Đến lúc đó nhất định sẽ có người nghĩ biện pháp đổi bọn họ đi nơi khác, đệ tử Lam Ngọc môn bị phân đến tầng thấp nhất làm việc vốn chính là không có chút chỗ dựa nào, không tranh được với đám đồng môn có chỗ dựa.
Nam Tư Tư có mấy phần sắc đẹp không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm:
- Vương sư huynh, Tống sư huynh không nghe hiệu lệnh động chủ, làm cho sơn môn bị hủy, thật sự là khó tránh khỏi trách nhiệm.
- Đúng vậy…
Lập tức có mấy người thấp giọng hưởng ứng, cũng không dám nói quá rõ ràng, tóm lại cứ như vậy, tin tưởng Vương sư huynh có thể hiểu được.
Dĩ nhiên Vương Tử Pháp biết ý nghĩ của mọi người, không muốn bị người khác chiếm ích lợi. Thế nhưng làm như vậy chính là lừa gạt sư môn, một khi lên thuyền giặc của Miêu Nghị coi như không xuống được, không làm trâu làm ngựa cho người ta cũng không được.
Thế nhưng sức hấp dẫn của Nguyện Lực Châu là rất lớn, mọi người cam nguyện chạy tới cúi đầu bị người quản chế là vì cái gì? Còn không phải là vì Nguyện Lực Châu!
Bị đồng môn sư huynh muội lải nhải mãi, Vương Tử Pháp cắn răng một cái, thở dài nói:
- Ta chỉ hưởng ứng ý kiến chư vị sư huynh muội, đây cũng không phải là một mình ta làm chủ.
- Tự nhiên!
- Tự nhiên!
Mọi người đều lục tục gật đầu thừa nhận, cũng biết rõ chỗ khó xử của sư huynh. Loại chuyện như vậy không tiện gánh vác trách nhiệm một mình, mọi người phải cùng nhau gánh vác, bằng không không thể bảo đảm sau này vạn nhất có người nào không thoải mái trong lòng sẽ khai chuyện này ra, chỉ có mọi người cùng gánh trách nhiệm mới ổn thỏa.
Sau khi mọi người thống nhất ý kiến, cùng nhau chắp tay nói:
- Nguyện nghe hiệu lệnh động chủ!
Ba người Diêm Tu tận mắt chứng kiến biến hóa long trời lở đất, ánh mắt nhìn về phía động chủ Đại nhân vô cùng bội phục. Một hơi kéo được một đám đệ tử Lam Ngọc môn lên thuyền giặc, muốn không bội phục cũng không được.
Bất quá quay đầu lại suy nghĩ một chút, phát hiện ba người mình cũng chẳng hay ho gì hơn. Tống Phù chính là ba người bọn họ tự tay giết, nếu chuyện này lộ ra ngoài bọn họ cũng không tốt lành gì, dường như tất cả mọi người đều lên thuyền giặc của động chủ, đừng ai mơ xuống.
- Được!
Ngân thương trong tay Miêu Nghị chợt lóe, thu vào trong nhẫn trữ vật, tung mình xuống long câu, chắp tay đứng trên bậc thềm, đổi lại khuôn mặt tươi cười nói:
- Thời gian còn sớm, chư vị không ngại bây giờ hãy viết lời chứng cho ta, sau khi ta xem qua nếu không có vấn đề gì, sẽ cho người chạy tới Trấn Hải sơn báo lên sơn chủ.
Mọi người không biết nói gì, phát hiện vị động chủ này thật sự là không muốn cho mọi người cơ hội đổi ý, ngay cả qua một đêm cũng không yên lòng.
Chuyện đã như vậy còn có thể làm sao, bọn họ chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Miêu Nghị lập tức giơ tay lên nói:
- Diêm Tu, lấy ngọc điệp phát cho mọi người.
Diêm Tu ứng tiếng lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy vào trong đại điện lấy một xấp ngọc điệp ra, nhất nhất phát vào tay mọi người.
Vì vậy cả bọn đứng dưới bậc thềm đại điện, ai nấy thi pháp chú viết.
Cũng có người vừa viết lại cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy đối xử với đồng môn sư huynh chết đi như vậy rốt cuộc có quá đáng hay không…
Có người viết xong, leo lên bậc cấp trình giao cho Miêu Nghị kiểm tra.
Sau khi Miêu Nghị xem qua, khẽ gật đầu nói:
- Rất tốt!
Có người sau khi xem qua, Miêu Nghị cau mày nói:
- Viết như ngươi, dường như tội Tống Phù không đáng chết, phải chăng là quá qua loa hời hợt?
Người kia cười bồi:
- Để ta viết lại, viết lại.
Lại có người sau khi xem qua, Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Viết quá đáng, cứ theo sự thật mà viết là được rồi, tội đại ác như vậy ngay cả ta xem cũng hận không được giết lão thêm một lần nữa. Như vậy sẽ làm cho Lam Ngọc môn ngươi không hạ đài được, nhẹ nhàng hơn một chút.
Ba người Diêm Tu cũng không ngoại lệ, mỗi người viết một bản.
Chờ mọi người đều viết xong nộp lên cho Miêu Nghị, bản thân hắn cũng viết một phần tấu biểu, nói Tống Phù không nghe hiệu lệnh, tự tiện rời chức thủ, để xảy ra chuyện sơn môn bị hủy còn dám chống đối động chủ, mình vì xử phạt nghiêm minh giữ gìn cương kỷ mới giết lão để lấy đó làm răn.
Hắn viết khiêm tốn hơn mọi người một chút, bởi vì cảm thấy nên để lộ ra động chủ lòng dạ bao la. Dù sao nhiều người nói xấu Tống Phù như vậy, hắn không nói cũng không thiếu bao nhiêu.
Viết xong đóng pháp ấn của mình vào, cầm cả tấu biểu của thành chủ Đông Lai thành mà Diêm Tu đã sửa đổi sao lại trong tay, Miêu Nghị ngẩng đầu thét lên:
- Đơn Biểu Nghĩa!
Đơn Biểu Nghĩa lập tức tiến lên ôm quyền nghe lệnh:
- Có thuộc hạ!
- Lập tức lên đường, chạy suốt đêm đem những thứ này tới Trấn Hải sơn báo với sơn chủ, không được sai lầm!
Miêu Nghị giao cho y.
- Dạ!
Đơn Biểu Nghĩa lĩnh mệnh hỏa tốc rời đi.
Không biết Tần Vi Vi một mực lo lắng Miêu Nghị không cách nào đảm nhiệm chức động chủ Đông Lai động, sau khi nhìn thấy những tấu biểu này sẽ có cảm nghĩ gì.
Cả bọn đưa mắt nhìn theo Đơn Biểu Nghĩa biến mất, nghĩ thầm thật đúng là chờ một đêm cũng không được.
Xong xuôi chính sự, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, nói với Diêm Tu:
- Thông báo cho thành chủ Đông Lai thành, bảo y sáng ngày mai tới gặp ta, đưa người tới, không thể để ảnh hưởng cuộc sống bình thường của mọi người, làm trễ nãi mọi người tu luyện.
Chuyện này ai ai cũng hài lòng, cả bọn lập tức chắp tay nói:
- Động chủ anh minh!
- Đừng cao hứng sớm.
Miêu Nghị quét nhìn người Lam Ngọc môn một lượt:
- Đừng cho là ta không biết trước đây các ngươi và Tống Phù muốn giở trò quỷ quái gì. Tống Phù bảo vệ sơn môn bất lợi, khiến cho sơn môn sụp đổ, các ngươi cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Ta không muốn ngày mai người ta tới đây nhìn thấy chiêu bài của Đông Lai động ta bị người đập nát. Các ngươi phá núi lấy đá suốt đêm, sửa lại cổng chào lấy công chuộc tội, không được làm qua loa chiếu lệ, phải làm cho đẹp đẽ khí phái cho ta!
Bây giờ mọi người không ai phản đối, chỉ có thể đáp ứng, tối nay thủ sơn môn cũng không buồn.
Miêu Nghị phất tay cho mọi người giải tán, quay đầu lại nói với Khâu Thiệu Quần:
- Dọn dẹp trong đại điện một chút.
Diêm Tu dẫn Miêu Nghị đi ra chỗ ở của động chủ ở hậu điện, Hắc Thán cũng bất chấp quy củ chạy theo sau.
Trên đường đi Diêm Tu vẫn không nhịn được thấp giọng hỏi:
- Động chủ, hàng năm ngươi phát ra nhiều Nguyện Lực Châu như vậy, có phải là quá nhiều không?
Lão tự xem mình là thuộc hạ tâm phúc của Miêu Nghị, làm ra vẻ quan tâm động chủ Đại nhân.
Miêu Nghị nhướng mày nói:
- Theo lão vì sao ta bảo Đơn Biểu Nghĩa chạy suốt đêm mang tấu biểu đi… chính là muốn làm cho chắc chắn chuyện này trước. Đến lúc đó ta không cho, bọn họ làm gì được ta?! Nếu bọn họ không sợ Lam Ngọc môn truy cứu trách nhiệm, cứ thử trở mặt với ta xem!
Diêm Tu nghe xong trợn mắt há mồm, không biết nói gì.
- Lão đừng suy nghĩ nhiều, ta vẫn nói như vậy, chỉ cần hàng năm thu thập được đủ số Nguyện Lực Châu, ta sẽ giữ lời hứa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...