không dùng Mộc Hành cung phế đi người nào, chúng ta liền chủ động chắp tay đưa tặng cho Thủy Hành cung một nửa ích lợi. Bên phía Trình Ngạo Phương há có đạo lý không vui? Chẳng những cần phải đưa cho bà ta một nửa lợi ích của Thủy Hành cung, chúng ta còn phải giúp bà ta hoàn toàn nuốt vào ích lợi của Nhật Hành cung, xem ra bà ta càng cao hứng!
- Giúp bà ta nuốt vào Nhật Hành cung hả?
Triệu Phi trầm ngâm nói:
- Thế sao gọi là biện pháp giúp đỡ chứ? Ý của ngươi chẳng lẽ là liên thủ cùng bà ta?
- Không sai!
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Tặng bà ta một nửa ích lợi, quy phục kết minh với Trình Ngạo Phương, chúng ta lại tập trung toàn bộ lực lượng dẫn đầu của Thủy Hành cung, trước tiên tấn công Nhật Hành cung. Đánh chúng ta là khẳng định đánh không thắng, nhưng chúng ta kéo lại một phần lực lượng của Nhật Hành cung rốt cuộc có thể làm được chứ? Thủy Hành cung cho dù là một đám heo, nhiều con heo xông ra như vậy cũng có thể khiến cho hắn rối loạn một trận? Bên phía Trình Ngạo Phương thừa dịp ngay lúc lực lượng của bọn họ phân tán, lại toàn lực một đòn công kích, kết quả của Nhật Hành cung có thể tưởng tượng được. Trình Ngạo Phương lại có thể không động lòng ư!
Triệu Phi chậm rãi lên tiếng nói:
- Cứ như vậy, chỉ sợ nhân mã của Thủy Hành cung chúng ta cũng sẽ tổn thất thảm trọng, phần lớn nhân mã bên này không chịu nổi đánh một trận.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không cho Mộc Hành cung thấy được ích lợi thật lớn, bên đó không đáng cho chúng ta cùng Nhật Hành cung đánh giết. Chờ đến khi cùng Nhật Hành cung nói chuyện thỏa đáng hơi bỏ ra chút cái giá phải trả như cũ có thể mang đi một nửa ích lợi của Thủy Hành cung, người ta làm gì mạo nguy hiểm đó chứ. Chỉ có khiến cho Trình Ngạo Phương thấy được ích lợi thật lớn, mới có thể kết minh cùng chúng ta, không làm ra hy sinh là không được, nếu không chúng ta ngay cả tư cách nói chuyện cùng người ta cũng không có. Thủy Hành cung cúi đầu xưng thần, nhường ra một nửa ích lợi, sẽ giúp bận rộn đưa lên ích lợi của Nhật Hành cung. Chỉ có đầy đủ ích lợi mới có thể làm cho Trình Ngạo Phương đáp ứng chúng ta bảo lưu lại quyền tự trị của Thủy Hành cung, cung chủ mới có thể tiếp tục có quyền nắm giữ Thủy Hành cung.
Triệu Phi nhìn Đào Thanh Ly khẽ gật đầu nói:
- Chẳng qua là thiếu một nửa ích lợi mà thôi, ít nhất bảo vệ Thủy Hành cung, tạm thời nhẫn nại còn có cơ hội đông sơn tái khởi. Dù sao cũng còn tốt hơn so với bị người ta nuốt ngay cả cặn bã cũng không còn.
Sự tình nói rõ ràng rồi, Tư Không Vô Úy cũng gật đầu nói:
- Thanh Ly, trước mắt cũng chỉ có như vậy, nếu không chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết.
- Được thôi!
Đào Thanh Ly buông tiếng thở dài, nhìn về phía ba người hỏi:
- Không biết phái người nào đi nói chuyện cùng Trình Ngạo Phương đây?
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cơ hồ là theo bản năng đồng loạt nhìn về phía Miêu Nghị. Ánh mắt của Đào Thanh Ly cũng theo đó nhìn lại. Người chọn lựa thích hợp nhất chỉ sợ cũng chỉ có Miêu đại điện chủ rồi, chẳng qua là ba người không trực tiếp nói ra miệng thôi.
Miêu Nghị không nói nên lời, trước kia mỗi lần lên chức đều có thể tìm tới cảm giác vui sướng. Lần này thăng làm điện chủ không ngờ lại không một chút cảm giác. Hắn cũng rõ ràng, chuyện này để cho người khác đi chính hắn cũng không yên lòng, chỉ có thể chắp tay chủ động xin đi giết giặc nói:
- Ty chức nguyện đi đến tìm Trình Ngạo Phương nói chuyện!
----------oOo----------
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...