Tiếp theo, một vị thanh niên tài tuấn, vẻ mặt hưng phấn nhảy xuống phía dưới, mười vị Băng linh nhất tề hiện thân chờ đón, chuẩn bị bắt đầu một lần nữa. Mười vị Băng linh này không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện thì toàn trường trong nháy mắt yên lặng như tờ, làm cho vị thanh niên tài tuấn vừa nhảy vào tràng diện không biết chỗ nào của mình có vấn đề, quần áo của mình xốc xếch sao? Vội vàng nhìn từ trên xuống dưới xem mình có vấn đề chỗ nào.
Lý do yên lặng như tờ thật ra rất đơn giản, bởi vì pho tượng đá có con Băng linh cuối cùng vừa hiện thân chính là pho tượng Miêu Nghị muốn công kích lại đột nhiên thu tay lại trong vòng cuối cùng, mà ra tay với pho tượng bên cạnh. Con Băng linh đó vừa hiện thân chứng minh Miêu Nghị thật ra đã nhắm trúng rồi, trên đường thay đổi thuần túy là cố ý thất thủ, nếu không không thể nào tám mươi ba con trước đều một đường thuận lợi, đến thời điểm viên mãn cuối cùng lại đột nhiên thất thủ.
Lúc trước bọn họ còn nghi ngờ không giải thích được, hiện tại mọi người rốt cuộc tìm được nguyên nhân thất thủ rồi.
Nguyệt Dao quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị nói:
- Con cuối cùng là ngươi cố ý lưu lại sao?
Trong mắt mấy người ngồi cùng bàn nhất tề đều lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn về phía Miêu Nghị.
Thợ mộc truyền âm nói:
- Lão đệ, ngươi lại gây ra chuyện gì vậy? Tại sao còn muốn lưu lại một con? Danh tiếng cũng xuất ra rồi, còn để ý cái gì nữa?
Miêu Nghị lắc đầu, nói với Nguyệt Dao:
- Là ta thất thủ thôi.
Toàn trường không biết có bao nhiêu người trợn mắt, có quỷ mới tin hắn!
Đám người lại lục tục quay đầu lại nhìn về hướng quả ‘Băng Nhan’ cuối cùng độc nhất vô nhị trên bàn băng, nói cách khác, tất cả mọi người đều muốn quay chung quanh quả ‘Băng Nhan’ cuối cùng này, tiếp tục chơi. Nếu vận khí không tốt, quả ‘Băng Nhan’ này không biết sẽ chạy trốn đám người bọn họ tới khi nào.
Nếu mọi người cứ quay vòng liên tục tìm vận may, đụng phải quả này cũng không có gì, ngược lại bọn họ muốn nhìn xem quả cuối cùng này sẽ rơi vào trong tay nhà nào, vừa rồi Miêu Nghị có thể lấy đi nhưng hắn lại cố ý lưu lại, đây không phải là cố ý đùa bỡn người khác sao?
Ở một bàn khác Hắc Vân kỳ quái nói:
- Đây là ý gì? Thịt ăn rồi, còn lưu lại đống xương để mọi người tiếp tục tranh đoạt, đây là hắn muốn xem náo nhiệt sao? Vân Quảng, Đại Ma Thiên các ngươi quả thật không có một người tốt, ngoan độc một nhà, một người lại dám đùa bỡn nhiều người như vậy!
Vân Quảng lại xem những lời này như lời khích lệ, cười ha hả, nâng chén nói:
- Làm như vậy là được rồi, lưu lại một quả, mọi người lại tiếp tục chơi, không phải rất tốt sao?
Thanh niên tài tuấn ở phía dưới lúc này mới kịp phản ứng, quay đầu lại u oán nhìn Miêu Nghị, thì ra ta bị hắn xem như con khỉ ra làm trò!
Đám người Lão bản nương đều không biết nói gì nhìn Miêu Nghị, giống như đang nói..., ngươi có gan lắm!
Nam Cực lão tổ cũng nhìn Miêu Nghị lúng ta không nói nên lời, tên này là đặc biệt chạy đến đập thọ yến của ta sao?
Hắn còn nói cái gì, mọi người cứ theo như quy củ, hoàn toàn không có chỗ nào vượt rào, người ta cố gắng thất thủ rồi, ngươi còn có thể làm gì?
Phù! Miêu Nghị cũng rất không biết nói gì, có thể nói khó lòng giãi bày, không phải chứ? Mình rõ ràng có lòng hảo tâm như vậy, lưu lại một quả cho người ta tranh đoạt, tại sao đám người này lại không hiểu được thành ý của mình?
Vị thanh niên tài tuấn kia rất nhanh thất thủ, người tiếp theo tiếp tục nhảy xuống, lại thất thủ.
Sau một vòng, cũng không biết là thiên ý trêu người, hay là mọi người không có hứng thú tranh giành, cảm giác người nhảy xuống thử một lần đều có chút qua loa cho xong, ngay cả một người sững sờ đụng phải vận khí cũng không có.
Bên này tùy tùng của Đường Quân vẻ mặt buồn bực, sau khi nhảy xuống, cũng tay không mà về.
Nhìn tình hình này không biết mọi người sẽ phải chơi tới khi nào, Miêu tiểu nhị thật sự có chút như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than rồi.
Hắn không muốn đập phá quán mới lưu lại một quả, kết quả lại mạnh mẽ biến thành đập phá quán, chuyện này thật sự không biết nói thế nào, Miêu Nghị đúng là đứng ngồi không yên.
Hắn rút ra một chiếc nhẫn trữ vật dưới đáy bàn, lặng lẽ đưa cho một gã tùy tùng của Đường Quân ngồi bên cạnh, truyền âm nói:
- Đừng để lộ, quay về giúp ta chuyển giao cho Nguyệt Dao tiên tử.
Người nọ ngẩn ra, làm phép kiểm tra đồ trong chiếc nhẫn trữ vật, rõ ràng chính là hộp băng ngọc đựng ‘Băng Nhan’ vừa rồi, không khỏi âm thầm vui vẻ, không cần phải nói, lại là một người si mê vẻ xinh đẹp của Nguyệt Dao tiên tử. Người như thế hắn gặp cũng nhiều rồi, thì ra ngươi náo loạn hồi lâu, đến lúc có chút tặng vật lại rơi vào tay chúng ta.
Người nọ truyền âm trả lời:
- Ngưu huynh đệ, ta sẽ giúp ngươi chuyển giao, nhưng tiên tử có nhận hay không, ta cũng không dám bảo đảm.
Sau đó hắn lại nói thêm một câu:
- Người muốn tặng quà cho Nguyệt Dao tiên tử quá nhiều rồi!
Miêu Nghị trả lời:
- Ta là thấy nàng muốn, mới đưa nàng. Nếu không nhận, vậy thì làm phiền huynh đệ trả lại cho ta, ta đưa cho người khác, còn sợ không ai muốn sao?
Người nọ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn, nghĩ thầm, có nam nhan theo đuổi nữ nhân như ngươi sao? Làm ơn có chút thành ý có được không? Cho dù ngươi có ý nghĩ này cũng không nên nói ra ngoài chứ!
Miêu Nghị bất kể nhiều như vậy, âm thầm truyền âm nói với Lão bản nương:
- Lão bản nương, ta về phòng trước.
Lão bản nương cũng biết hắn ngồi không yên, thật sự làm người khác quá chú ý rồi, thích thú khẽ vuốt cằm “ừ” một tiếng.
Miêu Nghị rời tiệc, vốn định lặng lẽ rời đi, không biết làm sao người thấy hắn khó chịu lại quá nhiều, trở thành đối tượng trọng điểm chú ý, mọi người lục tục quay đầu lại nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Đông Phương túc chủ Hùng Uy liếc mắt nhìn thân ảnh của Miêu Nghị, nghiêng đầu nhìn về phía Phục Thanh, truyền âm báo tin:
- Lão Nhị!
Phục Thanh khẽ vuốt cằm, thừa dịp người khác không chú ý, cùng lão Tam Ưng Vô Địch lặng lẽ rời tiệc.
Quẹo vào thang đu, thoát khỏi ánh mắt của mọi người trong đại sảnh, Miêu Nghị như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhỏm, từng bước lên lầu, vừa đi vừa lắc đầu, cái này gọi là chuyện gì đây.
Đi đến hành lang phía trên, chưa được mấy bước, sau lưng liền truyền đến một trận tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, con ngươi co rụt lại.
Chỉ thấy Tây Phương túc chủ Phục Thanh và Nam Phương túc chủ Ưng Vô Địch dắt tay nhau đi tới.
Miêu Nghị không cho rằng đại nhân vật như vậy có thể đến tìm mình, nghiêng người tựa vào vách tường, nhường lối đi, để cho bọn họ đi trước.
Kết quả hai người đi tới trước mặt hắn liền dừng lại, Ưng Vô Địch lạnh lùng hỏi:
- Bằng hữu giấu đầu che mặt, không biết là vị cao nhân của Đại Ma Thiên?
Miêu Nghị chỉ vào mình, ngạc nhiên nói:
- Hỏi ta?
Ưng Vô Địch trầm mặt xuống:
- Nơi này còn có người khác sao?
- Ta không phải là người của Đại Ma Thiên.
Miêu Nghị khoát tay áo.
Phục Thanh lạnh nhạt nói:
- Hai huynh đệ chúng ta cùng nhau đến đây. Chẳng lẽ còn không đáng giá được bằng hữu nể mặt một chút?
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...