Vò rượu đã nhấc tới khóe miệng, lão bản nương bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn Miêu Nghị, trong đôi mắt chậm rãi chuyển động tựa hồ có cái gì xúc động.
Nuốt một ngụm rượu xuống cổ họng, lão bản nương để vò rượu lên gốc cây Viên Mộc, cười nói:
- Ngươi nói theo lý thuyết một tháng trước ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy không biết đó là nhiệm vụ gì?
Ánh mắt Miêu Nghị khẽ rủ xuống:
- Cái này cũng không tiện nói ra, cái đầu tiên nói với ngươi không sao, nhưng nếu nói ra cái tiếp theo thì ta chính là phản đồ bán đứng tổ chức.
- Ồ! Làm người còn rất có ranh giới cuối cùng.
Lão bản nương tựa cằm lên đầu gối, cười tủm tỉm nói:
- Vậy để ta đoán xem. Có phải có liên quan đến thuyền rồng U Minh hay không?
Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Lão bản nương thật đúng có suy nghĩ lung tung.
Lão bản nương cười dài không để ý tới, tiếp tục nói:
- Ngươi nói ngươi hoàn thành nhiệm vụ, thuyền rồng U Minh có phải bị ngươi tìm được rồi hay không?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Lão bản nương. Ngươi cứ muốn kéo thuyền rồng U Minh quan hệ với ta làm gì? Hai chuyện này hoàn toàn không liên quan với nhau. Ta không ngại đàng hoàng nói cho ngươi biết, nhiệm vụ lần này của ta hoàn toàn không có quan hệ đến thuyền rồng U Minh, thuyền rồng U Minh đối với ta mà nói chỉ là một tồn tại trong truyền thuyết, ta hoàn toàn không biết nó có hình dạng gì như thế nào, nói đàng hoàng ta cũng rất muốn nhìn thấy nó một lần, nhưng thứ này cách loại tiểu nhân như ta quá xa.
Xem ra hắn nói thật, lão bản nương không khỏi nói thầm. Chẳng lẽ ta đã đoán sai? Nàng giơ tay lên vuốt vuốt hai tóc mai:
- Không nói đến nữa! Trong tiểu điếm hiện tại rất bận rộn, người làm không đủ. Ngươi tới tiểu điếm của ta làm hầu bàn, tiền công mỗi ngày là mười viên nguyện lực châu hạ phẩm, mỗi tháng tổng kết một lần. Ngươi cũng không cần nói với ta bối cảnh của ngươi, chuyện này đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì. Đợi sau khi nhiệm vụ của ngươi kết thúc muốn trở về, ta cũng không ngăn cản ngươi, nếu không hiện tại ta thật sự đã đuổi ngươi ra khỏi khách sạn. Chưởng quỹ không nói giỡn đâu, không có đạo lý để cho khách nhân ở lẫn lộn như vậy, một khi tạo ra tiền lệ này, để chuyện này truyền ra, sau này người quen đều tìm tới tiểu điếm của ta phá vỡ quy củ, giúp ngươi không giúp người khác, sẽ đắc tội với người ta.
Miêu Nghị cũng không biết nói gì:
- Ta cũng nói cho ngươi biết. Ta là phụng mệnh tới giám thị ngươi, ngươi còn dám nhận ta?
- Có chuyện gì đâu. Người muốn giám thị ta cũng không phải chỉ có một mình các ngươi, người nào thích giám thị thì cứ giám thị, những tranh đấu lộn xộn không có quan hệ đến ta, ta chỉ là người xã giao bình thường, những người phức tạp luôn thích làm mọi chuyện trở nên phức tạp.
Lão bản nương liếc xéo nói:
- Ta đã nói đến nước này rồi, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ mình là bảo bối hay sao? Ta đã rất nể mặt ngươi rồi, ngươi đừng quá làm kiêu! - Thật không phải ta già mồm cãi láo! Tiểu điếm của ngươi quá bận rộn, ta muốn trốn ở đây tĩnh tâm tu luyện, nếu thật sự làm hầu bàn, lấy đâu ra thời gian tu luyện, ta đoán nơi này của ngươi không thể rảnh rỗi trong thời gian ngắn, cơn phong ba thuyền rồng U Minh còn không biết sẽ hành hạ bao nhiêu năm, nếu quả thật chỉ là một trận gió thổi qua, vậy ta cũng thong dong rồi..
Miêu Nghị vừa nói đến đây, đột nhiên ánh mắt sáng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vui vẻ nói:
- Lão bản nương, ngươi không phải đang thiếu người sao? Ta sẽ giới thiệu hai người thích hợp cho ngươi.
Lão bản nương liếc nhìn hắn, có chút hận đến mức nghiến răng ken két, nghĩ thầm ngươi thật sự tưởng rằng tiểu điếm của ta là nơi người nào cũng có thể đi vào sao! Nhưng ngoài mặt nàng vẫn lạnh nhạt nói:
- Nói nghe xem.
- Là hai yêu tu ta đã quen biết lúc dẹp loạn ở Tinh Túc hải, bởi vì bọn họ cùng ta kết đội chém giết, đắc tội với Bạch Tử Lương cháu ngoại của yêu thánh Cơ Hoan, không dám ở lại Yêu quốc, chạy trốn tới Lưu Vân Sa hải trốn rất nhiều năm, từng ở khách sạn của ngươi một thời gian ngắn, có mấy người nhà mang theo từ khi dẹp loạn Tinh Túc hải hình như cũng mang đến cho ngươi.
- Chính là hai người mà ngươi đem đến sau khi giao thủ với hai sát thủ?
- Đúng vậy! Chính là bọn họ. Hai người đó không có bất kỳ bối cảnh nào, tuyệt đối có thể tin. Nếu lão bản nương không ghét bỏ bọn họ là yêu tu, hãy thu nhận hai người bọn họ, cho bọn họ một chén cơm ăn. Nếu ngươi đồng ý, hiện tại ta sẽ giúp ngươi gọi bọn họ tới, cho ngươi xem mặt một chút.
Lão bản nương ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ngươi thật biết suy nghĩ cho người khác! Ngươi hãy nói rõ chuyện của mình trước đi, sau đó đến hai người bọn họ cũng không muộn. Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Ngươi không phải đang thiếu người sao?
Ngụ ý là ta đã giúp ngươi tìm hai người.
- Nếu ta muốn tùy tiện nhận người..., còn phải cần tới ngươi giới thiệu? Ta muốn bao nhiêu chẳng phải có bấy nhiêu!
- Không phải chứ! Lão bản nương, hai vị này làm hầu bàn cho ngươi thật sự rất thích hợp, ngươi hãy thu nhận bọn hắn đi, hai vị này thật sự không dễ dàng...
Miêu Nghị bắt đầu kiên nhẫn tỉ mỉ thuyết phục.
Lão bản nương nghe đến đây, giơ tay lên vỗ vỗ đôi môi đỏ mọng, uể oải ngáp một cái nói:
- Xem ngươi thành khẩn như vậy, hay cứ mang bọn họ đến đây xem đi.
- Được! Vậy ta sẽ gọi bọn họ đến.
Rốt cục cũng giúp được hai tên kia giải quyết được đại phiền toái, Miêu Nghị đặt vò rượu xuống định bỏ chạy.
Ai ngờ thanh âm của lão bản nương từ phía sau truyền đến:
- Ngày mai ngươi hãy chuyển ra ngoài đi.
Miêu Nghị nhất thời chạy hết nổi rồi, đứng tại chỗ từ từ xoay người lại, quay trở về:
- Lão bản nương, ngươi không nói đùa chứ?
- Nói đùa cái gì? Ta đã nói với ngươi rất rõ ràng, cho ngươi ở lại trong lúc lộn xộn sẽ mang đến phiền toái cho mình. Dĩ nhiên, nếu ngươi làm hầu bàn trong quán trọ của ta, tất cả vấn đề dĩ nhiên cũng sẽ được giải quyết dễ dàng, người khác cũng không thể nói gì. Lão bản nương phất phất tay nói:
- Đi đi! Đi dẫn hai người ngươi nói tới đây cho ta.
Đi cái gì! Miêu Nghị lại ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ quyết định chắc chắn, kiên trì nói:
- Lão bản nương, ta sẽ làm hầu bàn cho ngươi, nhưng ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không?
Ánh mắt lão bản nương sáng lên:
- Tiểu lão đệ, đại tỷ ta đã giúp ngươi đủ rồi, ngươi không thể được voi đòi tiên!
- Lão bản nương, ngươi đã làm người tốt thì hãy làm đến cùng, ngươi xem ta cũng không dễ dàng...
- Dừng lại! Đừng nói lảm nhảm nữa, muốn nói cái gì thì nói đi?
- Ngươi nhìn xem, ta làm hầu bàn cho ngươi không phải vì có thể danh chánh ngôn thuận ở lại trong tửu điếm của ngươi sao. Tiền công ta cũng không cần, có thể để cho ta một chút thời gian tu luyện hay không. Lão bản nương ôm vò rượu tưới vào miệng, chậm rãi nói:
- Ta không có thói quen cắt xén tiền công của nhân viên, nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nếu không người phía dưới lấy cớ không làm việc, đến lúc đó không sai họ làm việc được thì làm sao? - Ta tuyệt đối sẽ nghe theo sai khiến của ngươi, chỉ cần cho ta thêm một chút thời gian cho mình.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...