Lão bản nương trêu chọc nói:
- Ngưu Nhị, vậy nữ nhân hình thức như thế nào mới hợp với khẩu vị của ngươi?
Miêu Nghị vuốt mông ngựa nịnh bợ, cười làm lành nói:
- Chắc là loại nữ nhân cấp bậc như Lão bản nương.
Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau cười hắc hắc.
- Bớt nịnh hót đi!
Lão bản nương lườm hắn một cái, quyến rũ xoay người rời đi:
- Ta đi tìm Vân Phi Dương đối chất, nếu có nửa câu nói ngoa, quay lại ta sẽ không tha cho ngươi.
- Lão bản nương, đợi đã...!
Miêu Nghị la lên.
Lão bản nương dừng bước xoay người, nhíu mày nói:
- Chột dạ rồi sao? Ngươi sợ...
Miêu Nghị thật sự không biết nói gì, đẩy hộp băng hộp tới trước mặt nàng mở ra, bên trong hiện ra tám mươi ba quả ‘Băng Nhan’ lay động lòng người, cười hắc hắc nói:
- Lão bản nương, đây là chút tấm lòng, xin đừng ghét bỏ, hãy nhận lấy.
Trong mắt Lão bản nương hiện lên một tia vui sướng, đưa tay sờ chiếc hộp ‘Băng Nhan’, tỏ ra không thèm đếm xỉa nói:
- Ra giá đi! Đừng đắt quá, nếu đắt quá ta cũng không cần thiết tìm ngươi, trực tiếp tìm Nam Cực lão tổ là được.
- Sao ta có thể lấy tiền của ngươi!
Miêu Nghị ngọt miệng nói:
- Ta chạy xuống dưới, không tiếc làm náo động một trận không phải vì muốn lấy thứ này cho ngươi sao, ở đây không thiếu một viên, toàn bộ đều là của ngươi.
Khi nói ra lời này bản thân hắn cũng chột dạ, thuần túy là vì lão Tam ta mới làm như vậy, nhưng nha đầu lão Tam kia không thức thời lại đưa trở lại, nếu không thật sự không có phần của ngươi.
- Toàn bộ cho ta? Thứ này trị giá không ít tiền!
Lão bản nương nhíu mày nói:
- Lúc trước không phải ngươi không chịu cho ta sao?
Miêu Nghị hắc hắc nói:
- Lão bản nương làm sao không biết đùa giỡn chứ, ngươi kêu ta làm như vậy, không phải vì muốn cho ngươi một niềm vui bất ngờ sao.
- Hừ!
Lão bản nương hừ lạnh một tiếng, thật sự không khách khí, tiện tay cầm chiếc hộp băng ngọc, thướt tha xoay người, mặt mày hớn hở rời đi.
- Coi như tiểu tử ngươi thức thời!
Thợ mộc và thợ đá cười tươi đi tới, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị, thiếu chút nữa đập xuống người Miêu Nghị, nhe răng nhếch miệng, hạ thủ có chút ngoan độc...
Vừa về tới phòng mình, Lão bản nương mở chiếc hộp băng hộp, vê vê từng viên linh quả ‘Băng Nhan’trong tay, từ từ nhét vào trong miệng, cắn răng, chất lỏng lạnh như băng lập tức tan ra khắp miệng, nhắm hai mắt thoải mái hưởng thụ.
Sau khi nuốt xuống, Lão bản nương lại trở về chỗ cũ, vô cùng thích thú nói:
- Mùi vị không tệ.
Thợ mộc đứng bên cạnh cười hắc hắc nói:
- Quả nhiên là đồ tốt, Lão bản nương vừa ăn vào lập tức trẻ lại không ít.
- Bớt nói huơu nói vượn lại đi!
Lão bản nương lườm hắn một cái.
Chỉ chốc lát sau, phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thợ đá quy củ dẫn Vân Phi Dương đi tới.
- Đại tỷ!
Vân Phi Dương cung kính thi lễ một cái, ánh mắt rơi xuống chiếc hộp ‘Băng Nhan’ ở trên bàn Lão bản nương, hơi có vẻ hâm mộ.
Lão bản nương đi tới bên cạnh hắn, vỗ tay xuống vai hắn hỏi:
- Phi Dương, đại tỷ hỏi ngươi, ngươi có biết một người tên là Miêu Nghị hay không?
- Miêu Nghị? Đại tỷ hỏi Miêu Nghị nào?
- Chẳng lẽ ngươi lại biết mấy Miêu Nghị hay sao?
- Không có, ta chỉ biết một người, tiểu đệ chỉ biết một tu sĩ tên là Miêu Nghị ở Tiên quốc.
Bốp!
Lão bản nương đánh vào gáy hắn một cái, khiến cho hắn thoáng lảo đảo, tức giận nói:
- Ngươi chỉ biết một người, tại sao còn nói như vậy?
Vân Phi Dương ôm đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất, nói lầm bầm:
- Đại tỷ muốn hỏi cái gì?
- Tại sao ngươi biết hắn?
- Chúng ta quen biết trong dẹp loạn Tinh Túc hải. Sao vậy? Đại tỷ cũng biết hắn sao?
- Đừng nói nhảm, hắn là người như thế nào?
- Cái này...
Ánh mắt Vân Phi Dương đột nhiên rơi xuống chiếc hộp ‘Băng Nhan’, chuyển chủ đề, cười khan nói:
- Đại tỷ, lần này ta chỉ lấy được hai viên ‘Băng Nhan’, nhưng trong nhà lại có sáu nữ nhân, thật sự không dễ chia, nếu đại tỷ có thể cho tiểu đệ thêm một chút, tiểu đệ sẽ nói cho ngươi biết một bí mật có liên quan đến Miêu Nghị.
Lão bản nương cau mày nói:
- Ngươi không phải có ba lão bà thôi sao? Tại sao lại biến thành sáu?
Vân Phi Dương xấu hổ nói:
- Mấy năm trước đây ta đã cưới thêm ba người.
Lão bản nương lại theo bản năng giơ tay lên, nhưng nghĩ tới còn có việc hỏi hắn, nhịn xuống hỏi:
- Nói đi, bí mật gì?
Vân Phi Dương cảnh giác nhìn cánh tay của nàng, hắc hắc cười khan nói:
- Đại tỷ có nghe nói đến Yến Bắc Hồng trong dẹp loạn Tinh Túc hải lần trước không?
Lão bản nương gật đầu nói:
- Ngươi muốn nói đến tên Yến Bắc Hồng vơ vét tài sản của mấy quốc gia, dựa vào sức mình đảo loạn rồi dẹp loạn xếp hạng?
- Chính là hắn!
Vân Phi Dương cười gian nói:
- Chuyện này ngay cả cha ta, ta cũng không nói, thật ra thân phận chân thật của Yến Bắc Hồng chính là người mà đại tỷ hỏi, Miêu Nghị.
Cả ba người Lão bản nương, thợ mộc, thợ đá đều ngẩn ra.
Lão bản nương suy nghĩ một lát hỏi:
- Làm sao ta vẫn nghe không hiểu?
- Đại tỷ, vậy ta nói cho ngươi biết, Yến Bắc Hồng và Miêu Nghị xác thật là hai người khác nhau, hai người bọn họ xác thực cũng tham gia hội dẹp loạn, nhưng trong quá trình dẹp loạn hai người đã trao đổi tên họ...
Vân Phi Dương đại khái kể lại tình huống lúc ấy.
Ba người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, thì ra Miêu Nghị mới là Yến Bắc Hồng dẹp loạn Tinh Túc hải nổi tiếng kia, xem ra tên ‘Ngưu Nhị’ đó thật sự khiêm tốn, công lao lớn như vậy, rất có lợi cho hắn xen lẫn vào chính quyền triều đình của Tiên quốc, vậy mà hắn lại tặng cho người khác.
- Hai người này thật đúng là có gan lớn, bọn họ không sợ gặp chuyện không may sao?
Thợ mộc ít nhiều có chút kỳ quái nói:
- Dương thiếu, tại sao hai người bọn họ muốn đổi thân phận?
Vân Phi Dương gãi gãi đầu:
- Chuyện này ta không rõ, dù sao quan hệ của hai người này cũng không tệ, là loại huynh đệ tin cậy. Dĩ nhiên, quan hệ giữa ta và hai người này cũng không tồi, Yến Bắc Hồng còn giúp ta chống đỡ với Hắc Vô Nhai, thiếu chút nữa là làm thịt Hắc Vô Nhai rồi!
Lão bản nương trầm ngâm một lúc, lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi:
- Phi Dương, ta nghe nói ngươi còn muốn giới thiệu tỷ tỷ của ngươi cho Miêu Nghị có phải không?
Vân Phi Dương ngẩn người, một lúc lâu mới ngại ngần nói:
- Đại tỷ, ngay cả chuyện này ngươi cũng biết sao?
Lão bản nương cười híp mắt, níu lấy lỗ tai hắn hỏi:
- Phi Dương, ngươi rút cuộc muốn bán tỷ tỷ nào?
- Đại tỷ, lúc ấy ta chỉ nói như vậy, còn chưa xác nhận là giới thiệu người nào, ta nói thật, không có lừa ngươi.
Vân Phi Dương đau đến nhe răng nhếch miệng, đánh chết cũng không nhận tội.
Thật sự là không dám thú nhận hắn muốn bán đứng vị tỷ tỷ kia. Hắn vốn không muốn đi dẹp loạn Tinh Túc hải. Nhưng hôm đó khi cùng vị tỷ tỷ kia đi chơi, trong lúc vô tình nhìn thấy một mỹ nhân tắm suối, hắn thích thú nhìn lén một phen. Kết quả phát hiện mỹ nhân kia không phải là người khác, mà chính là vợ bé của cha hắn, lúc ấy có thể nói là vô cùng giật mình.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...