Ngưu Nhị? Miêu Nghị xem như hiểu rõ rồi, đám người này đã sớm nhận ra mình, mơ hồ có chút hiểu rõ thịt kho tàu giò tối hôm qua cùng với tô mì sang này rốt cuộc là chuyện vì sao, cái đám cháu ngoại ranh này đang cố ý chơi lão tử a! Lập tức hắn làm ra vẻ khinh thường nói:
- Cô nam quả nữ ở chung một phòng, ngươi nói có thể xảy ra chuyện gì?
Ba người lúc này mở to hai mắt nhìn, cùng lên tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị buông chân đang xếp bằng xuống, một vẻ đang nhớ lại và hưởng thụ vô cùng vậy, chậc chậc thành tiếng nói:
- Vóc người của Lão Bản Nương quả thật không còn gì có thể nói, thật mạnh!
Đây rõ ràng là đánh lừa người khác để họ nghĩ hắn vừa rồi không làm chuyện gì tốt với Lão Bản Nương. Con ngươi của ba người thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Thợ mộc hồ nghi hỏi:
- Không thể nào đâu?
Miêu Nghị xua hai tay:
- Sao lại không có khả năng? Không tin các ngươi đi hỏi Lão Bản Nương đi.
Gương mặt ba người chấn kinh, đều lộ vẻ khó tin nhìn Miêu Nghị, dường như rất khó tin nổi chuyện Miêu Nghị vừa thấy mặt đã có thể “khuất phục” Lão Bản Nương.
Đầu bếp đột nhiên đảo con ngươi một vòng, bộp tay một cái vào trên ót Miêu Nghị, thiếu chút nữa đánh Miêu Nghị rớt xuống dưới gầm giường.
Miêu Nghị tức giận nói:
- Ngươi làm cái gì?
Đầu bếp đứng dậy chỉ vào hắn, nói với hai người khác:
- Đừng nghe hắn nói càn, chúng ta thiếu chút nữa bị hắn lừa rồi. Tiểu tử này đang gài bẫy chúng ta, chúng ta nếu thật sự nghe lời của hắn chạy tới thử dò xét Lão Bản Nương, các ngươi nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào?
Bị nhìn phá rồi! Miêu Nghị muốn báo phục một chút nên làm như vẻ không có chuyện gì xảy ra nói:
- Ta chỉ là nói dựa vào sự thật mà thôi, các ngươi nếu tự mình suy nghĩ méo mó, sao có thể trách ta?
Thợ mộc cùng Thợ đá lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, Thợ mộc chỉ vào Miêu Nghị nói:
- Năm đó ở Diệu Pháp Tự, ta xem tiểu tử ngươi thật không tệ, sao một bụng toàn ý nghĩ xấu không vậy?
Thợ đá cũng nhìn trên nhìn dưới nhận xét lại hắn:
- Tiểu tử ngươi lúc trước có khi nào là cố ý chiếm tiện nghi của Lão Bản Nương không?
Miêu Nghị giật mình nói:
- Cái này mà cũng bị các ngươi nhìn ra rồi, ta vừa rồi đã thẳng thắn nói cùng Lão Bản Nương rồi, Lão Bản Nương nói không sao, còn muốn sau này cùng nàng ta uống rượu nhiều một chút. Ta đang suy nghĩ hay là Lão Bản Nương có ý gì đây. Các ngươi rất hiểu Lão Bản Nương, giúp ta nghĩ coi là có ý tứ gì?
Phanh! Đầu bếp đột nhiên một đá Miêu Nghị ngã lộn trên giường. Hai người khác cũng cùng nhảy đến trên giường, túm lấy Miêu Nghị cho một trận quyền đấm cước đá.
Cái giường gỗ ván mỏng này làm gì chịu đựng bốn tên đại nam nhân giày vò, ầm một cái đổ sụp.
Tu vi của ba người này quá cao rồi. Miêu Nghị bị bọn họ đánh không có sức đánh trả, ôm đầu núp ở góc tường quát:
- Nếu không chịu dừng tay đừng trách ta không khách khí!
Nếu không cảm thấy ba người không có ý hạ tử thủ, cũng không dám làm lớn chuyện ở chỗ này, hắn có thể dùng một mồi lửa đốt sạch nơi này rồi.
- Ý tứ gì? Ngươi nói ý tứ gì?
- Ý tứ muốn bị đánh.
- Tiểu tử này quá xấu xa, Lão Bản Nương thua thiệt lớn rồi.
Sau khi đánh xong ba người đều buông một câu rồi quay đầu mà đi.
Miêu Nghị ôm đầu núp ở góc tường từ từ đứng lên, có thể nói là từ đầu đến chân chỗ nào cũng có dấu chân. Hắn sờ sờ mông, đau đến nhăn mặt hít hà, cái mông là chỗ trúng chiêu nhiều nhất.
Miêu Nghị lúc này định chạy đi tìm Lão Bản Nương cáo trạng, nhưng mà đi tới cửa lại quay trở lại, là mình lừa gạt người ta mà không gài thành, cái cáo trạng này bẩm báo lên Lão Bản Nương, nếu không khéo lại là tự bản thân mình đi rước lấy xui xẻo.
Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà không nói ra lời thôi. Vào phòng lấy ván giường bị vỡ tan tành đó ném ào ào hết xuống lầu dưới!
Về phòng đóng cửa lại, không giường, thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, ai bảo thực lực của mình không bằng người ta. Hắn chuẩn bị tạm thời nhịn nhục, ném một vốc Nguyện Lực châu vào miệng, nỗ lực tu luyện, để chờ ngày sau có thể báo cái thù quyền đấm cước đá này.
Ai ngờ đến tối, then cài cửa lại lạch cạch nhảy ra, nho sinh lại chắp tay đi vào, đứng ở trước mặt Miêu Nghị đang trừng mắt nhìn mình, cười híp mắt nói:
- Ngưu Nhị, nghe nói ba người bọn Đầu bếp đánh ngươi? Đám người này cũng thật là, để lát nữa ta xuống mắng bọn chúng giúp ngươi...
Lải nha lải nhải một đống lớn.
Những ngày kế tiếp, Miêu Nghị xem như phát hiện ra rồi, Phong Vân Khách Sạn này đối với mình mà nói thì căn bản không có một chút an toàn nào. Cái chốt cài cửa phòng coi như chỉ để cho có, bốn tên gia hỏa kia muốn vào khi nào thì vào, không bao giờ thèm gõ cửa.
Thợ mộc sau đó khiêng một khúc gỗ lớn đến, thả uỳnh một cái giữa phòng của hắn, đục leng keng làm cho hắn cái giường mới bền chắc.
Thợ đá không có chuyện gì làm thì ôm khối đá đến ở trước mặt hắn cũng đục đẻo leng keng, nói là điêu khắc.
Đầu bếp không chuyện gì làm thì đích thân làm hai món nhấm tìm hắn uống rượu.
Ba tên này làm như chưa từng bao giờ đánh hắn vậy. Còn nho sinh nữa, canh giữ ở trước quầy vốn là không có thời gian rảnh nhất, thế mà cũng ráng ép ra thời gian tìm tới hắn chơi cờ. Miêu Nghị không biết đánh, cứng rắn dạy cho hắn đến biết mới thôi.
Cái này là chuyện quái gì thế này? Miêu Nghị suy nghĩ còn nửa năm nữa bản thân mình có thể đột phá đến Thanh Liên lục phẩm, muốn tranh thủ thời gian tu luyện, nhưng mà bị mấy tên này thay phiên làm loạn, đâu còn có thể an tâm tu luyện.
Thật sự là đánh không thắng người ta, con bà nó bốn cái tên Tử liên nhất phẩm, đánh làm sao đây chứ? Lại không thể tránh được ra ngoài, nếu có thể tránh ra khỏi Phong Vân Khách Sạn, hắn khẳng định đã trốn rồi. Chỉ mong tin tức từ Thủy Hành cung đến sớm một chút, nếu để cho hắn trở về, vậy thì nhanh chóng lên đường ngay!
Hắn coi như là đã hiểu rõ rồi, cái gì mà làm Thợ mộc, làm Thợ đá, xào rau uống rượu cùng chơi cờ đều là mượn cớ, bốn người bình thường không tìm được đối tượng thích hợp, cho nên mới tới tìm hắn là cái người mới mẻ này để tán gẫu. Người cảm thấy tịch mịch nhàm chán không chỉ có một Lão Bản Nương, tất cả đều tịch mịch!
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...