Cái gì gọi là cực khoái? Cái gì gọi là không được cũng phải được?
Miêu đại phủ chủ hôm nay coi như hoàn toàn lãnh giáo, bị hai vị tiền bối hành hạ quá sức.
Hắn cũng không biết giằng co bao lâu, theo mồ hôi vung ra như mưa, Ngô Minh thở hồng hộc nằm úp sấp trên người hắn, điên cuồng một hồi, rốt cục cũng yên tĩnh. Còn thân thể tuyết trắng làm người ta huyết mạch phun trào của Ngô Chân đã sớm ngã xuống một bên, khuôn mặt áp trên mặt cát, hai mắt khép hờ.
Về phần mặt nạ trên mặt hai người, sớm đã không còn, bị Miêu Nghị kéo xuống rồi.
Tâm tình của hắn có thể lý giải, bị vô lễ còn chưa tính, nhìn mặt hai nam nhân vô lễ với mình thì làm sao chịu nổi, nếu là mặt của hai nữ nhân thì còn có thể an ủi một chút.
Trời cao đất rộng, Lưu Vân Sa hải, trời chiều đã hạ xuống, nhưng vẫn không che giấu được một đống hỗn độn ở nơi này. Cảm thụ được hô hấp của Ngô Minh dần dần bình ổn, Miêu Nghị bị đè ở phía dưới thử giật giật, thấy đối phương không còn mạnh mẽ áp chế, thích thú đẩy Ngô Minh qua một bên, vội vàng bò dậy. Hắn cũng bất chấp bẩn hay không bẩn, vội vàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bộ quần áo mặc vào người, thể cốt cũng thiếu chút nữa bị hành hạ mệt rã rời.
Kỳ Lân thương đứng vững vàng dưới màn đêm giống như thông khí được thu vào, gốc cây Hoa Tiên thảo thiếu chút nữa bị gió cát vùi lấp cũng bị Miêu Nghị đào trở lại.
Hắn lôi ra hai tấm thảm, che trùm lên hai cỗ thân thể trần truồng khó coi kia, Miêu Nghị rón rén sờ soạng Long câu đang ở bên cạnh xem cảnh náo nhiệt từ nãy giờ.
- Ngươi đi đâu vậy?
Thanh âm của Ngô Chân vang lên, lúc này đã là giọng nói của nữ nhân, nói chính xác là thời điểm điên cuồng lúc trước đã không che giấu được rồi.
Thân hình Miêu Nghị cứng đờ, từ từ xoay người, chỉ thấy Ngô Chân quấn thảm đã đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn. Ngô Minh vẫn gục trên mặt cát, hai gò má đỏ hồng, cắn chặt môi, đóng chặt hai mắt không dám mở ra.
Ngô Chân mới vừa bước ra một bước, trên mặt liền hiện lên vẻ đau đớn, nhưng vẫn cứng rắn cắn răng, loạng choạng ép tới.
Miêu Nghị vội ho một tiếng nói:
- Hai vị tiền bối, ta biết các ngươi không phải cố ý, vừa rồi ta mới cẩn thận suy nghĩ, nhất định là quang hoa màu cam lúc trước kia quét trúng hai vị tiền bối có vấn đề. Vãn bối sẽ không trách các ngươi!
Bốp! Ngô Chân đang quấn mình trong chiếc thảm đột nhiên vươn tay, tát một cái lên mặt hắn, thanh thúy vang dội. Miêu Nghị ôm mặt, có chút há hốc mồm, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, đánh người không nhìn mặt, nhưng nhìn bộ dạng chật vật của đối phương, cắn răng nói:
- Hôm nay coi như ta xui xẻo.
Dứt lời quay người bước đi.
- Tỷ tỷ!
Ngô Minh đột nhiên quát lên.
Miêu Nghị theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Ngô Minh cũng cắn răng quấn thảm đứng lên. Hù dọa hắn chính là, trong tay Ngô Chân không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh bảo kiếm lạnh lùng chỉ vào hắn, nếu không phải Ngô Minh kịp kêu lên ngăn cản, thật không biết mình đã có hậu quả gì.
Miêu Nghị nhanh chóng Kỳ Lân thương nơi tay, tức giận nói:
- Chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu hay sao? Các ngươi đừng khinh người quá đáng. Con giun xéo lắm cũng quằn.
Ngô Minh đưa tay túm lấy thanh bảo kiếm trên tay Ngô Chân, nhìn Miêu Nghị, vẻ mặt phức tạp nói:
- Ngưu Nhị, chuyện hôm nay tốt nhất ngươi hãy xem như chưa từng xảy ra, nếu không cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, tỷ muội chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Miêu Nghị giận quá thành cười nói:
- Lời này hình như phải do ta nói mới đúng.
- Ngươi...
Ngô Chân thẹn quá thành giận, tức tối nói.
- Các ngươi yên tâm, Ngưu Nhị ta cũng là người trọng sĩ diện, bị hai nữ nhân cường bạo, nói ra ta cũng thật xấu hổ. Tại hạ còn có thượng mạng trong người, thứ cho không phụng bồi!
Miêu Nghị lại quay đầu, sau khi phi thân lên ngựa, lại nhắc nhở một tiếng,
- Ta đã phát ra tin tức lên phía trên, lâu như vậy, người ra mặt chắc hẳn cũng sắp đến rồi.
Hắn nói lời này có hai mục đích, một là nhắc nhở đối phương nhanh chóng mặc quần áo tử tế, hai là nhắc nhở đối phương tốt nhất đừng gây loạn.
Dứt lời hắn nhanh chóng đuổi theo dấu vết thuyền rồng U Minh để lại trên sa mạc.
Vừa nghe phía trên lập tức có người đến, hai nữ nhân quả nhiên tin tưởng. Có câu có tật giật mình, dù sao cũng là các nàng vô lễ với hắn, chứ không phải hắn vô lễ với các nàng, phụng mệnh tới bảo vệ người ta, kết quả hai tỷ muội lại liên thủ vô lễ với người ta. Nếu chuyện này truyền đi cũng quá hoang đường, vội vàng luống cuống tay chân mặc quần áo.
Miêu Nghị xách thương rong ruổi trong sa mạc, nhổ “phì” một tiếng, vừa rồi hắn bị Ngô Chân đánh cho một tát cũng “thanh tĩnh” lại. Ban đầu hắn còn tưởng mình đã chiếm tiện nghi, bây giờ suy nghĩ mới phát hiện, chiếm tiện nghi cái rắm gì, bị người ta vô lễ lâu như vậy còn không nói, sau đó còn bị người ta cho một cái tát. Điều khiến hắn đau xót chính là bộ chiến giáp nhị phẩm đã bị hai nữ nhân kia điên cuồng làm hỏng, nhớ ngày đó vì làm ra bộ chiến giáp nhị phẩm này quả thực là táng gia bại sản, lần này đúng là quá thua thiệt.
Đã thua thiệt lại còn không được nói lí lẽ, nam nhân xảy ra chuyện như vậy đều phải nuốt giận cho rằng mình chiếm tiện nghi của người ta. Nói ra mình cũng được lấy lại một chút thể diện là một mình chơi cả đôi, nếu không sẽ bị người ta chê cười, thế đạo chính là như thế.
Thuyền rồng U Minh lưu lại dấu vết rất rõ ràng, cộng thêm tốc độ chậm chạp, không bao lâu đã bị Miêu Nghị đuổi theo.
Nhưng Miêu Nghị cũng không dám nhích tới gần, đi theo từ xa, trong lòng vẫn tránh không được từng đợt sợ hãi, tưởng tượng Đại Thế Giới trong truyền thuyết kia rút cuộc là như thế nào. Phía sau truyền đến tiếng chân làm hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngô Chân và Ngô Minh cũng cỡi Long câu đuổi tới, hai người đã khôi phục giả dạng đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng không có biểu hiện gì.
Trong lòng Miêu Nghị căng thẳng, vội vàng khu sử Long câu chạy đến bên cạnh, lo lắng hai nữ nhân này nghĩ linh tinh, lại muốn giết hắn diệt khẩu, tốt nhất vẫn nên giữ chút khoảng cách an toàn thì tốt hơn.
Cử động này làm hai nữ nhân hận đến nghiến răng ken két, trốn cái gì mà trốn, làm như chúng ta là dâm tặc không bằng... Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh khó coi đó, hai người thật chẳng khác gì dâm tặc.
Hai người thật ra cũng không muốn chạm mặt với Miêu Nghị, nhưng không có cách nào, đầu tiên hai người vốn phụng mệnh tới bảo vệ Miêu Nghị ; tiếp theo Miêu Nghị nói người ra mặt lập tức sẽ đến, hai người càng không tiện bỏ lại hắn, đến lúc đó không có cách nào ăn nói với phía trên, cho dù là chạy tới làm dáng một chút cũng phải chạy tới.
Đúng lúc này, phía chân trời có một đạo lưu quang kim sắc cấp tốc đuổi theo, bỗng nhiên dừng ở bầu trời. Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn theo, ngẩn người, phát hiện người đó không phải là ai khác, chính là Quách Thiểu Hải.
Ngô Chân và Ngô Minh vừa thấy rõ người đến, trong mắt đều đồng thời lộ ra vẻ khiếp sợ, tựa hồ không ngờ Quách Thiếu Hải lại xuất hiện ở chỗ này, song song xuống ngựa khom mình hành lễ.
Quách Thiếu Hải di động trên không trung hoàn toàn không để ý đến bọn họ, trong mắt tựa hồ chỉ có thuyền rồng U Minh phía dưới, tay áo vung lên, đơn chưởng đánh ra lưu ly bảo tháp màu vàng. Hắn ném đi, lưu ly bảo tháp màu vàng trong nháy mắt lóe lên bảo quang màu tím, đón gió lớn lên, rất nhanh đã cao gần vài chục trượng.
Miêu Nghị nhìn thấy cảnh này hoàn toàn khiếp sợ, pháp bảo tứ phẩm cao nhất, hơn nữa còn được luyện chế từ kim tinh có độ tinh khiết cao nhất, như vậy sẽ hao phí bao nhiêu kim tinh? Lại càng không phải nói là kim tinh tinh khiết không có tạp chất.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy vẻ mặt Ngô Chân và Ngô Minh cũng đầy hoảng sợ.
Lúc này, trên không trung lại có một đạo lưu quang màu vàng bay tới, dừng ở bên cạnh Quách Thiểu Hải, ánh mắt gắt gao nhìn thuyền rồng U Minh, thần sắc kích động.
Người này Miêu Nghị cũng biết, chính là vị Bạch Phát lão giả trong thương hội, chẳng qua không ngờ đối phương cũng là Kim Liên tu sĩ.
- Theo ta lên thuyền!
Quách Thiếu Hải kêu lên một tiếng.
Bạch Phát lão giả ôm quyền lĩnh mệnh, lưu ly bảo tháp trên không trung lóe lên tử quang màu vàng lập tức xoay tròn rơi xuống, trực tiếp thu nhập hai người vào bên trong bảo tháp.
Hai người vừa vào bên trong tháp, lưu ly bảo tháp di động trên không trung càng ngày càng nhanh, bỗng nhiên nghiêng mình, đầu nhọn hướng xuống, nhanh như tia chớp bắn về phía thuyền rồng U Minh đang từ từ đi về phía trước.
Tựa hồ chỉ trong phút chốc, đám người kéo thuyền phía dưới bỗng nhiên ngẩng đầu, một mảnh xích sắt dài hẹp như cầu vồng ngũ sắc bay ra, rất là xinh đẹp. Quang hoa mỹ lệ hiện lên màu lam, màu đỏ, màu xanh biếc, màu xanh lam, màu tím, màu đen, màu cam, quang hoa thất sắc cùng nhau ngất trời, khí thế quả thực là kinh thiên động địa, đánh về phía lưu ly bảo tháp đang bắn tới.
Chỉ trong khoảnh khắc, chính là trời sập đất sụt, mặt đất bị bẻ gãy bảy tám phần, nước biển phun ra như suối. Ngô Chân và Ngô Minh đang đứng từ xa quan sát, trực tiếp nhảy khỏi Long câu, hóa thành lưu quang cấp tốc chạy trốn, tình hình này ngay cả tư cách lại gần để xem cũng không có.
Miêu Nghị chỉ cảm giác mình giống như một con thuyền nhỏ quay cuồng trong cuồng phong, trong sự hoảng sợ liên tục lấy ra mấy bộ chiến giáp mặc lên người.
Lấy thuyền rồng U Minh làm trung tâm, cuồng cát dấy lên tạo thành sóng xung kích khổng lồ lay động bốn phương tám hướng, Miêu Nghị không nhìn thấy màn này, chỉ cảm thấy bốn phía khắp nơi là nước biển, liều mạng lặn xuống dưới đáy, tránh né cuồng bạo kinh thiên động địa phía trên.
Trong tiếng “ùng ùng”, ở dưới sự bao phủ của bảo quang màu tím mãnh liệt, lưu ly bảo tháp dùng phương thức xoay tròn tốc độ cao chống đỡ với công kích tới từ bốn phương tám hướng, làm như vậy có thể đánh tan lực công kích ở trình độ lớn nhất.
Quách Thiếu Hải sở dĩ mang theo bảo vật này mà đến, cũng bởi vì từng có kinh nghiệm ứng đối với thuyền rồng U Minh, biết người kéo thuyền mặc dù có thực lực cao cường, nhưng phương thức công kích lại mất sự linh hoạt.
Mặc dù như thế, bảo quang màu tím mãnh liệt bao phủ bảo tháp vẫn bị công kích thoáng qua làm cho bảo quang ảm đạm, “ầm” một tiếng kinh thiên động địa, lưu ly bảo tháp trong nháy mắt sụp đổ.
Trọng bảo như thế lại bị phá hủy trong nháy mắt, nhưng đồ vật này vốn được dùng để hy sinh, để tranh thủ thời gian trong nháy mắt.
Không ngoài dự liệu, quả nhiên thành công, hai bóng người trong bụi mù màu vàng bay tán loạn, an toàn rơi xuống dưới thuyền, hai người vừa lên thuyền, công kích bốn phía lập tức đều dừng lại.
Sóng lớn quay cuồng trên mặt biển mênh mông dần dần mất đi kịch liệt, thuyền rồng U Minh đã lơ lửng trên biển, quanh mình đã là biển rộng mênh mông vô bờ, biển rộng bao phủ dưới sa mạc rốt cục lại thấy ánh mặt trời!
- Ha ha...
Quách Thiếu Hải dang hai cánh tay, ngửa mặt lên trời cười lớn điên cuồng. Bên cạnh lão đầu tóc trắng cũng kích động không thôi nói:
- Thành công, thành công rồi, rốt cục lên thuyền rồi!
Ai ngờ một trận cuồng phong đánh tới, trong nháy mắt quét dọn kim phấn tràn ngập, làm cho tình cảnh trước mắt trở nên sáng rõ.
Cánh cửa của con thuyền xa hoa, lộng lẫy, phong cách cổ xưa; lặng lẽ không một tiếng động từ từ mở ra, ánh mắt của Quách Thiếu Hải và lão đầu tóc trắng đầu chăm chú nhìn vào bên trong cánh cửa, nhất thời không cười được nữa, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc.
Chỉ thấy phía sau cánh cửa mở rộng, là một tòa cung điện hết sức xa hoa, phía trên là một long sàng cao cao tại thượng. Một nam tử mặc trường bào màu trắng, vai khoác áo choàng lẳng lặng đứng chắp tay phía trước long sàng. Sau khi cửa cung mở ra, chậm rãi quay đầu liếc xéo hai người ngoài cửa.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...