- Ồ... Một tháng ba trăm, hai tháng sáu trăm, ba tháng... Đến một năm mỗi tháng không sai biệt lắm phải trả sáu mươi tới vạn viên Nguyện Lực châu...
Miêu Nghị đếm tới phía sau tính không nổi nữa, có thể nói là trợn mắt há hốc mồm.
- Phát hiện vấn đề sao?
Bì Quân Tử ai thán nói:
- Nếu ai có thể ở liên tục trong hai năm, mỗi tháng tiền phòng sẽ hơn hai mươi lăm tỉ hạ phẩm Nguyện Lực châu, đừng nói chúng ta, ngay cả lục thánh cũng ở không nổi! Chúng ta ở một năm rưỡi liền chịu không nổi, bị người ta khách khí mời ra khỏi khách sạn.
- Một năm rưỡi...
Miêu Nghị giật mình nói:
- Các ngươi ngu sao! Mắc như vậy các ngươi còn ở một năm rưỡi?
Đào Vĩnh Xuân nghĩ lại mà kinh nói:
- Người ta cũng không miễn cưỡng, ở mấy tháng người ta liền khách khí nói cho chúng ta biết, đề nghị chúng ta tạm thời ra ngoài một tháng, nói khách sạn bọn họ chỉ có tám mươi cái bàn, tám mươi căn phòng, số người của giới tu hành muốn đến đây tị nạn thật sự quá nhiều, nếu cứ chen chúc tới đây, việc buôn bán của bọn họ cũng không gặp khó khăn, cho nên mới ra hạ sách này. Cứ ở một tháng lại ra ngoài một tháng rồi trở về, bắt đầu tính toán lại từ đầu, như vậy có thể tiết kiệm không ít tiền, nếu như cứ ở liên tục cũng chỉ có thể tăng giá gấp đôi, nếu không phòng ở có nhiều hơn nữa cũng không chứa nổi khách tới, nói khách sạn Phong Vân là nơi buôn bán, chứ không phải nơi tị nạn đặc biệt.
-...
Miêu Nghị á khẩu không nói được gì, vậy mấy tên kia cứ khuyên mình nộp tiền phòng rồi tiếp tục ở rút cuộc là có ý đồ gì?
Bì Quân Tử lại than thở:
- Nhưng chúng ta nào dám rời đi, ở trong khách sạn cũng nghe được chút ít tin tức, chỉ cần người ở khách sạn mấy tháng đã sớm bị người ở ngoài xem là miếng thịt béo theo dõi, nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị cướp. Bị cướp là còn may, không mất mạng mới là vạn hạnh. Bọn họ mấy lần hảo tâm khuyên chúng ta rời đi, kết quả ngược lại là chúng ta van xin bọn họ cho chúng ta tiếp tục ở lại. Kết quả là như vậy. Chỉ trong thời gian ở lại một năm rưỡi, tiền phòng của chúng ta thật sự đóng không nổi, trên người chỉ còn lại một hai món pháp bảo, muốn dựa vào pháp bảo ra ngoài liều mạng một phen, kết quả mới vừa ra khỏi cửa liền bị người ta bu đến “như ong vỡ tổ” cướp đoạt, may là không giết chúng ta, chỉ cướp pháp bảo của chúng ta. Còn chỉ cho chúng ta con đường lăn lộn giang hồ ở Lưu Vân Sa, vì vậy chúng ta mới thành như bây giờ.
Miêu Nghị cũng không biết nên nói hai vị này như thế nào, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Sớm biết như vậy, ban đầu ở Tinh Túc hải ta cũng không chia những thứ đó cho các ngươi. Để bao nhiêu thứ tốt như vậy tiện nghi cho người khác, thật là tức chết!
Hai người nhất tề thở dài một tiếng, lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Khách sạn Phong Vân thật đúng là làm ăn độc môn trong giới tu hành, không biết một năm bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền?
Miêu Nghị không nhịn được mắng.
Bì Quân Tử lại thở dài nói:
- Ai nói không phải chứ. Sau khi chúng ta cướp đồ bị phát hiện không còn chỗ nào có thể trốn. Chúng ta mang theo đồ ăn trộm và tiền bạc lẩn trốn, gặp gỡ phiền toái, nhưng trong giới tu hành có bao nhiêu người chọc vào phiền toái có thể chạy trốn, vì bảo vệ tính mạng cũng trốn vào khách sạn, cuối cùng toàn bộ số tiền vất vả kiếm được đều chui vào trong túi khách sạn Phong Vân. Ngươi đừng thấy khách sạn đó giống như không có khách, nhưng trên thực tế người dám ở trong đó đều là người có tiền. Nơi đấy không phải là chỗ ở của người nghèo, mặc dù nó chỉ là một khách sạn nhỏ. Hai người chúng ta ở hơn một năm, tận mắt nhìn thấy không ít người vì xài hết tiền của bị mời ra khỏi khách sạn. Dĩ nhiên, hai người chúng ta cũng là một trong số đó, ài!
Miêu Nghị sợ hãi than nói:
- Cái đó và chuyện thừa nước đục thả câu có gì khác nhau? Chỉ có điều người ta là cứng rắn, còn bọn họ là mềm dẻo... Thật là độc ác, còn là người ta chủ động van xin đưa tiền cho bọn họ!
Đào Vĩnh Xuân cười khổ nói:
- Không có cách nào, người khác muốn kiếm tiền cũng không có bối cảnh, cho dù là lục thánh cũng không làm được mối làm ăn này, cả giới tu hành chỉ có lão bản nương của khách sạn Phong Vân có điều kiện này, những người khác muốn học cũng không học được. Nói đến đây, Miêu Nghị vẫn tò mò lai lịch lão bản nương, không khỏi hỏi:
- Tại sao?
Đào Vĩnh Xuân hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết sao? Lão bản nương tên là Vân Tri Thu, họ Vân!
Miêu Nghị trả lời:
- Cái này ta biết, họ Vân thì thế nào? Các ngươi nói ngay cả lục thánh cũng không làm được mối làm ăn này, cho dù nàng và Ma Thánh Vân Ngạo Thiên có quan hệ thì thế nào?
Bì Quân Tử cười nói:
- Ngươi nói đúng, Vân Tri Thu đúng là có quan hệ với Ma Thánh Vân Ngạo Thiên, nàng là con gái con trai lớn của Ma Thánh, cũng chính là cháu gái của Ma Thánh Vân Ngạo Thiên, hơn nữa còn là nữ trưởng tôn của Vân Ngạo Thiên, trong rất nhiều con cháu của Ma Thánh, nàng là người lớn nhất, ban đầu cũng là người được Vân Ngạo Thiên yêu thích nhất!
- Cái này...
Miêu Nghị ngẩn ngơ, bối cảnh này đúng là đủ cường hãn, bất giác hắn chần chờ nói:
- Ta sắp bị các ngươi làm cho hồ đồ rồi, Lục thánh cũng không làm được mối làm ăn này, là cháu gái của Vân Ngạo Thiên thì thế nào? Đợi đã, chẳng lẽ có quan hệ với lão bản?
Bì Quân Tử ừ nói:
- Ngươi đoán đúng rồi, ngươi có biết lão bản kia họ gì không, họ Phong, tên Huyền, Phong Huyền, chính là trưởng tôn của Đạo Thánh Phong Bắc Trần. Người không biết chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ ra, Ma Thánh và Đạo Thánh luôn luôn đối địch, lại có nữ trưởng tôn và trưởng tôn thành vợ chồng.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Đúng vậy, hai người này làm sao lại trở thành phu thê? Bì Quân Tử hắc hắc nói:
- Chúng ta cũng là nghe nói sau khi tới đây, Phong Huyền năm đó là một quân tử ngọc thụ lâm phong, ôn nhã như ngọc, tướng mạo bất phàm, tung hoành ngang dọc, rất giỏi kết giao bằng hữu, hơn nữa nhân duyên vô cùng tốt, Nam Cực lão tổ, Bắc Cực lão tổ, thậm chí có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ và yêu đạo cự phách đều là bằng hữu của hắn, đặc biệt là ngũ đế xưng bá Lưu Vân Sa hải, còn là huynh đệ kết nghĩa của hắn...
- Đợi một chút!
Miêu Nghị ngắt lời nói:
- Xưng bá Lưu Vân Sa hải không phải là song hùng sao? Từ lúc nào lại chạy ra ngũ đế?
Đào Vĩnh Xuân bồi thêm một câu:
- Vốn là ngũ đế, sau này bị ma thánh Vân Ngạo Thiên dưới cơn nóng giận làm thịt ba người, song hùng hiện nay thiếu chút nữa cũng đã chết trên tay Vân Ngạo Thiên!
Bì Quân Tử tiếp tục nói:
- Lúc đó Phong Huyền thật sự là một nhân vật, bằng hữu khắp thiên hạ, tư chất tu hành lại cực cao, có thể nói là niềm tự hào của Đạo Thánh Phong Bắc Trần, người ta nói Phong Bắc Trần có con cháu như thế còn đòi hỏi gì nữa. Vấn đề nằm ở chỗ trước năm vạn năm, lúc ấy “thuyền rồng U Minh” đột nhiên hiện thân ở Lưu Vân Sa hải, Lục thánh suất lĩnh bộ hạ dưới trướng nghe đồn mà tới. Sau một cuộc ác chiến không thu hoạch được gì, lúc này Phong Huyền và Vân Tri Thu vừa gặp đã mến thương, thật sự có thể nói là là trai tài gái sắc, nhưng bối cảnh của hai người quả thật phiền toái. Bởi vì cha mẹ của Vân Tri Thu, cũng chính là con trai lớn và con dâu trưởng của Vân Ngạo Thiên năm xưa khi lục thánh tranh bá đã bị chết trên tay Phong Bắc Trần. Vân Ngạo Thiên vì báo thù lại giết con trai lớn và con dâu trưởng của Phong Bắc Trần, có thể nói có thù tất báo, ăn miếng trả miếng, cho nên chuyện này đừng nói Vân Ngạo Thiên không đáp ứng, ngay cả Phong Bắc Trần đầu tiên cũng không đồng ý. Nhưng Phong Bắc Trần thật sự rất yêu thương trưởng tôn này, sau khi thấy khuyên nhủ không có tác dụng, gật đầu nhận Vân Tri Thu làm cháu dâu, còn phái người đưa sính lễ đến Đại Ma Thiên, kết quả chọc Vân Ngạo Thiên nổi giận, Vân Ngạo Thiên coi đó là nhục nhã, trách cứ Vân Tri Thu dám nói chuyện yêu đương với cừu nhân giết cha, quả thực là buồn cười, nói trừ phi mình chết, nếu không tuyệt đối không thể có thể kết thân với cừu nhân giết nhi tử của mình.
Miêu Nghị chậc chậc nói:
- Lão bản nương này thật đúng là nhìn không ra, sau đó hai người làm sao ở cùng với nhau?
Đào Vĩnh Xuân nén cười nói:
- Hai vị này sau đó quyết định rời xa thị phi, muốn vứt bỏ bối cảnh của song phương, vứt bỏ ân ân oán oán để ở bên nhau, muốn dựa vào hai tay của mình để sinh sống, chứ không dựa vào nhị thánh. Vừa vặn ngũ đế Lưu Vân Sa hải là huynh đệ kết nghĩa của Phong Huyền, cộng thêm nơi này lại là giải đất không có ai quản lí, đối với phạm vi thế lực của lục thánh là một chỗ tốt để đặt chân. Vì vậy Phong Huyền đã lén báo cho năm vị huynh đệ kết nghĩa, ngũ đế lập tức hỗ trợ xây một khách sạn ở nơi này, lấy tên của hai người làm tên khách sạn, toan tính để quần anh tụ hội, đây cũng là lý do của “khách sạn Phong Vân”. Cuối cùng hai người cùng lén chạy ra ngoài, chuẩn bị thành thân sống ở đây, ngũ đế cũng vì bọn họ mà tổ chức một buổi tiệc vô cùng long trọng, nghe nói hôm đó cả khách sạn Phong Vân khoác lụa hồng dán giấy đỏ, chờ tân lang tân lương đem gạo nấu thành cơm. Đợi đến khi hai người vừa đến, một đám người không nói nhiều liền bao vây xung quanh, trực tiếp thay y phục cho hai người, nghe nói khi bọn họ đang lạy thiên địa, giữa trời quang đột nhiên gầm lên một tiếng sét đánh, trên bầu trời ma vân cuồn cuộn, Ma Thánh Vân Ngạo Thiên tự mình đuổi tới, lúc này chuyện đã náo lớn rồi!
Lại có chuyện như vậy sao! Miêu Nghị càng nghe càng cảm thấy hưng phấn:
- Tiếp theo như thế nào?
Bì Quân Tử nói tiếp:
- Ma Thánh Vân Ngạo Thiên là cao thủ số một trong giới tu hành, trừ ngũ thánh còn lại, thử hỏi ai có thể ngăn chặn hắn, cộng thêm Vân Ngạo Thiên thịnh nộ mà đến, chuyện vui lập tức biến thành tang sự, nghe nói ở hiện trường đã chết không ít người, Phong Huyền mặc y phục tân lang bị Vân Ngạo Thiên đánh cho trọng thương tại chỗ, ngũ đế cũng bị trọng thương. Nếu không phải Vân Tri Thu liều mạng ngăn cản, lấy tính mạng của mình ra uy hiếp, chỉ sợ Phong Huyền đã sớm bị giết chết rồi. Lúc ấy Vân Ngạo Thiên cũng không có cách nào làm gì Vân Tri Thu, không muốn ép nữ nhân này đến đường chết, cuối cùng Vân Ngạo Thiên không giết Phong Huyền, nhưng Vân Ngạo Thiên vẫn nói câu nói kia, nói dù trời có sập cũng không thể kết thân với cừu nhân giết con mình, nói Vân Tri Thu khiến cho hắn quá thất vọng, còn nói không nhận rồi đứa cháu gái này nữa, trực tiếp bắt Phong Huyền đi, nhốt ở Đại Ma Thiên, đến bây giờ còn chưa thả ra.
Miêu Nghị hiếu kỳ nói:
- Vân Ngạo Thiên bắt nhi tử của Phong Bắc Trần, Phong Bắc Trần há có thể không làm gì?
- Dĩ nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn, chẳng những Phong Bắc Trần tự mình chạy tới Đại Ma Thiên cứu người, ngay cả ngũ đế cũng triệu tập không ít bạn tốt của Phong Huyền cùng nhau đi cứu, muốn lấy thế đè người, kết quả nhiều người như vậy ép tới cửa, chẳng những không làm cho Vân Ngạo Thiên khuất phục, ngược lại làm cho Vân Ngạo Thiên nổi điên lên, có thể nói là đại khai sát giới, Đạo Thánh Phong Bắc Trần bị hắn đánh cho trọng thương, ngũ đế bị hắn giết chết ba, biến thành song hùng như hôm nay, những người khác lại càng không biết bị Vân Ngạo Thiên giết bao nhiêu, nếu không phải tứ thánh còn lại muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, làm cho Vân Ngạo Thiên phải thu tay lại, chỉ sợ song hùng của Lưu Vân Sa cũng chết sạch rồi.
Bì Quân Tử hắc hắc nói.
Miêu Nghị nghe đến đây, thổn thức không dứt.
Đào Vĩnh Xuân kiểm lại nói:
- Vân Ngạo Thiên tuy nói không nhận đứa cháu gái này, nhưng Vân Tri Thu dù sao cũng là cháu gái của Vân Ngạo Thiên, lại là cháu dâu mà Đạo Thánh Phong Bắc Trần tự mình gật đầu thừa nhận, song hùng Lưu Vân Sa hải lại gọi nàng một tiếng đệ muội, cộng thêm một số bằng hữu của Phong Huyền trước kia niệm tình cũ giúp đỡ. Có bối cảnh của Ma Thánh, lại có bối cảnh của Đạo Thánh, còn có địa đầu xà của Lưu Vân Sa hải ủng hộ, cộng thêm những lão gia khác nể tình, cho dù là tứ thánh còn lại cũng phải suy nghĩ một chút, đây cũng là nguyên nhân người khác không làm được chỉ có “khách sạn Phong Vân” mới có thể làm vụ làm ăn độc môn này.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...