Khẩu khí thật lớn, ngươi nói điện chủ là làm điện chủ liền à? Miêu Nghị thầm nhũ trong lòng, tự bản thân mình với tu vi này làm điện chủ không phải là chuyện miễn cưỡng hay không miễn cưỡng, mà là không thể nào, thật sự nếu để cho hắn làm điện chủ, ngược lại sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thử nghĩ, vào lúc tuế chước các điện chủ khác đều bay đi Thủy Hành cung, còn tự bản thân mình thì lại cưỡi con long câu mà chạy, chờ cho mình chạy tới Thủy Hành cung, được rồi, một đám điện chủ đã hộ tống cung chủ đến Đô thành, sau đó bản thân mình tiếp tục cưỡi long câu đuổi theo chạy về hướng Đô thành?
Còn vị trí điện chủ trốn không thoát khỏi tay ta sao? Điều này thuần túy là lừa phỉnh dối gạt người. Điện chủ là không có khả năng, không có tiền lệ nào của 1 kẻ có tu vi như hắn làm điện chủ, mấu chốt là không có cách nào phục chúng, trọng thưởng thật ra thì có thể có.
- Quách tiền bối, thương hội có long câu hay không tống tặng ta một con?
Trước khi đi, Miêu Nghị nói:
- Tọa kỵ của ta khi giao thủ cùng 'Nhất Oa Phong' đã bị giết rồi.
- Ngươi ra ngoài tìm người bên ngoài mà đòi, nói là ta nói, chỉ cần lần này làm xong nhiệm vụ, thưởng cho ngươi một con phi hành tọa kỵ.
Lại một hứa hẹn theo kiểu buôn nước bọt suông, lời nói không mất tiền cứ mặc sức mà tuôn ra, khi dễ ta là tên ngốc hay sao? Miêu Nghị lại lẩm bẩm một câu trong lòng, ứng tiếng cáo từ.
Ngay khi Miêu Nghị đi ra khỏi cửa, bên trong lại có thêm một người, ảnh của lão Bạch phong hoa tuyệt đại đó đột nhiên hiện thân ở bên trong phòng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn về phía Quách Thiếu Hải đứng chấp tay ở phía trước cửa sổ.
Quách Thiếu Hải chấp tay ở phía trước cửa sổ bỗng nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt phượng lạnh lẽo như điện, cái nhìn này lập tức tuyên tiết hết khí thế cố ý ẩn tàng, chấn động tâm thần người, trong nháy mắt nhìn chằm chằm về vị trí lão Bạch vừa rồi đứng.
Hắn dường như đã nhận ra một cái gì đó, nhưng mà không nhìn thấy cái gì, lão Bạch hơi hiện thân ra giờ đã lặng lẽ biến mất.
Quách Thiếu Hải từ từ ép bộ xoay người, cảnh giác nhìn bốn phía một vòng. Đích xác không có bất cứ dị thường nào, nhíu mày một cái, dường như cũng có chút ít nghi hoặc...
Miêu Nghị tìm thấy lão đầu râu bạc ở một góc khi thang lầu, là kẻ đưa mình lên đây lúc nãy, lúc đi theo xuống dưới, nói:
- Ta thiếu một con tọa kỵ, vị bên trong kia bảo ngươi tống tặng ta một con.
- Được!
Lão đầu râu bạc đáp ứng.
Đáp ứng thật sảng khoái, cũng không hỏi một chút là thiệt hay là giả! Miêu Nghị theo kiểu nói giỡn chơi làm tới một câu:
- Ta còn thiếu một món tam phẩm pháp bảo kha khá một chút!
- Được!
Lão đầu râu bạc lại gật đầu đáp ứng.
"..."
Miêu Nghị ngạc nhiên, thiệt hay giả, không xác nhận cùng vị kia một chút mà cứ thế cho ta liền?
Xuống dưới lầu, Lão đầu trước hết phân phó cái vị quỹ viên trước đó đi chuẩn bị một con tọa kỵ, ngay sau đó lại thỉnh Miêu Nghị chờ một chút.
Miêu Nghị nhìn một chút không gian trống rỗng chung quanh, sờ cằm hồ nghi. Lão già này sẽ bộ muốn đưa cho ta một món tam phẩm pháp bảo thật chứ?
Không để cho hắn đợi lâu, chỉ chốc lát sau lão đầu thật sự đến, trong tay còn xách một cây Cửu Nhĩ Hàng Ma xử đen xì xì, đưa tới trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị ngơ ngơ nhận vào tay, hơi thi pháp một chút, toàn bộ cây Hàng Ma xử lập tức hiện lên bảo quang màu đỏ mơ hồ, lúc này hắn có chút trợn tròn mắt, thật sự là tống tặng cho bản thân mình một món tam phẩm pháp bảo?
Lão đầu đã đưa tay mời thỉnh:
- Long câu ở bên ngoài chờ sẵn, tự lĩnh là được.
- À!
Miêu Nghị xoay người đến ngoài sân, vị quỹ viên trước đó đã kéo một con long câu đến cho hắn.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn một chút vào trong phòng, lại chấn động Hàng Ma xử trên tay, phía trên có chín cái vòng như lỗ tay tai kêu lốp rốp, rồi nhìn lại chung quanh thêm một chút. Tài không lộ ra ngoài, nhanh chóng thu vào.
Lập tức xoay người phóng lên trên long câu. Ở trong sân giao lưu cùng long câu một hồi, sau khi tuần phục nó xong, lập tức cưỡi xông ra cửa viện, ngoắc nói với Thợ mộc ngồi chờ ở phía ngoài:
- Đi!
Thợ mộc đứng dậy đi theo một bên, chưa đi bao xa, hắn nhìn một chút Miêu Nghị cưỡi ở trên long câu có chút ngu ngu:
- Ngươi ngồi cao như vậy muốn tỏ rõ ta là người hầu của ngươi sao?
"Ách..."
Miêu Nghị tỉnh hồn lại, nhanh chóng nhảy xuống, ha ha khoát tay nói:
- Không có ý đó, vừa rồi có chút thất thần không chú ý.
Thợ mộc nhìn chung quanh, chậm chạp như không thèm để ý, nhắc nhở:
- Tiểu tử, nơi này không phải địa phương khác, là Lưu Vân Sa hải, ra khách điếm tốt nhất là tập trung tinh thần phòng bị, nếu không lỡ lơi lỏng mất thần rồi mà bỏ mệnh như chơi!
- Ừ ừ ừ, ngươi nhắc nhở rất đúng.
Miêu Nghị ngoài miệng thì đáp ứng, thần tình trên mặt vẫn còn đầy vẻ lâng lâng vậy.
- Ăn cứt ong mật rồi hay sao? Một mình cười ngây ra đó làm cái gì?
- A! Không có, ta bộ cười ngu lắm sao?
- Ngớ ngẩn!
- Ta cũng không ăn không phải trả tiền, cũng không chiếm tiện nghi của khách điếm, tiền không trả thiếu một xu nào, món nợ các ngươi đánh ta ta còn không tính sổ với các ngươi.
- Không đánh chết ngươi là tốt lắm rồi, chiếm tiện nghi của Lão Bản Nương chính là chiếm tiện nghi của khách điếm.
- Các ngươi có thể đừng cứ nói mãi cái chuyện này hay không? Đây là ở bên ngoài! Thanh danh của ta không quan trọng, làm hỏng danh tiết của Lão Bản Nương phải chăng là tội lỗi lắm hay sao?
Hai người một đường nhằn nhì cãi cọ trở về đến khách sạn, vừa vặn gặp thợ đá đi vòng vòng ở trong sân, Miêu Nghị trực tiếp đưa tọa kỵ cột vào chuồng ngựa, hò hét:
- Thợ đá, chiếu cô tọa kỵ của ta cho tốt nha.
Thợ đá liếc mắt, cũng không nói gì, hắn và Thợ mộc vốn là ngươi kiêm chức mã phu coi ngựa cho khách điếm mà.
- Tiểu tử ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?" Thợ đá quay đầu lại gọi, trên tay cầm bức tượng đá mới vừa điêu khắc ra, muốn kéo Miêu Nghị lại ngắm nghía một chút, ai ngờ Miêu Nghị vứt bỏ tọa kỵ liền chạy luôn, giống như bị uống thuốc xổ được Tào Tháo mời đi họp vậy.
- Thợ đá!
Thợ mộc gọi hắn một tiếng, hai người chạm mặt lại ghìm đầu xì xào bàn tán.
- Ngưu Nhị!
Trong nội đường, nho sinh phía sau quầy vừa nhìn thấy Miêu Nghị trở về liền chào một tiếng.
Ai ngờ Miêu Nghị phất tay áo, xem như lên tiếng chào, chạy thật nhanh.
Vừa về đến phòng, Miêu Nghị lập tức đóng cửa sổ lại, thậm chí còn móc ra một cây chủy thủ, cài then cửa chặt lại.
Nghiêng tai lắng nghe một chút, xác nhận phía ngoài đích xác không động tĩnh, hắn mới rút cây Cửu Nhĩ Hàng Ma xử ra, trực tiếp rót vào pháp nguyên muốn để cho pháp bảo nhận chủ, rồi sau đó lập tức rót pháp lực vào tử tế dò xét sự ảo diệu bên trong.
Làm cho đến khi trong lòng hiểu rõ rồi, một cánh tay cầm cây chỉa này đẩy ra, thi pháp vận chuyển.
Chỉ thấy trên Hàng Ma xử lập tức thoáng hiện bảo quang màu đỏ, chín con vòng như lổ tai treo ở phía trên bắt đầu từ từ bay lên xoay tròn, càng chuyển càng nhanh.
Đinh đinh đinh...
Chín tiếng gầm rõ ràng, chín vòng tai đột nhiên bay ra, thoát khỏi Hàng Ma xử, từng cái đột nhiên lớn lên gấp mười lần có thừa, biến thành chín cái vòng Kim Cương thoáng hiện bảo quang màu đỏ, quay vòng vòng chung quanh thân Miêu Nghị.
Chỉ thấy Miêu Nghị giống như cao tăng đắc đạo vậy, cầm Hàng Ma xử trong tay, quanh thân pháp hoàn bay múa, khí thế phi phàm, chỉ có điều sắc mặt cố nhịn hơi có chút trắng bạch.
Đinh đinh đinh...
Lại chín tiếng gầm rõ ràng, chín cái vòng tai đột nhiên rút nhỏ trở về nguyên hình, lắc mạnh lần nữa treo trở về trên Hàng Ma xử.
Miêu Nghị giống như mệt lả vậy, ngã ầm xuống giường, sắc mặt trắng bạch ôm Hàng Ma xử không buông, thần tình tỏ ra cực kỳ yếu ớt, nhưng lại vẫn há miệng phô răng trắng cười ngây ngô.
Ối chà chà! Chẳng những là tam phẩm pháp bảo, hơn nữa còn là tam phẩm Pháp bảo đỉnh cấp có thể biến hóa, bên trong không biết sử dụng bao nhiêu viên tam phẩm yêu đan, dù sao thì dựa vào tu vi Thanh Liên ngũ phẩm của hắn không ngờ lại không có cách nào điều khiển pháp bảo này, đừng nói chi là bản thân Hàng Ma xử, ngay cả chín cái vòng tai đó đều không thể thi triển biến hóa đến cực hạn. Chưa nói động thủ giao phong rồi cùng địch, căn bản là tu vi của hắn không thể khống chế pháp bảo.
Nhưng điều này có quan hệ gì? Không dùng được không có sao, trước giữ lại để dành. Quan trọng là... Món pháp bảo này rất có giá trị, giá trị mới là trọng yếu nhất, hơi thử một lần thì đã biết rồi, chỉ vẻn vẹn một cây Hàng Ma xử này giá trị đã vượt qua những thứ hắn đã lường gạt lấy về từ Tinh Túc Hải Kham Loạn hội.
Con mẹ nó! Có cần khoa trương như vậy hay không? Lão tử chẳng qua là nói giỡn chơi một câu, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi lại một tiếng, trực tiếp tống tặng lão tử một món tam phẩm pháp bảo thật, còn là đỉnh cấp tam phẩm pháp bảo con bà nó nữa. Cái này là quá hào phóng rồi, so sánh với Đào lão thái bà chỉ cấp cho năm nghìn vạn kim tinh thì hào phóng hơn quá nhiều. Quả thực hào phóng đến mức làm cho người khác giận sôi người!
Hắn không sợ người ta quay đầu lại truy cứu trách nhiệm của hắn, hắn đâu có lên tiếng yêu cầu, hắn chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, người ta liền chủ động cấp cho rồi. Nếu như buộc phải thu hồi đi, vậy thì đi thu lại cho rồi. Nhưng lỡi khi người ta là thật sự cho mình không thu trở về thì sao? Nói không chừng đây chính là phần thưởng cho bản thân mình thi hành nhiệm vụ.
Nghĩ vậy hắn có chút hối hận rồi. Vì sao không chịu yêu cầu một số món tiêu hao phẩm khác? Những thứ gì dùng rồi, thì cũng không có biện pháp nào bảo mình phun ra trả lại được.
Nhưng mà thứ đến trên tay mình, muốn nhẹ nhàng dễ dàng thu hồi trở lại đâu có dễ dàng chứ. Nơi này chính là Lưu Vân Sa hải, bị người khác cướp đoạt đi cũng là chuyện rất bình thường...
- Nếu như lúc đó nói thiếu món tứ phẩm pháp bảo, không biết có cấp cấp cho hay không...
Miêu Nghị ôm pháp bảo lầm bầm lầu bầu một tiếng, lại vui đến mức ngốc luôn. Phát tài rồi, lần sau nghĩ cho kỹ coi muốn cái gì rồi lần nữa thử một chút xem sao.
Phía ngoài mơ hồ có tiếng bước chân, Miêu Nghị cả kinh, có chút đắc ý vênh váo không chịu đề phòng rồi, nhanh chóng thu Cửu Nhĩ Hàng Ma xử vào, Nguyện Lực châu ném vào miệng, ngồi xếp bằng tĩnh tọa khôi phục...
Sáng sớm hôm sao, hiếm lắm mới thấy Miêu Nghị xuất hiện ở tiền đường ăn điểm tâm, từ từ mà ăn.
Lão Bản Nương với phong vận thiên thành đi vào nội đường từ sau viện, sau khi nhìn thấy Miêu Nghị, mỉm cười sáng rỡ, đi tới bên cạnh bàn Miêu Nghị dùng cơm, theo thói quen đưa tay lau mặt bàn một chút, tra xét xem có sạch sẽ hay không sạch sẽ. Nàng không vội vã ra ngoài tuần tra, hai tay vuốt váy sau mông, ngồi ở một bên, lười biếng nghiêng người ngoặc cổ ở một bên, bắt chéo chân chữ ngũ, mập mờ lộ ra cái bắp chân trắng trẻo nõn nà dưới cái quần lụa xanh mỏng xếp lý treo từng viên một kim châu, giầy hoa thêu vân văn mang trên chân trần hơi đung đưa, trong lúc không để ý tư thái làm xốn xang lòng người, đây mới gọi là phong tình vạn chủng.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn một cái, cười nói:
- Chào buổi sáng Lão Bản Nương!
Lão Bản Nương dùng cánh tay chống đầu, con mắt sáng miệng tươi cười nói:
-Sao không thấy ngươi tìm đến ta uống rượu?
- Không to gan như vậy, lần trước uống chầu rượu cùng với ngươi, kết quả quay đầu lại đã bị ba cái tên khốn kiếp đánh cho một trận, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi, nào còn dám đi tìm ngươi uống rượu nữa, bộ chán sống hay sao chứ.
Miêu Nghị xùy một tiếng, châm chọc nói:
- Nghe nói Phong Vân Khách Sạn an toàn, ta thấy còn nguy hiểm hơn, động một chút là bị tu sĩ tử liên cảnh giới đánh, có muốn chạy cũng không có biện pháp nào chạy.
Lão Bản Nương sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía nho sinh phía sau quầy. Tên này liền vội vàng khoát tay nói:
- Không phải ta làm, là ba người bọn đầu bếp hắn ra tay, ta sau đó còn mắng bọn chúng.
Lão Bản Nương quay đầu lại cười nói:
- Ta thấy ngươi và bọn họ quan hệ rất thận cận, chắc là bọn họ đang đùa với ngươi.
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Đánh người mà gọi là giỡn chơi? Hay là ngươi để cho ta đánh một trận, ta cũng nói là đùa giỡn một chút với ngươi?
Lão Bản Nương nghịch ngợm trừng mắt nhìn, ừ một tiếng:
- Ta không có ý kiến, cứ ngồi ở đây bất động, mặc tình động thủ là được rồi.
Miêu Nghị liếc mắt, cho dù ngươi nguyện ý, cũng phải xem coi ta có dám động thủ hay không a!
Đúng lúc này, phía ngoài vang lên một trận tiếng chân ầm ầm đến gần, Miêu Nghị nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng chân dừng ở phía ngoài không động tĩnh, hắn liền buông đũa, đứng dậy cười nói:
- Ăn no rồi, Lão Bản Nương, ngươi bận rộn, không quấy rầy!
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...